The Loyal Pin (Pinpak - Trâm Cài Tóc Hoàng Gia)

Chương 18: Mưa rơi không ngừng




Trời mưa không ngớt... trời vẫn chưa sáng, tiểu thư Pin lại khăng khăng muốn đội mưa quay về cung điện Bua. Nàng nói nàng phải quay về giải quyết một vài chuyện liên quan đến bữa ăn và điểm tâm của công chúa Aninlaphat, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.
Lúc đầu, công chúa còn cật lực phản đối. Nhưng cuối cùng, thấy tiểu thư Pin thật sự muốn đi về, công chúa Aninlaphat không ngăn cản nữa.
"Để ta che dù tiễn khun Pin." Công chúa Aninlaphat nói, lấy một chiếc dù lớn, màu đen từ khung đựng dù phía sau cửa phòng khách, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Ta tự đi được rồi, không dám làm phiền Anin." Tiểu thư Pin cúi đầu. Môi của nàng mím chặt thành một đường thẳng.
Công chúa Aninlaphat ngẩng đầu lên, nhíu mày. Đôi mắt long lanh, lóe sáng như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm tiểu thư Pin. Cuối cùng, cô chỉ biết thở dài, từ bỏ tranh luận.
"Vậy ta có thể ở trước ban công tiễn nàng không?" Lúc này, giọng nói của công chúa êm ái như tiếng mưa phùn nỉ non. Tiểu thư Pin vô tình đối diện với ánh mắt cầu xin của công chúa chỉ trong chớp mắt, đã vội vàng né tránh.
"Được."
Công chúa Aninlaphat cười dịu dàng, nhưng trong nụ cười lại mang theo vẻ mỏi mệt. Sau đó, tiểu thư Pin đi đến trước cửa phòng khách thông với ban công. Vừa mở cửa ra, nước mưa đã hắt lên mặt nàng. Cảm giác rét buốt xâm nhập vào cơ thể đơn bạc của tiểu thư Pin. Nàng không thể không giơ tay chà xát cánh tay của mình, muốn giúp cơ thể ấm áp hơn.
Công chúa Aninlaphat bung dù, cẩn thận đặt vào tay tiểu thư Pin. Tiểu thư Pin ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự lo lắng của công chúa. Nàng nhìn chăm chú một lúc, sau đó không tự chủ mà nhìn về phía đôi môi của cô.
"Khun Pin, cẩn thận một chút, đừng để bị trượt chân."
"Được rồi... Anin cũng mau vào cung đi. Nếu dầm mưa thì ta sợ Anin sẽ bị bệnh mất." Giọng nói dịu dàng của tiểu thư Pin tựa như đang nói chuyện với một cô bé.
"Ta muốn nhìn khun Pin về cung điện Bua trước. Chờ nàng về rồi thì ta sẽ đi vào..."
"Anin thật cố chấp..."
"..."
Trông thấy công chúa Aninlaphat thật sự không có ý định quay vào, tiểu thư Pin quyết định không quay lại nhìn công chúa nữa, vội vã đi thẳng một đường về cung điện Bua.
Công chúa ngồi trên chiếc ghế gỗ màu chàm như hòa cùng một thể với màu sắc của ban công. Cô ngơ ngác nhìn dáng người gầy yếu nhưng xinh đẹp kia, đang bước nhanh trên con đường trơn ướt vì nước mưa. Chỉ chốc lát sau, bóng lưng kia đã biến mất đằng sau bức tường của cung điện Bua.
Bóng lưng của tiểu thư Pin đã biến mất... Nhưng công chúa Aninlaphat chỉ vươn vai một cái, vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích. Gương mặt tuyệt mỹ của cô trở nên trầm tư.
Xem ra, nụ hôn nhiệt liệt và nồng nàn kia, dường như có chút đả kích mãnh liệt đối với tiểu thư Pin...
Trong đầu công chúa vẫn còn hiện lên biểu cảm kinh ngạc của nàng khi cô thu lại nụ hôn, rời khỏi đôi môi mềm mại của nàng.
