The Kiss Of The Devil

Chương 7:




-Sao em đến trại này? Skye hỏi Neengai.
Cô gái đang ngồi bắt tréo chân trên sàn, nghe Skye hỏi cô ngước mặt lên cười, đôi mắt to long lanh sáng lên.
-Em ở đây vui lắm, senora. Ba em và em từ Peru đến. Trên đường tới đây chúng tôi đói khát lắm. Không một ai chịu chứa chúng tôi cho đến khi tìm được El Cabeza.
-Làm sao em tìm được El Cabeza?
-Người ta chỉ em đến đây. Thế rồi chúng tôi tới, El Cabeza nói “Chúc mừng mọi người đến đây, tôi sẽ có việc làm cho tất cả.” Ngài cao cả và tốt lắm, senora.
Khi nhắc đến El Diablo, giọng nói của cô gái không dấu nổi háo hức, nhiệt thành.
-Em nghĩ Cabeza tốt vì ông ấy cho ba em việc làm phải không? Nếu người khác mướn em, em cũng nghĩ giống như vậy chứ?
Câu hỏi này quá khó hiểu cho Neengai.
-Excusa, senora. Cô ngơ ngác hỏi.
Thấy nét mặt của cô gái Skye bật cười.
-Không sao cả, đối với em El Cabeza lúc nào cũng tốt hết được chưa.
-Si, si, senora. Rất là tốt đó. El Cabeza là 1 thủ lãnh vĩ đại – ba em nói như vậy.
Chẳng còn gì để nói với người sùng bái mù lòa như thế. Skye lại rời trường kỷ bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài, ngày hôm nay cô đi qua đi lại như vậy có cả chục lần rồi. Không thể tưởng tượng được sao thời gian lại qua chậm thế. Đã bao nhiêu lần cô ước được ở 1 mình, bao nhiêu lần muốn tìm nơi vắng vẻ tĩnh mịch. Nhưng bây giờ có được hết cô lại cảm thấy giờ giấc như kéo dài ra chán ngán, chán luôn với chính bản thân mình. Dù rằng luôn luôn sợ hãi mỗi lần El Diablo trở về, nhưng cô cảm thấy thà phải gặp hắn vẫn còn dễ chịu hơn cái cảnh chán chường tù đày không có 1 ai để trò chuyện ngoài Neengai.
Cô không gặp lại El Diablo từ cái đên hắn đánh cô. Tinh thần thể xác kiệt quệ, cô không trỗi dậy nổi sáng hôm sau. Toàn thân cô nhức buốt, nhưng cũng không tệ hại hơn vết thương sâu thẳm trên lòng tự trọng. Cô nằm im trên giường, chỉ uống 1 chút maté Neengai đem tới, từ chối tất cả thức ăn mãi đến gần tối. Cô gái Indian cho cô biết El Diablo đã ra ngoài săn con báo ăn người. Khi biết hắn không trở về tối hôm ấy, cô lại chìm vào sấc ngủ say, không mộng mị cho đến ngày hôm sau.
Tính bồng bột yêu đời tuổi trẻ giúp Skye quên đi tâm trạng u ám. Đôi vai vẫn còn ê ẩm, mỗi cử động vội vã là mỗi lần nhói đau, nhưng gò má đã phơn phớt sắc hồng, mắt đã lấy lại vẻ tinh anh, lòng lại nhóm lên niềm hy vọng mới. Bị hành hạ đánh đập đấy, nhưng cô vẫn còn sống, mặt trời vẫn chiếu sáng, trái đất vẫn quay. Vẫn còn ngày mai 1 cơ hội vượt thoát.
Skye thay y phục kỵ mã dù biết trừ phi El Diablo trở về, cô vẫn là 1 tù nhân bị giam cầm chặt chẽ. Có hai tay gác đứng bên ngoài. Điều làm cô sửng sốt hơn nữa là 1 cánh cửa đã được dựng lên thay thế cho bức màn che lối ra vào. Với cô cánh cửa này là mối đe dọa kinh khủng hơn bất cứ điều gì khác.
Bây giờ cô nhận ra El Diablo không chừa cho cô bất cứ 1 hy vọng nhỏ nhoi nào – hai tên gác, 1 cánh cửa chốt kỹ, hai người đàn ông phục vụ các bữa ăn đến và đi cùng lúc – và sau chót, Neengai ngủ chắn ngay ngoài ngưỡng cửa như bức bình phong.
