Hơn nữa Dịch Đình làm trầy xe Tống Vũ, anh cũng không hề bắt cô bôi thường, còn lái xe mời cô đi ăn khuya, lúc đo Dịch Đình lại hỏi: “Tống Vũ, sao anh lại tới làm ở nhà ăn?”
Động tác dùng cơm của Tống Vũ vô cùng tao nhã, cũng không nói nhiều, đại khái là đánh cược với anh họ bị thua, kẻ thua phải đến nhà ăn làm không công hai tháng.
Xém chút nữa là Dịch Đình bị sặc cơm.
Đợi đến khi phiếu sửa xe được trợ lý của Tống Vũ đem tới, chân Dịch Đình cũng run rẩy luôn. Cô dụi dụi mắt, đếm hết lần này tới lần khác, xác định là đúng sáu con số thì ngẩng đầu cười giả lả với anh: “Chúng ta quen thân thế này chắc không cần tính toán chi li ha?”
“Nhưng xe là do em làm trầy mà đúng không?” Anh nói cũng vô cùng nghiêm túc: “Tôi chỉ mới mua nó tháng trước thôi, giờ phải đưa vào tiệm bảo hành, tổn thất này tôi còn chưa tính với em đấy.”
“Em chỉ lỡ chân thôi mà, lúc anh lỡ không có tiền thối bánh bao cho em, em cũng đâu có tính với anh.”
“Nói cũng đúng.” Tống Vũ nghĩ một lát: “Em giúp tôi một chuyện, việc này coi như cho qua.”
Dịch Đình cũng không thèm hỏi chuyện gì mà gật đầu lia lịa.
Tống Vũ muốn Dịch Đình làm mối cho anh, đối phương là bạn cùng lớp với Dịch Đình, bạn học có tên gọi như hoa Dạ Lộ. Dạ Lộ là người đẹp mang nét lai Đông – Tây, Tống Vũ nói: “Lúc tôi gặp được cô ấy, tôi cũng biết tại sao tôi muốn đến đại học C rồi.”
“Vì sao?” Dịch Đình hỏi: “Không phải vì thua cược à?”
Tống Vũ khinh bỉ liếc nhìn cô: “Là vì yêu, là yêu đó, có hiểu không?”
Dịch Đình không hiểu, cô chỉ biết cô làm trầy chiếc Lamborghini mà Tống Vũ mới mua tháng trước, tiền sửa chữa có đem giết cô cũng chẳng bồi thường thôi. Cô nghĩ nghĩ một lát, thấy việc này rất đơn giản, Tống Vũ dù so cũng là một đại gia dác kim cương hột xoàn lóng la lóng lánh, có tướng mạo, có gia thế, có khi chất, nào có người đẹp nào không yêu anh chứ? Cô vỗ đùi nói: “Quá đơn giản, chỉ cần anh lái chiếc Lamborghini kia tới trước cổng ký túc xá đón người đẹp Dạ Lỗ thì đảm bảo cô ấy sẽ không từ chối.”
Tống Vũ nghiêm mặt, hai ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: “Thứ tôi muốn là tình cảm thật, em nghe không hiểu à? Tình cảm chân thành với thân phận không liên quan tới nhau, có tiền hay không cũng không quan hệ, tôi muốn dùng tính cách, sức hấp dẫn của mình để lấy lòng của đối phương.”
Trong lòng Dịch Đình khẽ nôn thành một bể, mỗi ngày anh mặc đồ như đầu bếp ở nhà ăn bán bánh bao, người đẹp người ta có khả năng nhìn ra sức hấp dẫn của anh à?
Anh hùng là phải biểu lộ ra bên ngoài, đương nhiên Dạ Lộ không nhìn ra Tống Vũ độc đáo chỗ nào, lúc Dịch Đình nhắc tới Tống Vũ, mặt Dạ Lộ hiện vẻ coi thường: “Bộ dạng không tệ, nhưng chỉ là một đầu bếp bán bánh bao thì có tương lai à? Chỉ thấy tiếc cho gương mặt thôi.”
