(1)
"Khi mùa đông dần kéo đến, hình ảnh những người ở nơi đây ôm hôn nhau một cách nồng nhiệt luôn lặng lẽ xuất hiện. Nụ hôn của một đôi tình nhân... có lẽ cũng không hẳn là tình nhân, xuất hiện trong những ngóc ngách của những tòa kiến trúc cổ xưa, trong công viên nhộn nhịp, cũng có khi là ở một góc thư việc chất đầy những quyển sách học thuật khó hiểu.
Dường những người ở nơi đây đều có thể công khai hôn nhau ở bất cứ đâu, khiến cho Anil không kiềm lòng được mà nghĩ đến một vấn đề...
Hương vị của nụ hôn ngọt ngào đến mức nào...
Khun Pin, xin hãy nói cho ta biết... Nàng có muốn biết điều này như Anil không?
Nụ hôn có hương vị như thế nào?
"Ta chưa từng muốn biết hương vị của nụ hôn. Hơn nữa, sau này, thậm chí là mãi mãi cũng không muốn biết. Bây giờ, có lẽ Anil nên tập trung đọc sách đi. Ta nghĩ Anil nên cố gắng hoàn thành việc học.
Ta hi vọng Anil có thể quay về nơi này.
Quay về nơi mỗi ngày ta đều đang đợi chờ Anil."
"Annie." Giọng nói trầm thấp của Emma khiến tôi choàng tỉnh từ cơn mộng mị.
"Cậu không thể lần nào nhìn thấy người ta hôn cũng đứng lại nhìn chăm chú như vậy chứ."
"Tại sao không?"
"Chuyện này không lịch sự đâu." Emma nhún vai như mọi ngày.
"Cậu biến một chuyện bình thường hơn cả chữ bình thường trở thành một chuyện kì quái, kiểu vậy đó."
"Thật à?" Lần này đổi thành tôi nhún vai.
"Mình không cố ý... Tại mình thích xem nên mới đứng lại xem thôi."
"Nếu như người đang hôn là cậu, cậu có thích bị người ta nhìn chằm chằm như vậy không?"
"Nói cũng đúng."
"Nhưng mà..."
Xem ra, Emma đang lo lắng chờ đợi câu nói đằng sau chữ "nhưng mà" kia.
"Không có nhưng nhị gì hết." Tôi mỉm cười trả lời Emma.
"Mình chỉ đang suy nghĩ có cơ hội trở thành cái người đang hôn kia hay không thôi."
"Cậu sẽ có cơ hội thôi, Annie." Lần này, Emma bỗng nở nụ cười: "Cậu rất được ưa chuộng."
"Được ưu chuộng?" Nghe thấy Emma nói như vậy, tôi bật cười: "Cậu nói cứ như mình là một món hàng vậy."
"Cậu biết cái gì gọi là xa vời không thể chạm đến không?" Emma lại nhún vai một lần nữa: "Cậu biết thế nào là high state không?"
"Ừa."
"Cậu có thể khiến cho người ta phải mê muội vì cậu."
"Đúng là nói hươu nói vượn, Emma." Tôi cười, phản đối suy đoán mờ ám của Emma, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Chiều nay chúng ta đi đâu vậy?"
"Mình muốn đến thư viện trường cái đã."
"Tại sao?"
"Mình nhớ ở đó có quyển sách mình không tìm thấy trong thư viện ở trường mình."
Thật ra, bây giờ tôi và Emma đang tiếp tục học chuyên ngành trong những trường đại học khác nhau. Tôi học ngành kiến trúc ở một trường đại học nổi tiếng. Còn Emma thì theo ngành hội họa ở một ngôi trường có tiếng trong lĩnh vực này. Kỹ xảo hội họa của Emma tự hình thành phong cách riêng. Hơn nữa, lại còn vô cùng xuất sắc. Tôi là một trong những người có thể dành nhiều ngày liên tục ngồi đó nhìn Emma phác họa bằng bút chì mà không thấy chán.
"Đi thư viện cũng không tệ." Tôi suy nghĩ rồi hơi gật đầu, đồng ý với lời đề nghị của Emma.