-Coi chừng em bị lạnh đấy. Skye gắt lên khi thấy cô gái. “Đi về chỗ của em ngủ đi.”
-Không được đâu, senora, El Cabaze bảo em phải túc trực ở đây.
-Ông ta tưởng tôi thoát được với cánh cửa này và hai gã mang súng ngoài kia hay sao? Skye tức tối nói.
Neengai nghiêm nghị nhìn cô.
-Em nghĩ, senora, cô gái chậm rãi nói. “El Cabeza ra lệnh cho em ở đây không phải giữ bà như tù nhân mà là bảo vệ cho bà.”
Neengai chỉ tay vào bên hông mình, Skye kinh ngạc thấy cô gái đeo cuchillo (dao), vật bất tùy thân của bọn gaucho.
-Để bảo vệ tôi?
Cô chợt nhớ đến những ánh mắt chiếu vào cô mỗi lần cô đi đứng trong trại. Những ánh mắt không hề mang vẻ hoan nghênh, nhưng nét nung nấu trong những ánh mắt đen ấy lúc nào cũng hiển hiện giống nhau trên mọi khuôn mặt. Cô thật khờ không nhận ra màu da sáng cùng mái tóc vàng của mình đã cấu thành sắc đẹp nổi trội trong cả biển người hậu duệ nòi giống Tây Ban Nha tóc đen da sẫm.
Trong 1 thoáng Skye bỗng rùng mình. Cô thường cười cợt những lo lắng của chú Jimmy, nhưng giờ đây đã phần nào hiểu ra sự liều lĩnh dại dột của mình – cái liều lĩnh dấn thân vào miền đất của những con người mắt đen máu nóng.
-Cho tôi 1 con dao đi, Neengai. Cô đề nghị với cô gái, nhưng Neengai lắc đầu.
-Không được đâu, senora. Em sẽ bảo vệ tốt cho bà mà, em đã hứa với El Cabezo nếu chuyện gì xảy ra cho bà em sẽ trả ra bằng chính mạng mình.
Skye đưa tay áp lên gò má. “Hắn khôn ngoan quá. Thật không chịu nổi bất cứ ngõ ngách nào cũng có bàn tay hắn. Cô căm hắn, ghét hắn, dường như nỗi đau đớn trên lưng cũng quyện làm một với nỗi hận thù đang dâng lên ngùn ngụt trong lòng.
-Ôi thật là trớ trêu ghét hắn, nhưng thiếu hắn cô lại thấy chán chường!
-Đồng hồ của tôi chắc ngưng chạy mất rồi Neengai, cô than thở với Neengai hàng chục lần trong ngày, một giây phút qua là một giây phút ngán ngẩm. “Tôi muốn ra ngoài. Tại sao tôi phải ở hoài trong cái phòng ngột ngạt này?” Cô lồng lộn cáu kỉnh.
-El Cabeza sẽ về nhà sớm thôi, senora. Neengai an ủi Skye, nhưng câu trả lời không đem lại cho cô niềm khuây khỏa, chỉ lại là nỗi hãi hùng phải đương đầu với hắn. Sao cô có thể nhìn vào mặt hắn trước nỗi nhục còn mới tinh khôi? Sao mà cô có thể thản nhiên trò chuyện cùng hắn trong khi lòng chỉ muốn cho hắn 1 đòn chí mạng?
-Chúa ơi! Sao làm đàn bà lại bất lực đến thế. Skye hét vang lên.
-Excusa, senora? Neengai ngơ ngác hỏi.
-Không có gì đâu, em cũng không cần biết làm gì. Skye trả lời cô gái, rồi bất chợt hỏi thêm.
-Có bao giờ em muốn làm đàn ông hơn đàn bà không?
-Em là đàn ông hả? Neengai hỏi đưa tay lên chạm vào bộ ngực nâu như nhấn mạnh câu hỏi.
-Phải, là đàn ông. Skye lập lại.
Neengai cười nắc nẻ, cô nói với giọng ngây ngô.
-Ồ, không đâu, senora. Em thấy mãn nguyện làm đàn bà. Một ngày nào đó là vợ, là mẹ, có em bé, nhiều, nhiều em bé.