"Ta đi ngủ trước đây."
Tiểu thư Pilantita vừa mới tỉnh hồn thì lập tức nhảy dựng lên, sau đó cuống quít chạy đi, bóng lưng biến mất trong phòng khách. Tiếng đóng của của nàng, tựa như đang lớn tiếng tuyên bố, nàng không muốn để cho bất cứ ai bước chân vào thế giới của mình.
Cho đến hiện tại, tiếng đóng cửa đó vẫn còn vang vọng trong đầu của công chúa Aninlaphat.
Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào...
Hay là, nhiều năm trôi qua như vậy, thứ tình cảm tốt đẹp của tiểu thư Pin mà cô vẫn luôn gìn giữ như đang cầm một quả cầu thủy tinh kia, thật ra lại dễ vỡ như bong bóng xà phòng, chỉ cần một cơn gió sẽ biến mất không chút dấu vết.
Chẳng lẽ cho đến bây giờ, chỉ có một mình công chúa Aninlaphat có cảm giác như vậy thôi sao...
Trời mưa không ngớt... công chúa Aninlaphat vẫn cứ ngồi đó, cho đến tận đêm khuya.
"Công chúa Anin, khun Pin kêu tôi đưa bữa sáng đến cho Người."
Công chúa Aninlaphat khó hiểu nhướng mày. Cô cảm thấy khó hiểu tại sao hôm nay, người đưa bữa sáng lại là Mae Phin, người hầu của cung điện Bua, mà không phải là khun Pin như mọi ngày.
"Mae Phin, khun Pin đâu?"
Nghe thấy giọng nói vừa nghiêm túc, vừa lạnh lùng của cô, Mae Phin vội vàng đặt khay lên bàn, sau đó quỳ xuống. Bà ấy chưa bao giờ trông thấy biểu cảm sốt ruột như vậy trên gương mặt của công chúa Aninlaphat.
"Trong cung điện ạ."
"Tại sao khun Pin không tự đưa đồ ăn đến? Nàng ấy có chuyện gì phải ra ngoài sao?"
"Không có ạ." Mae Phin thành thật trả lời.
"Hay là khun Pin dầm mưa, bị bệnh rồi?"
"Khun Pin rất khỏe. Những món ăn này đều do một tay khun Pin chuẩn bị cho công chúa ạ."
Nụ cười ngây thơ vô tội của Mae Phin trái lại càng làm cho trái tim của công chúa đau nhói. Bởi vì, tất cả điều này khiến cô càng thêm lo lắng về chuyện xảy ra tối hôm qua.
"Mae Phin, đặt bữa sáng lên bàn ăn giúp ta nhé. Chút nữa ta sẽ ăn."
"Vâng, thưa công chúa."
"Cảm ơn." Công chúa Aninlaphat nói với Mae Phin, nhưng gương mặt cô vẫn luôn ngơ ngẩn, nhìn về phía ô cửa sổ lục sắc ở phòng ngủ của tiểu thư Pin, bên ngoài cửa sổ.
Khi cô nhìn thấy ô cửa sổ kia... khi cô nhìn chằm chằm nó, cô lại thở dài một hơi.
Có lẽ, tâm trạng của khun Pin cũng không có gì khác lạ.
"Khun Pin nhờ tôi chuyển lời lại với Người, tiểu thư không tiện xuống bái kiến Người."
Giọng nói của P'Koi - người hầu thân cận của công chúa Padmika vừa ấp úng vừa chán chường. Bà ấy không thể không tuân theo mệnh lệnh của tiểu thư Pin. Dù công chúa Aninlaphat đích thân đến cung điện Bua gặp tiểu thư Pin, dù P'Koi đã khuyên nhủ như thế nào đi chăng nữa, thì nàng vẫn không chịu xuống gặp mặt công chúa Aninlaphat.
"Vậy à..."
