Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 35: Khoảng cách vô hình




Dọc theo đường đi, bên trong xe dị thường nặng nề. Trên bầu trời đêm, mây dầy đặc, cho dù mở cửa sổ vẫn cảm thấy không khí vô cùng oi bức. Diệp Phong chỉ cảm thấy trong lòng rất hỗn loạn, đột nhiên sinh ra loại cảm giác cô đơn giữa biển người, cảm giác bất lực. Giống như năm đầu tiên cô đón tết âm lịch ở New Zealand, bên cạnh có người đồng hương, cũng nhận được quần áo ba mẹ gửi sang, âm nhạc ầm ầm vang, có người hát, có người khiêu vũ, cô chỉ yên lặng ngồi ở trong góc không nói được một lời, trái tim yếu đuối không chịu nổi một va chạm, ai hơi xôn xao chút, cô sẽ rớt nước mắt.
“Sao dừng ở chỗ này?” Xe dừng lại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện xe dừng ở trước cửa khu nhà.
Hạ Dịch Dương thản nhiên nói: “Chuyến tàu lửa của em gái anh còn một tiếng rưỡi nữa đến ga, anh muốn đến nhà ga đón cô ấy. Em về nghỉ ngơi đi!”
Cô đột nhiên nhớ tới anh sáng sớm bảo cô đem sách và quần áo thường dùng dọn dẹp lại một chút chuyển sang căn hộ của anh, muốn mượn căn hộ của cô dùng vài ngày, thì ra người đến ở là em gái anh.
“Em cùng đi với anh!” Cô à một tiếng, tiếp theo cố gắng nở nụ cười nhiệt tình.
“Không cần, một mình anh là được. Mấy cái mận trên chân, tắm xong thoa mộ
t chút dầu lên sẽ không sao nữa.” Anh bình tĩnh nhìn cô, ngữ điệu không nhanh không chậm, nghe không ra bất kì cảm xúc không vui nào, nhưng mà cũng không giống vui vẻ.
Cô mím môi, gật gật đầu, đẩy cửa xuống xe, muốn nói với anh cô về thu dọn nhà cửa, chưa kịp lên tiếng, chiếc Passat đã đánh một vòng ngoạn mục, hòa nhập vào dòng xe cộ ngược xuôi.
Cô cắn môi dưới, đứng tại chỗ giật mình, cuối cùng quay đầu đi đến siêu thị nhỏ gần đó. Trong nhà tủ lạnh trống không, hoa quả không có, điểm tâm cũng không có, không biết cục cưng của em gái anh có đến hay không, nếu đến, phải mua thêm một ít bánh kẹo loại mà trẻ con thích. Trong lòng cô nghĩ, thôi thì cái gì cũng mua một ít, bao gồm mấy bộ đồ dùng rửa mặt và dép đi trong nhà. Lúc tính tiền, chất đầy hai cái túi lớn. Xách ở trong tay đi ra siêu thị, cô không tự giác cắn chặt răng, thật sự nặng quá mà.
Bên ngoài trời nổi gió, kéo theo cơn mưa nhỏ lất phất, đánh vào trên mặt, hơi lạnh, rất thoải mái.
Đèn trước hành lanh đi vào thang máy dường như bị hỏng, bên trong tối đen, Diệp Phong thở ra một hơi, đang định mò mẫm đi vào, cánh tay phải đột nhiên cảm thấy nhẹ hẫng, túi giấy trong tay bị một bàn tay thon dài giành lấy.
Cô theo bản năng quay đầu lại, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng chào hỏi, “Hi!” Cô đem một cái gói to khác ôm ở đằước, “Anh làm thế nào lại ở đây?”
Tuy rằng không có đèn, cô nhìn không thấy khuôn mặt của anh, nhưng hơi thở nhẹ nhàng thoảng qua đây, cô nhắm mắt lại, cũng biết người đứng ở trước mặt cô là ai.
Có chút trí nhớ thật sự đã ăn sâu vào không thể lay chuyển được.
“Đến đây thăm một người bạn, nghe nói em cũng ở khu này, thuận tiện ghé qua thăm em.”
Cô nhẹ nhàng cười. Anh tại làm sao mà biết số điện thoại của cô, anh lại là nghe ai nói cô ở khu này, cô một chút cũng không tó mò, cũng không có cảm giác thỏa mãn khi bị người ta chú ý. Giữa họ đã như gió thổi mây bay, anh nói cái gì, cô đều tin tưởng.