Cô gái nói mắt ánh lên nét dịu dàng, môi thoáng vẻ mềm mại ngọt ngào trước viễn ảnh làm người chủ phụ tương lai. Trời ơi, phải làm thế nào cho đứa con gái khờ khạo này hiểu cô cảm giác ra sao? “Nhiều, nhiều em bé” hoài bão trong đời của cô ta chỉ vậy thôi ư? Cô tựa đầu vào song sắt mát lạnh nhìn ra bên ngoài. Đã quá có nhiều trẻ con bên dưới rồi mà, đứa đang địu trêu lưng mẹ, đứa đang lăn trên đất cát vui đùa.
Trong căn lều dưới trại 1 cô gái Indian tóc buông dài trên vai đang chăm chút đút cho con ăn, đầu cúi xuống trong cử chỉ muôn đời của người làm mẹ. Skye chăm chú nhìn, lòng thầm hỏi chả lẽ câu trả lời đã hiển hiện ở đấy – đó là tất cả bù đắp cho thân phận đàn bà, trong khi đối với đàn ông cuộc đời lại là 1 chuỗi dài không ngừng tranh đoạt sở hữu.
Có lẽ 1 ngày nào đó cô cũng làm mẹ có con, có người con gái nào lại không muốn điều này? Nhưng lúc nào cô cũng tránh nghĩ đến người sẽ là cha của những đứa con cô - chồng cô. Cô từng thề là không bao giờ kết hôn, thế mà bây giờ lại cay đắng mang thân phận đàn bà có chồng. Một người vợ trên danh nghĩa, chỉ trên danh nghĩa - người vợ của El Diablo!
Sợ hãi với những ý nghĩ của riêng mình, cô nhào đến trường kỷ nài nỉ Neengai.
-Kể cho tôi nghe đi, Neengai! Kể cho tôi nghe chuyện của em đi! Chuyện bộ tộc của em. Chuyện gì đã xảy ra cho mẹ em? Kể cho tôi đi, mau... mau đi!
Vâng lời, Neengai chữ này vấp chữ kia cố gắng xắp sếp chữ nghĩa trong mớ ngôn ngữ ít ỏi để chiều lòng Skye. Cứ thế thêm 1 giờ nữa qua đi.
Mặt trời chìm dần cuối chân trời xa, đột nhiên có tiếng reo hò nổ ra, đợt này nối tiếp đợt kia. Skye và Neengai vội vã đến bên cửa sổ. Bên dưới đoàn gaucho đang phi ngựa lướt vào trại dẫn đầu là El Diablo. Đâu cần phải đoán họ có thành công hay không. Tấm da báo đốm hiên ngang vắt ngang lưng ngựa, và nụ cười rộng mở của anh chàng gaucho đã hùng hồn cất lên khúc ca khải hoàn.
Từ mọi ngõ ngách trong trại người ùa ra nhưng ong vỡ tổ, tiếng cười nói huyên thiên vang động khắp nơi.
-El Cabeza về rồi! Mắt cô gái ánh lên thích thú.
-Sao em không xuống dưới gặp ông ấy?
Không đợi nhắc lần thứ hai, cô đẩy cánh cánh cửa gỗ dày phóng tuốt ra ngoài. Skye bước đến trường kỷ, nhất định cho hắn biết cô không hứng thú thấy hắn trở về. Lòng ngột ngạt bối rối khi giây phút gặp mặt đã gần kề, nhưng niềm kiêu hãnh đã ngăn cô ở lại trong phòng. Cô tự nhủ cô không được sợ cho dù có mất bình tĩnh đến đâu, có phải kiềm nén khó khăn đến thế nào.
Hắn đi nhanh vào phòng, mặt không dấu nổi niềm vui chiến thắng, niềm vui của người thợ săn đã lẫy lừng hạ sát thú săn. Hắn bước đến bên cô nhấc cô lên hôn nhẹ lên môi 1 cách trìu mến không nồng nàn âu yếm, như người chồng hôn vợ sau khi đi làm về.
-Bọn tôi đã hạ được con báo. Hắn nói 1 cách đơn giản.
-Vậy thì tốt.
Hắn nhìn xuống cô mỉm cười.
-Em vẫn bình an và – khỏe chứ?
Hắn hơi khựng lại nơi chữ cuối. Dù lòng không thể bình tĩnh khi hắn xuất hiện cô ép mình đáp lại lạnh lùng.
-Tôi vẫn còn ở đây như ông thấy đấy.