Công chúa Aninlaphat cố nén nỗi đau khổ chua xót trong lòng. Hôm nay, công chúa lại một lần nữa bị tiểu thư Pin từ chối đón tiếp. Cô miễn cưỡng mỉm cười với P'Koi, dùng giọng nói cực kì dịu dàng nói.
"Nhờ P'Koi chuyển lời với khun Pin, ta sẽ quay lại thăm nàng sau vậy."
P'Koi nghe thấy vậy, trong lòng rất khó chịu. Bà ấy cảm thấy vô cùng đau lòng thay công chúa Aninlaphat.
Tối muộn... Vẫn do Mae Phin mang điểm tâm đến cung Matsumiya. lần này, công chúa Aninlaphat chỉ nhìn lướt qua những chiếc sủi cảo Thái Lan* trong dĩa, không có dặn dò gì khác.
Sau khi Mae Phin bỏ đi, công chúa Aninlaphat quay về ban công, lại ngồi xuống chiếc ghế kia, nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ của tiểu thư Pin, dường như thời gian cả ngày của cô đều dùng để làm việc này.
Điểm khác biệt chính là, lúc này, ô cửa sổ kia đang mở hờ. Có thể nhìn thấy ánh đèn đang hắt lên chiếc rèm cửa sổ màu trắng, bay chập chờn theo gió, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Nhưng khi công chúa Aninlaphat ngẩng đầu, muốn cố gắng tìm kiếm bóng hình của người nào đó.
Thì cửa sổ lại đột nhiên đóng lại...
... Đóng lại, mang theo sự lạnh lùng đến tuyệt tình. Một cảm giác đáng sợ bao trùm lấy trái tim của công chúa Anin, khiến cô cảm thấy không hề có bất cứ tia hi vọng và hơi ấm nào...
Đối với công chúa Aninlaphat mà nói, việc tiểu thư Pin đang làm, không chỉ là tránh né...
Mà chính là xem thường và vứt bỏ tình yêu cô đã dành cho nàng bao nhiêu năm nay, hoàn toàn tan thành mây khói.
Công chúa vẫn ngây ngẩn nhìn về ánh đèn nơi cửa sổ. Hạt mưa tiếp tục bắn lên cơ thể yếu ớt của cô. Cô hệt như một pho tượng bất động.
Đã nửa đêm... công chúa Aninlaphat vẫn ngồi một mình trên chiếc sô pha màu xám khói. Cô tập trung phác họa hình dáng xinh đẹp của cô gái kia. Lúc trước, công chúa Aninlaphat đã từng dùng cách này để xoa dịu nỗi nhớ mong của cô đối với tiểu thư Pin. Bởi vì khi đó, họ cách nhau quá xa, không thể nào gặp mặt.
Ngay cả nằm mơ cô cũng không ngờ đến, cho dù thể xác của họ gần trong gang tấc...
Nhưng trái tim lại cách nhau góc biển chân trời.
Xa đến mức khiến cho công chúa Aninlaphat chỉ có thể tìm kiếm hình ảnh của tiểu thư Pin trong trí nhớ, sau đó không thể không thông qua cách miêu tả lại dáng người của tiểu thư Pin để phát tiết tình cảm của mình.
Đáng tiếc, tranh vẽ chỉ là tranh vẽ. Cho dù những bức phác họa này có giống tiểu thư Pin đến mức nào đi chăng nữa... thì nó vẫn không có máu thịt, chạm vào cũng không có bất cứ cảm giác gì.
Nước mắt lại bắt đầu chảy xuống, như những giọt mưa, triền miên không ngớt. Nó làm ướt giấy vẽ, khiến những bức tranh trở nên mơ hồ, giống như chưa từng tồn tại.
Công chúa Aninlaphat chỉ có thể dùng bàn tay run rẩy của mình, không ngừng lau sạch những chỗ giấy vẽ bị ướt. Cho đến cuối cùng, cô lấy hai tay ôm mặt, kiềm chế nức nở, thân thể không ngừng run rẩy.
Cho đến khi mặt trời của ngày mới ló dạng...