"Mỗi lần đến đó, mình luôn được ngồi ở vị trí mà mình thích nhất."
"Dĩ nhiên rồi." Emma lại nhún vai.
"Cô Helen - nhân viên thủ thư ở đó luôn đối xử với cậu tốt hơn những người khác mà."
"Ví dụ đi?" Tôi cười nói: "Emma nói thử xem nào."
Lần này, tôi và Emma đồng thời bật cười ha hả. Hai người chúng tôi bước thong dong trên con đường phủ tuyết trắng. Dù những con người ở London cũng không quá yêu thích sự yên tĩnh và quạnh quẽ của nó, nhưng tôi vẫn cảm nhận được khi những tòa kiến trúc mỹ lệ màu xám được phủ một lớp tuyết trắng, trông lại càng nên thơ hơn.
"Em à..."
Vì đi sau bóng lưng mảnh khảnh của cô ấy, thỉnh thoảng tôi lại kêu tên của cô bạn thân này.
"Hửm?"
"Tại sao cậu không thử vẽ một bức tranh mang đến cho người khác cảm giác như đang có tuyết rơi nhỉ?"
"Là sao, Annie?" Có hiệu quả rồi... Emma đã dừng bước, quay người chăm chú nhìn tôi, dường như đang suy nghĩ. Giữa tròng mắt màu xanh nước biển kia của cô ấy như xuất hiện một dấu chấm hỏi.
"Vẽ tuyết rơi, hay là vẽ bức tranh khiến người ta có cảm giác như có tuyết rơi."
"Sao cũng được." Tôi cười nói.
"Dù sao thì khi chỉ cần vừa nhìn thấy nó thì sẽ cảm nhận được như đang có tuyết vậy."
"Khi nhìn thấy tuyết rơi thì cậu sẽ có cảm giác thế nào, Annie."
Như mọi ngày, Emma bắt đầu đi về phía thư viện trường trung học.
"Mình có cảm giác gì à?" Tôi tự hỏi.
"Mình nghĩ có thể chia ra rất nhiều loại."
"..."
"Ví dụ như khi lần đầu tiên mình nhìn thấy tuyết rơi. Là người đến từ một đất nước nhiệt đới, mình cảm thấy đó là một vẻ đẹp vượt trên mức bình thường. Mỗi khi mình nhìn thấy tuyết, đều sẽ vô cùng phấn khích. Nhưng khi tuyết tan dần trên quần áo, khiến cho mình cảm giác càng ngày càng ẩm ướt, thì trái lại, mình cảm thấy tuyết tựa như đã trở thành một người xa lạ, chưa từng quen biết."
"Ồ."
"Đối với mình mà nói, có lẽ tuyết nên khô ráo hơn so với thực tế mới phải." Tôi cười nói: "Cậu không hiểu đâu, Emma à."
"Có lẽ mình thật sự không hiểu quá nhiều."
"Nói thẳng là thế này, mình không nghĩ tuyết sẽ giống như mưa." Tôi nhún vai, bắt chước động tác Emma thường hay làm: "Hoặc có thể nói là, mình thích nhìn thấy tuyết bao phủ vạn vật trên thế giới, khiến cho thể giới trở thành một màu trắng xóa như tuyết. Nhưng mình lại không thích cảm giác "ẩm ướt" khi chạm vào tuyết. Nó còn lầy lội hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của mình.
"Nghe có vẻ khó hiểu." Emma lẩm bẩm.
"Mình cũng cảm thấy như vậy đó, Em." Tôi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Nói thật, mình không quá quen thuộc với tuyết. Dù sao không phải lúc nào London cũng có tuyết rơi, có khi quanh năm suốt tháng cũng chẳng có đợt tuyết tiếp theo, giống như cậu đã ở đây nhiều năm như vậy rồi á, Annie." Trên gương mặt của Emma hiện lên vẻ bối rối.
"Nói tóm lại, một ngày nào đó, mình sẽ thử vẽ cảm giác như vậy."
"..."
"Một bức tranh khiến cho người ta có cảm giác như đang có tuyết rơi..."
(2)
"Xin chào."