Ánh mắt hắn lóe sáng trên mặt cô, đến hai cánh môi hồng sinh động, đến những lọn tóc vàng buông mềm mại trên làn da nuột nà. Hắn đăm đăm nhìn 1 lúc rồi đột ngột quay đi.
-Tôi phải đi và luôn thể tắm 1 phát. Tối nay sẽ có fiesta (lễ hội), nên em mặc cái áo nào đẹp nhất nhé.
Hắn đi vào phòng riêng trước khi cô kịp trả lời hay hỏi han khi nào fiesta bắt đầu. Neengai vội vã trở lại, sôi động với chuyện săn báo. Skye hỏi cô gái.
-Fiesta trông ra sao?
-Em không biết, nhưng ai nấy cũng nô nức lắm. Các ông đã đi ra ngoài giết mấy con bò tơ. El Cabeza cho phép rồi.
Skye chỉ biết chừng ấy về fiesta, mặc dù ý nghĩ phải trải qua buổi tối cùng El Diablo làm cô kinh hãi, nhưng cô vẫn hiếu kỳ về những chuyện sắp diễn ra trong ngày hội. Bà của cô từng kể cho cô nghe về fiesta ở Mariposa, nhưng những buổi lễ hội đó lại mang nặng tính tôn giáo.
Cô lờ mờ đoán đây là buổi lễ chúc mừng của trại, nhưng không biết nó có hình thức giải trí nào. Đây là những điều ngày trước thôi thúc cô đến Mariposa để tận mắt chứng kiến, giá mà hoàn cảnh diễn ra có khác, cô sẽ vui thú biết bao nhiêu.
El Diablo trở lại! Người cô lại run lên với ý nghĩ này, nhưng cô tự nhủ lòng lộ ra yếu đuối sợ hãi là càng khuất phục tính độc tài của hắn nhiều hơn nữa. Hắn ra lệnh cho cô phải trang phục đẹp nhất đêm nay, nếu như từ chối là sẽ gánh lại hậu quả của đêm đầu tiên khi hắn bắt cô đi thay áo khác. Cô phân vân không biết phải chọn áo nào để mặc. Không thể chọn áo hở sâu đằng sau, vì những lằn roi ngang dọc vẫn còn bầm tím trên lưng. Những vết roi như dấu ấn trên 1 món hàng, cô cay đắng nghĩ, 1 món hàng thuộc về El Diablo.
Cuối cùng cô chọn cho mình 1 chiếc áo dạ hội màu hỏa hoàng bằng ren kiểu tương tự như áo múa ballet với thân trên bó sát, và thân dưới xòe ra, tay ngắn. Cổ áo được cắt thấp phía trước, nhưng có 1 lớp ren che phủ phía sau lưng sẽ che dấu được vết roi. Sợ trời đêm lạnh cô khoác thêm 1 chiếc khăn choàng bằng sa mỏng màu tím có đính những ngôi sao nhỏ li ti.
Cô nấn ná chậm chạp thay áo, hy vọng khi cô xong những người Indian hầu bàn đã vào phòng khách. Dù muốn kéo dài cách mấy cuối cùng cũng phải bước ra, cô ngạc nhiên khi thấy trong phòng chỉ có mỗi mình El Diablo. Cũng vẫn dáng dấp cũ, lưng dựa vào lò sưởi trống, và trên tay là ly rượu đỏ.
Cô bước qua màn nhìn về hướng bàn ăn có ý dò hỏi.
-Bữa tối vẫn chưa sẵn sàng à?
-Thức ăn sẽ dọn ra khi mình muốn. Để tôi ngắm em 1 chút.
Nghe lời hắn cô đứng yên tại chỗ, dáng người với hai sắc đỏ và tím tương phản trên nền tối thẫm của vách đá sau lưng. Những tia sáng yếu ớt cuối ngày xuyên qua cửa sổ, như cố thắp lên màu vàng óng ả trên tóc, tô thêm vẻ mịn màng của làn da.
-Em đẹp quá.
Tối nay giọng nói của El Diablo không hề có chút mỉa mai chế giễu, chỉ là nét thâm trầm mới mẻ - hay đó chỉ là sự tưởng tượng của cô?
-Tôi đã nói với ông là tôi ghét được khen tặng. Cô lạnh lùng nói.
-Tôi chỉ nêu ra 1 sự kiện thôi. Em chắc không ghét bỏ luôn cả sự thật chứ?