Nước mắt của cô mới bắt đầu dần cạn khô.
"Mae Phin."
Tiểu thư Pin không hề vui vẻ, nhìn chằm chằm khay bữa sáng của hôm nay, đồ ăn trong khay có vẻ không hề vơi bớt. Thế là, nàng kêu Mae Phin đến.
"Vâng, thưa tiểu thư."
"Bà không đưa bữa sáng đến Matsumiya sao? Tại sao lại không vơi đi chút nào hết vậy?" Tiểu thư Pin nhíu mày hỏi. Đôi mắt to tròn của nàng hiện lên vẻ sắc bén, khiến cho Mae Phin không dám đối diện với nàng.
"Công chúa Anin kêu tôi đem đồ ăn về ạ. Tôi không dám chống lại mệnh lệnh của Người."
"Công chúa nói sao thì bà nghe vậy à? Người có nói muốn ăn gì không?" Vẻ mặt của tiểu thư Pin vô cùng sốt ruột. Chuyện này càng khiến cho Mae Phin lo lắng hơn.
"Không nói gì hết ạ."
"Hay là Mae Phin bà không muốn nói cho ta biết?" Tiểu thư Pin chất vấn.
"Tôi thật sự có hỏi rồi, nhưng công chúa chỉ lắc đầu, không nói gì hết ạ."
Sắc mặt của tiểu thư Pin bỗng trở nên tái nhợt. Nàng ngơ ngác nhìn khay đồ ăn, qua một lúc lâu, nàng mới nhỏ giọng nói. Giọng nói nhỏ đến mức Mae Phin phải vểnh tai lên mới nghe thấy được.
"Tối nay, ta sẽ làm chút đồ ăn công chúa thích, đại loại như món thịt heo gì đó, rồi Mae Phin cầm đến cho Người nhé."
"Vâng, thưa tiểu thư."
"Sau đó, chuyển lời với công chúa..."
"..."
"Tôi sẽ dốc hết sức để làm."
Sắc trời đã dần tối, nhưng Mae Phin vẫn đứng cạnh cửa phòng bếp trong cung Bua, cầm dĩa thức ăn ngẩn người. Bà ấy không biết nên giải quyết đĩa thịt heo này như thế nào. Cho dù là tự ăn hết hay là đem đi rửa thì bà ấy đều cảm thấy có lỗi với tiểu thư Pin. Bởi vì Mae Phin tận mắt nhìn thấy tiểu thư Pin đã bỏ ra bao nhiêu công sức để chuẩn bị phần thức ăn "công chúa thích ăn nhất" này.
Hơn nữa, bà ấy vốn là một người ngay thẳng thật thà.
"P'Koi."
"Vâng, khun Pin."
"Mae Phin vẫn chưa quay lại à?"
Vừa mới nói được hai câu, trong phòng bếp lập tức truyền đến tiếng động. Mae Phin vội vàng chạy đến, dáng vẻ lo sợ."
"Tiểu thư Pin quay về rồi ạ?" Giọng nói của Mae Phin run rẩy, chào hỏi chủ nhân của mình.
Đầu tiên, tiểu thư Pin nhìn mặt Mae Phin một chút, sau đó lại chuyển sang nhìn dĩa thịt heo trong khay. Gương mặt đầy đau lòng, khiến cho Mae Phin cũng khó chịu theo.
"Bà đã nói cho công chúa biết tâm ý của ta chưa?"
"Tôi đã nói rồi, nhưng công chúa vẫn kêu tôi đem đồ ăn về ạ."
"Người có nói gì không?" Giọng nói của tiểu thư Pin bắt đầu run rẩy.
"Chỉ nói hai ngày tiếp theo, cung điện Bua Chompoo không cần đưa đồ ăn đến cho công chúa nữa. Công chúa muốn đến Chánh Cung ở vài ngày."
"Ừ."