Nhân viên thủ thư Helen nở nụ cười xán lạn chào đón chúng tôi. Cô ấy là một quý cô người Anh. Tôi hoàn toàn đồng ý cô ấy là một người xứng đáng với từ "quý cô" này. Bởi vì vẻ đẹp và cử chỉ của tiểu thư Helen đều rất chuẩn mực, không tìm thấy chút vấn đề nào.
"Đã lâu không gặp."
"Vâng."
Emma đáp lời tiểu thư Helen một cách ngắn gọn, còn tôi chỉ mỉm cười chào hỏi cô ấy.
"Cô đã sắp xếp xong chỗ ngồi cho các em rồi." Tiểu thư Helen mỉm cười thân thiết: "Cho phép cô dẫn đường cho các em nhé."
"Vâng ạ." Emma tiếp tục trả lời.
Tiểu thư Helen vẫn giữ nụ cười thản nhiên như cũ. Dáng người cao gầy, thon thả của cô ấy đi đến một góc trong thư viện. Một chiếc ghế sô pha dài màu vàng lặng lẽ đặt ở nơi đó. Tôi thật sự rất thích nơi này. Dù nó ẩn trong một góc thư viện nhưng vì nó nằm cạnh một khung cửa sổ lớn, cho nên toàn bộ ánh nắng buổi sáng bên ngoài cửa số đều có thể chiếu vào được.
Trông như kín đáo nhưng lại luôn có thể cảm nhận được sự tỏa sáng rạng rỡ của nó.
Tôi vô cùng mê luyến tất cả những thứ mang đến cảm giác này.
"Cảm ơn ạ."
Emma vừa nói vừa thong thả ngồi xuống ghế sô pha.
"Xin cứ tự nhiên."
Tiểu thư Helen mỉm cười xoay người lại. Không bao lâu sau, cô ấy bưng trà nóng và một đĩa bánh bích quy lớn, khiến cho người ta phải thèm chảy nước miếng đến.
"Đây là quà của mấy bạn học."
"Cảm ơn ạ."
Emma tiếp tục trả lời tiểu thư Helen, không cần để tôi nói gì cả.
"Xem ra chúng ta có được nhiều hơn những gì mà chúng ta nên có nhỉ." Tiểu thư Helen vừa mới quay người đi thì Emma lập tức mỉm cười với tôi.
"Mình ngửi thấy mùi gì đó."
"Mùi?" Tôi rót trà nóng vào tách, sau đó cầm bánh bích quy lên, cắn một miếng: "Là mùi vị của bánh bích quy à, Emma?"
"Nếu vậy thì tốt rồi, Annie." Emma lại nhún vai: "Để mình đi tìm quyển sách mình muốn tìm cái đã."
"Ừa, từ từ tìm, Em. Mình ở đây ăn bánh bích quy đợi cậu."
"Cậu có muốn đọc sách gì không? Để mình đi lấy luôn."
"Quyển nào cũng được." Tôi cười nói: "Nhưng tốt nhất là có tranh ảnh nhé."
"Ừa, biết rồi. Cậu thật là biết kén cá chọn canh, Annie."
"Giúp đỡ chút đi mà... Em."
"Mình sẽ tìm giúp cậu."
"... Vô cùng cảm ơn người bạn tốt của mình."
"Không cần phải nhấn mạnh như vậy đâu."
(3)
"Ta thích tuyết ở London, đặc biệt là khi nàng nhìn thấy nó trút xuống như mưa, gần như lấp kín các tòa kiến trúc mỹ lệ xám xịt, cho đến khi nó mang một màu trắng xóa như tuyết. Ta yêu nó như vậy đó, yêu đến mức không thể nào từ bỏ được. Khun Pin có bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ yêu thích một món đồ vật nào đến mức này chưa? Mỗi lần nghĩ đến là một lần nhớ nhung. Những bông tuyết mỏng manh không ngừng tan ra đó, luôn mang theo cảm giác hiu quạnh, khiến cho ta có cảm giác cô độc khó tả.
Ta nhớ nhà rồi...
Nhớ hơn cả những gì mà ta tưởng tượng...
Khun Pin có biết không. Nàng là một trong những nguyên nhân khiến cho trái tim của ta ngày càng trở nên nhạy cảm và yếu đuối đó.