-Đối với tôi tất cả nhận xét về cá nhân ai đó đều đáng ghét.
Nghe cô nói hắn mỉm cười.
-Tôi hoàn toàn đồng ý với em. Những cái mà em hướng về tôi cũng đáng nhận hai chữ cuối cùng đấy.
Cô nhún vai tỏ ý bất chấp.
-Xin lỗi, tôi quên là em chưa có gì để uống.
Hắn rót cho cô 1 ly rượu nhẹ không giống như loại rượu trắng Spanish mà hắn thường uống khai vị trước khi ăn. Thường thường Skye chỉ uống độ nửa ly khi ăn tối, nhưng hôm nay cô cần thêm rượu tiếp sức. Bỗng dưng cô chợt thấy mình yếu đuối, có lẽ lại là cảm giác bất lực khi phải triền miên đối đầu với hắn.
-Em có nhớ tôi không?
Câu hỏi làm cô sửng sốt đến nỗi buột miệng trả lời không cần suy nghĩ.
-Không... không hề, đương nhiên là không!
-Sao lại dữ dội thế? Tôi nghĩ có lẽ em có chút cô đơn khi vắng tôi.
-Nếu ở trong tù mà có cơ hội được vui vẻ hạnh phúc, thì trong 48 tiếng đồng hồ qua tôi vô cùng hạnh phúc. Skye gằn giọng.
El Diablo uống hết rượu, rồi đặt ly xuống bàn.
-Nếu tôi thật sự tàn nhẫn khắc nghiệt như em nói, tôi đã xử sự như quân xâm lăng Spanish đối với những phụ nữ Mariposa chống kháng họ.
-Họ làm gì? Skye hỏi vì thấy hắn đang chờ ý kiến của cô.
-Cắt lưỡi những người đàn bà đó.
-À, hóa ra đó là điều kế tiếp dành cho tôi. Skye ngả đầu nói 1 cách thách thức.
-Có lẽ thế, hắn đồng tình, “hay có lẽ tôi sẽ khóa miệng em lại bằng cách hôn em.” Hắn thấy mắt cô lóe lên và bật cười nhẹ nhàng. “Em vẫn chưa chào tôi như đón 1 người thợ săn thành công trở về nhà. Nào đến đây hôn tôi đi!”
-Không... không, tôi không muốn.
Một cách vô tình Skye lùi xa ra đằng sau bàn, nhưng El Diablo vẫn không di động.
-Vẫn không tuân lời sao? Tôi nghĩ đến bây giờ em phải học được cách biết nghe lời chứ.
-Tôi không muốn! Skye nghiến răng nói. Dù hắn không nói năng gì, nhưng lòng cô thoáng lên cảm giác bất lực rằng hắn đang chờ đợi mình.
Mặc kệ, cô bất chấp hết hắn muốn đợi suốt đêm thì tùy hắn. Nhưng chỉ trong hai bước hắn đã đến bên cô, cô cảm thấy quá tuyệt vọng chống chọi lại hắn.
Hắn vẫn không nói gì, người hắn dường như toát ra sức thôi miên khủng khiếp, ý chí muốn người khác tuân phục hằn mạnh trên mọi sắc thái. Như thể trong cơn mộng du, Skye cảm thấy mình đang bước đến gần hắn, mỗi bước chân là mỗi cực hình, các ngón tay xoắn chặt vào nhau đến trắng nhợt ra, môi mím thật chặt. Đến trước mặt hắn cô cứ đứng ngây người phân vân, cho đến 1 lúc lâu sau hắn nói khẽ.
-Chỉ là một cái hôn chúc mừng thôi.
Cô đột ngột nhón người lên, hai tay đặt trước ngực hắn, vụng về áp má mình vào mặt hắn, như kiểu hôn giao tế giữa hai người phụ nữ, bình thường như hai người đàn ông bắt tay nhau.
Hôn xong cô toan rút tay về, nhưng hắn đã nhanh hơn nắm lấy hai tay cô.
-Tôi chưa chỉ cho em phải hôn tình tứ hơn hay sao. Cô cụp mắt xuống. “Tôi muốn em hôn tôi 1 lần như em thật lòng – quên đi thù hận.”
-Làm sao tôi có thể thành tâm là cái chuyện tôi không hề muốn. Skye hỏi hắn. “Tôi ghét ông, ông biết rõ mà. Hôn là để cho hai người yêu nhau.”