Tiểu thư Pin chỉ đáp một tiếng, không ăn cơm P'Koi đã chuẩn bị, đi thẳng về phòng mình, để lại hai người P'Koi và Mae Phin đứng tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai ngày sau, công chúa Padmika về đến cung điện Bua, mang theo rất nhiều đặc sản của Mueang Kanchanaburi. Đã mấy ngày nay tiểu thư Pin không ăn cơm tối. Nàng không tiện từ chối lời mời cùng dùng cơm của cô mình.
"Sao vậy? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn ạ, thưa Cô."
Tiểu thư Pin chỉ nhỏ giọng nói một câu, sau đó lo lắng, tiếp tục ăn cơm.
"Tại sao Matsumiya lại yên tĩnh như vậy? Công chúa Anin đến Chánh Cung rồi à?"
"..."
Tiểu thư Pin siết chặt hai bàn tay mảnh khảnh, đôi mắt xinh đẹp bắt đầu hơi ửng đỏ. Nàng chỉ mãi cúi đầu nhìn bàn ăn trước mặt. Công chúa Padmika nhận ra nàng không trả lời, vừa định hỏi lại một lần nữa thì lại bị Prik xông vào cung điện cắt ngang.
"Có chuyện gì vậy, Mae Prik? Tại sao lại hốt hoảng như vậy?"
"Con vội truyền lời của hoàng hậu Alisa cho Người ạ."
Nói xong, Prik lập tức quỳ gối bên cạnh chiếc ghế của công chúa Padmika.
"Có chuyện gì? Ta còn đang định đi thăm bà ấy đây. Tiện đường mang chút quà vào cung cho bà ấy."
"Mấy hôm nay, công chúa Anin bị cảm cúm, cho nên đã quay về Chánh Cung ở. Đại hoàng tử gọi bác sĩ Tây y đến chữa cho Người, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng vẫn chưa khỏe hẳn. Nhưng mà, công chúa muốn về Matsumiya, nên đã quay về rồi ạ. Hoàng hậu kêu Prik đến thông báo với công chúa Padmika một tiếng.
Tiểu thư Pin nghe thấy Prik nói, lập tức ngẩn người.
"Thật sao? Sức khỏe của công chúa Anin vẫn luôn rất tốt, chưa từng bị bệnh, sao lại đột nhiên đổ bệnh chứ? Có phải do thời tiết gần đây quá nóng không?"
Trong giọng nói của công chúa Padmika đầy sự quan tâm và lo lắng dành cho công chúa Aninlaphat. Còn tiểu thư Pin ngồi ở một bên đã cắn môi đến mức sắp chảy máu.
"Chắc chắn là do dầm mưa to, bị ướt mưa rồi." Prik nói, dùng đôi mắt màu nâu đậm nhìn tiểu thư Pin một cách đầy ẩn ý.
Tiểu thư Pin lập tức đặt bộ dao nĩa xuống, dù nàng chỉ mới ăn một chút thức ăn trong dĩa.
"Khun Pin sao vậy? Ăn no chưa? Con mới ăn vài miếng thôi mà?"
"Con no rồi ạ, thưa Cô."
Tiểu thư Pin cố gắng kiềm nén cơn nức nở, miễn cưỡng lên tiếng.
"Gần đây con không muốn ăn gì hết ạ..."
- --------
*Hay còn gọi là sủi cảo chim. Là một món điểm tâm rất đáng yêu. Dùng bột mì, bột gạo, nước và nước cốt dừa để làm lớp vỏ, bên trong kết hợp với nhân thịt heo hoặc nhân thịt tôm trộn với tỏi, rau thơm, cà rốt, tiêu, đậu phộng giã nát và một số gia vị khác. Cuối cùng tạo hình giống như một chú chim rồi đem đi hấp.
- --------
Cuối cùng cũng quay về guồng quay của công việc =)))
Công chúa bị bão lòng rồi. Không chừng chương sau lại có gì đó =)))
PS: Sau này chắc tui cũng sẽ đăng giờ này hoặc trễ hơn một chút, nhưng vẫn trước 10g nhá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.