Dạ Lộ được công nhận là mỹ nữ, người theo đuổi xếp hàng dài từ nhà ăn số một đến nhà ăn số hai, đương nhiên mắt nhìn phải cao hơn người rồi.
Dịch Đình nháy mắt ám chỉ: “Cậu nhìn khí chất anh ấy tốt như thế, nhất định thân phận không đơn giản, nói không chừng là cấp trên đưa người xuống thể nghiệm sinh hoạt ở trường.”
“Khí chất tốt?” Dạ Lộ lấy lọ mascara rồi giơ gương lên bắt đầu quét mi: “Nhìn không ra. Cùng lắm chỉ là quản lý quèn thực tập ở công ty ăn uống hạng hai thôi.”
“Đúng vậy, không chừng anh ấy ở hạng một thì sao.” Dịch Đình cười xòa nói.
“Anh ta như thế mà đòi ở cao hơn à?” Dạ Lộ coi thường nói: “Mặt đẹp thì được gì chứ? Lẽ nào anh ta có thể mua được BMW à?”
Dịch Đình giống như nhân viên bảo hiểm chào hàng, không ngừng nêu ưu điểm của Tống Vũ: “Không chừng là anh ấy có thể mua được thì sao. Tớ nghe thấy anh ấy gọi điện thoại nói bằng tiếng anh đấy, nói vô cùng lưu loát luôn…”
“Cậu nghe nhầm rồi! Đó là tiếng địa phương đấy.” Dạ Lộ không ngừng cười nhạo.
Dạ Lộ công nhận bộ dạng của Tống Vũ vô cùng đẹp trai, nhưng cô ta không muốn dính dáng gì tới một tên bán bánh bao cả. Dịch Đình vò đầu bức tai trong đau khổ, cô và Tống Vũ đã ký hiệp ước, quan trọng nhất là điều đầu tiên, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được tiết lộ thân phận của Tống Vũ.
Trước đó khi viết điều này thì Tống Vũ khinh thường nhếch mắt, nhấn mạnh mấy lần: “Là tôi đi tìm tình yêu đích thực, nếu họ chỉ nhìn thấy thân phận với tiền của tôi thì có thể nghiêm túc yêu tôi sao?”
Dịch Đình chỉ có thể gật đầu thể hiện mình là tiểu nhân đã được khai sáng, ngài là muốn chơi trò hoàng tử giả dạng ăn mày đây mà.
Dịch Đình tuyệt đối xứng đáng với cái danh bà mai, khuyên đông khuyên tây mãi bạn học Dạ Lộ mới đồng ý tới nhà ăn số một ăn sáng. Lúc Tống Vũ đưa bánh bao cho Dạ Lộ còn bưng ra thêm một tách cafe nóng: “Bạn học này, chúc mừng bạn may mắn trở thành khách hàng thứ mười nghìn của nhà ăn, nhà ăn đặc biệt tặng thêm một tách cafe.”
Nếu như là Dịch Đình thì nhất định vui vẻ nhận lấy rồi. Nhưng mà Dạ Lộ mắt cao hơn đầu thì không như thế, mày liễu khẽ nhướng: “Anh từng thấy cafe ăn cùng bánh bao à? Đừng làm hỏng hương vị cafe chứ.”
Dạ Lộ hẳn là cũng vui sướng, tay cầm tách cafe nóng của Tống Vũ còn dừng ở trên không, Dịch Đình sợ lòng tự trong của Tống đại thiếu gia bị đả kích nên vội vàng nhận lấy: “Em uống, em uống, em thích uống cái này nhất.”
Uống hết tách cafe xuống bụng, lông mày Dịch Đình đã nhăn lại như đít khỉ, ông trời ơi, sao con khổ thế này!
Nhưng cái khổ này chỉ mới bắt đầu, có câu người ta hay nói thế nào nhỉ, tình yêu được xây dựng trên nền móng của bánh bao, nhưng mà mỹ nhân lại không muốn bánh bao, người ta muốn BMW đó. Người Trung Quốc từng nêu ra ba tiêu chuẩn để kén chọn, ví dụ như “cao suất phú”, quan trọng không phải “cao suất”, mà là “phú”.