-Thế em biết gì về yêu đương?
-Hoàn toàn không biết gì, và cám ơn Chúa điều này.
-Tôi dạy cho em yêu tôi nhé? Hắn xiết chặt tay cô thêm.
-Điều đó ông sẽ không bao giờ làm được.
-Thật sao? Em có chắc không? Môi Skye cong lên 1 cách khinh thị.
-Ông đã lầm lẫn tôi với những người đàn bà khác, những người hăm hở ở lại đây sau khi ông đã chán chường họ.
-Nếu tôi không bao giờ cảm thấy chán em thì sao?
-Ông sẽ chán, chắc chắc chán thôi. Làm ơn nghĩ rằng cuộc sống ông sẽ thú vị hơn nếu có người nào đó muốn ở đây cùng ông, yêu ông, thích hôn ông.
-Thú vị hơn?
Giọng cô như muốn vỡ oà ra cố gắng năn nỉ hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hắn cô không nói thêm được lời nào. Ánh mắt rực lửa luôn luôn khiến cô sợ hãi. Rồi hắn buông tay cô ra, đưa 1 tay nâng cằm cô lên.
-Còn chuyện nào thú vị hơn chuyện này? Hắn hỏi xong và cúi xuống hôn cô.
Môi hắn cuốn lấy môi cô đầy mạnh bạo áp chế, hắn đưa tay kia ôm choàng lấy cô ghì sát thân hình cô vào người hắn. Nụ hôn dài say mê đắm đuối suýt tước đi hơi thở cô. Rồi bất chợt với 1 sức mạnh phi thường chính hắn cũng không ngờ cô đẩy bật hắn ra.
-Tôi đói rồi. Cô nói, giọng dường như khàn ra như tiếng kêu chú chim toucan trên đồng vắng.
Một lúc lâu hắn vẫn không trả lời. Cô đứng bên kia phòng, người run rẩy vì sợ. Hắn bước ra mở cửa nói với người bên ngoài.
-Dọn thức ăn lên đi. Trước khi hắn trở về chỗ cũ, những người Indian hầu bàn đã vội vã tiến vào trong phòng.
Nếu như có sắc phong dành cho đầu bếp thượng thặng, thì người đầu bếp Pháp ở trại này xứng đáng nhận danh hiệu đó. Skye từng ăn nhiều món tuyệt ngon từ khi cô trở thành người khách bất đắc dĩ của El Diablo, nhưng bữa ăn tối nay có thể gọi là kỳ trân mỹ vị vượt xa các món ăn khác.
Cá tươi bắt ở sông, gà tơ thịt thật ngọt và mềm. Cừu được nấu rất đặc biệt với cream và rau. Món ngọt có dứa ngâm rượu đỏ, tẩm thêm 1 chút chanh và rượu thơm khi vừa dọn ra. Thức uống là hai loại rượu, loại rượu trắng nhẹ màu vàng lóng lánh như nắng, rượu đỏ mang sắc thắm như hồng ngọc.
Trong lúc ăn, El Diablo kể lại cho Skye nghe về cuộc săn, làm thế nào bọn người Idian theo được dấu con báo đến sườn đồi. Vào lúc chót, khi họ tìm được con báo đực thì họ khám phá ra xác con báo cái. Có lẽ nỗi tiếc thương người bạn đồng hành đã khiến nó trở nên khát máu, giết vì trả thù hơn là để ăn.
-Người ta làm sao bảo toàn được bộ lông?
-Người Indian sẽ lo chuyện này, tốn nhiều công lắm vì họ không có những dụng cụ tân thời, nhưng tài nghệ của họ không kém gì Rowland Ward bên Anh.
-Rowland? Skye lập lại, nhớ đến người thợ nhồi xác thú ở Piccadilly chỗ ba cô thường gửi những con gà gô bắn được để nhồi bông, hay thuộc da hải cẩu săn được ở Orkney làm thảm cho cô Hilda. “Thế ông biết London à?”
-Tôi biết quá đủ để không cần phải thấy lại nữa. El Diablo nói 1 cách khó khăn. “Mình hãy nói chuyện khác đi.”
Hắn đẩy ghế ra sau, Skye thình lình bắt gặp hắn đã lỡ lời. Hắn không cố ý nhắc đến Rowland Ward, nhưng đã vô tình buột miệng khiến cô rất tò mò muốn biết thêm. Tuy vậy cô biết rằng khó lòng để hắn nói thêm điều gì về đề tài đó.