Nếu như nàng không biết, thì bây giờ biết cũng chưa muộn rằng trong lòng ta, khun Pin quan trọng đến mức nào.
Có phải ta quá lạc đề rồi không?
Có lẽ bởi vì trong những ngày vừa qua, ta đã quá nhớ nhung người nào đó, nhớ mà không biết nguyên do.
Ta rất nhớ khun Pin...
Nhớ đến mức nằm ngoài dự đoán của ta.
Nhìn những bông tuyết bay tán loạn, dường như khiến cho ta càng thêm phấn khích, cũng càng thêm bi thương so với trước. Ta không biết nên giải quyết những cảm giác tương đồng nhưng cũng tương phản này như thế nào. Nỗi nhớ khun Pin dường như luôn nằm giữa hai điểm này, dù đó cũng không hẳn là điều mà ta kỳ vọng.
Có lẽ ta đã quá mềm yếu chăng?
Nàng thấy sao, khun Pin?
Anil.
(4)
"Những nội dung trong bức thư gần đây nhất của Anil có vẻ hơi khó hiểu. Nhưng ta đã tìm hiểu thử một chút để viết xuống lá thư này. Vì vậy, ta đã phải dành ra chút thời gian đi đến thư viện, tìm những thông tin liên quan đến tuyết, cho đến khi ta có thể hiểu được một chút cảm giác của Anil. Bởi vì tuyết trong tưởng tượng của ta không khác bao nhiêu so với tuyết trong lòng Anil cả.
Nhưng ta vẫn ước ao, một ngày nào đó, chúng ta sẽ có thể có cơ hội cùng nhau nhìn ngắm những bông tuyết rơi lả tả. Chỉ cần có ta ở bên cạnh, sự cô đơn sẽ không thể làm tổn thương Anil quá nhiều nữa.
Anil có đồng ý với suy nghĩ của ta không?
Hơn nữa, khi tuyết ngừng rơi, chất thành một đống tuyết dày, ta sẽ cùng Anil nhảy vào trong đống tuyết đó. Dù làm như vậy sẽ khiến cho Anil bị ướt nhiều hơn, nhưng ta vẫn muốn cả người của Anil đều chìm vào trong đó. Sau khi lăn lộn thỏa thích trên tuyết, ta sẽ cùng Anil đắp người tuyết. Ta tin chắc, người tuyết của ta sẽ đáng yêu hơn của Anil nhiều.
Đọc đến đây, có phải Anil đã bớt cô đơn rồi không...
Ta biết Anil nhớ nhà. Nhưng lại không biết trước giờ ta đối với Anil lại quan trọng đến như vậy.
Ta chỉ biết là, đối với ta...
Anil vô cùng trân quý.
Dù năm tháng dần trôi, nhưng Anil trong lòng ta vẫn quan trọng như lúc ban đầu.
Về phần nỗi nhớ. Ta muốn nói, ta cũng rất nhớ Anil. Nhưng nỗi nhớ này rất khó để đong đếm của ai nhiều hơn. Dù sao nó không đơn giản như bông tuyết, có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường.
Nhưng dù nỗi nhớ của ta dành cho Anil không thể đo được bằng mắt thường, nhưng Anil à, xin hãy tin rằng, ta có thể cảm nhận được nó trong từng hơi thở. Nhưng ta lại chẳng làm được gì cả, chỉ có thể chờ đợi Anil quay lại bên cạnh ta thôi...
Ngay lúc này...
Anil, xin hãy học hành nghiêm túc, mau chóng tốt nghiệp. Như vậy thì chúng ta sẽ không cần chịu đựng nỗi khổ của sự nhớ nhung nữa.
Không giờ phút nào là ta không nhớ đến Anil...
Pin mến viết.
- --------
Cảm ơn mọi người đã đợi mình, không hối mình ra chương mới. Còn 1 chương cuối cùng trước khi kết thúc quyển 1, cũng không biết khi nào sẽ có tiếp quyển 2 nữa. Cảm ơn mọi người đã luôn đón đọc những chương truyện cho đến hiện tại nhé.