El Diablo đi lại bàn viết, lấy ra 1 vật được gói trong giấy.
-Tôi có 1 món qùa cho em.
-Qùa? Skye đứng dậy, “tôi không muốn bất cứ qùa cáp gì hết.”
-Nhưng tôi e rằng em phải nhận món qùa này. Tôi đặt làm cho em khi tôi ra ngoài mấy hôm trước.
Hắn đi đến bên cô, mở ra 1 miếng vỏ cây mềm loại vỏ người Indian dùng như giấy gói đồ, cô thấy vật đó lấp lánh dưới ánh nến. Một đôi hoa tai bằng hai viên ngọc thạch anh viền kim cương chung quanh. Đôi hoa rất đẹp, kiểu chạm khắc nhìn sơ là biết làm bởi thợ Indian, qua cách họ nhận hột và làm vỏ vàng.
-Ngọc này từ các mỏ ở đây?
-Không phải, từ miền xa nhất phía tây nước này, ngay trên biên giới của Paraguay. Tôi làm ở đó 3 năm, tìm được ngọc này và cả kim cương. Không phải là từ đám châu báu tôi cho em coi lúc trước nên em không cần phải từ chối.
-Nhưng tôi không muốn lấy quà của ông.
-Tôi không cho em cơ hội lựa chọn đâu. El Diablo đáp lại. “Đây là quà dành cho vợ tôi.”
Hắn cầm lấy 1 chiếc hoa tai và đưa cho cô.
-Em tự đeo lên hay tôi đeo cho em? Tôi sẽ làm đau em đó.
-Lời dọa của ông không có gì mới mẻ cả. Cô nổi sùng lên.
-Tôi lì lợm lắm, hắn khẽ vặn lại, “và ngoan cố nữa.”
Cô cầm chiếc hoa và kẹp vào tai. Nó hơi nặng nhưng thoải mái, không đau. Cô đeo thêm 1 chiếc khác, rồi bĩu môi ra như phản đối 1 lần nữa hắn lại sử dụng quyền hành.
-Trông hợp với em lắm. Hắn hài lòng nói, rồi bất ngờ giọng có vẻ khôi hài, “Em không cần cám ơn tôi đâu.”
-Tôi phải đeo vì ông ép buộc tôi, nhưng có 1 ngày tôi sẽ ở trong vị thế trả lại chúng cho ông.
-Vào ngày tôi chán em và em được ly dị à? Ngày đó còn xa lắm, em không cần phải bận tâm đâu.
Cô thình lình dậm chân tức tối.
-Tại sao, tại sao. Cô bật khóc nức nở. “Sao ông tàn nhẫn đến thế chứ? Ông thích thú hành hạ tôi, tôi biết dù tôi có khờ khạo đi chăng nữa, nhưng tôi không thể ở đây cho đến hết đời được – làm sao được chứ?”
Cô nói những chữ cuối 1 cách van vỉ, tiếng khóc của cô như đứa bé sợ bóng tối. Đột nhiên El Diablo đưa tay ra cầm lấy tay cô.
-Em cảm thấy được điều gì khác ngoài lòng căm thù giết chóc sao. Em làm tôi thấy thú vị khi em giận dỗi, nhưng có lẽ tôi thích em nhất khi em quên mình là người đàn bà mạnh mẽ mà là cô bé nhỏ đang sợ sệt. Lúc ấy mắt em nài nỉ tôi, đôi môi không còn cay đắng nữa. Tôi tặng qùa chỉ muốn làm em vui vì chúng mình sẽ đi dự hội tối nay. Mình sẽ có giây phút vui vẻ thoải mái với nhau. Em nghe xem! Nhạc bắt đang bắt đầu rồi, mình xuống dưới đó nhé.
Cô vô cùng ngạc nhiên khi thình lình hắn biến thành 1 người khác hẳn. Giọng nói kiêu ngạo đã không còn. Thay vào đó là chiều chuộng vỗ về cho cô vui lên, quyến rũ cô bằng qùa cáp. Có lẽ đó là cách riêng để tạ lỗi sự nhẫn tâm của hắn chăng?
Cô chậm chạp rút tay mình ra khỏi tay hắn.
-Được thôi, mình đi fiesta. Cô mỉm cười nói với El Diablo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.