“À, thật sự là không khéo, buổi tối tôi đến nhà một người chú dùng cơm. Bây giờ thời gian hơi trễ rồi, tôi còn phải viết bản thảo, nếu không cũng nên mời anh đi lên uống ly trà.” Cô dùng ngữ khí thưa thớt lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách, không muốn, cũng không thể dây dưa cùng với anh, cho dù trong lòng cô lúc này đang nổi sóng, ngay cả hô hấp còn không thể vững vàng.
Cô nhớ tới khoảng thời gian bốn năm tốt đẹp mà họ cùng nhau trải qua, nhớ tới đêm mưa anh đưa cô xuống núi mua băng vệ sinh, nhớ tới anh mong sớm gặp lại cô, ngồi xe đi Thanh Đài, hai người ở lại thị trấn Thái An một tuần… Từng hình ảnh giống như tia chớp xẹt qua trong đầu cô. Có lẽ khi đó là thật sự có tình yêu, vậy đem tất cả chôn trong trí nhớ đi, không cần lật lên xem lại.
Trong lòng một trận đắng chát, trong miệng như ăn khổ qua.
“Công việc vất vả lắm sao?” Anh nghe hiểu lời của cô nhưng cũng không muốn để ý tới.
Có người đi tới, anh tự nhiên kéo cô qua một bên, tay chống ở bên hông của cô, để cho người ta đi vòng qua.
Cô nhẹ nhàng phất tay anh ra, nhích từng bước sang bên cạnh.
Tay anh chạm đến không khí ẩm ướt, nắm lại, đút vào trong túi.
“Hiện giờ đã có thể thích ứng được.” Túi lớn không có cột lại, cô lo lắng đồ đạc rơi ra, lại đem túi xách ở trong tay.
“Cấp trên ở Đài đối với em được không? Nhóm đồng nghiệp làm chung có vui vẻ không?” Anh như đang ngồi thoải mái giữa quán cà phê, chậm rãi suy tư nói việc trong nhà.
Mưa dần dần nặng hạt, hạt mưa quất vào lá cây trên cao, sàn sạt rung động. “Biên Thành, tôi sống rất tốt!” Mưa xối lên tóc, cô mất tự nhiên lắc đầu, dứt khoát lấy về túi giấy kia cũng xách ở trong tay, “Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi phải đi lên rồi.”
“Sao không trả lời tin nhắn của anh?” Anh lại đoạt lấy túi giấy của cô, cùng cô vừa đi vào vừa nói.
“Tin nhắn gì?” Ánh sáng nhàn nhạt trước thang máy chiếu ra vẻ mặt xa cách lãnh đạm của cô.
“À!” Anh liếc nhìn cô một cái thật sâu, thay cô ấn gọi thang máy. Đợi cho cửa thang máy mở ra, nhìn cô đi vào, mới ảm đạm gật đầu.
Trước khi cửa thang máy khép lại, cô nhìn thấy anh xoay người đi chỗ khác, bóng dáng cao gầy chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Cô nhắm mắt lại, cơ thể chống đỡ hết nổi dựa vào tấm vách phía sau.
Vừa ra thang máy, liền ngửi được hương hoa thanh nhã. Tập trung nhìn lại, trước cửa nhà đặt một bó hoa loa kèn, một túi xoài Đài Loan, trên mặt đất còn vương vãi ba bốn cái tàn thuốc và một ít tàn thuốc, hẳn là anh ta đã ở chỗ này đợi cô một lúc lâu, chỉ vì muhỏi cô một câu vì sao không trả lời tin nhắn?
Kỳ thật anh gọi cú điện thoại là được rồi. Cô có chút buồn cười, khóe miệng lại không thành công kéo lên được.
Anh là kiểu người hướng nội, vào ngày lễ tình nhân, đối diện trường học có một cửa hàng bán hoa, hoa hồng và hoa bách hợp cả ngày đều bán chạy. “Thích một người để ở trong lòng là được rồi, lấy hoa để biểu lộ, dường như có hơi ngốc.” Anh khinh thường nghĩ đến hình ảnh một người con trai cầm một bó hoa trên tay.
“Vậy nên anh cái gì cũng không tặng em sao?” Trái tim cô gái trẻ vốn hy vọng vào ngày lãng mạn này có thể làm ít chuyện lãng mạn, mới mặc kệ ngốc hay không ngốc!
Anh sờ sờ cái mũi, “Vậy em suy nghĩ thích cái gì?”
Cô thở dài, liếc trắng mắt, xem xét xem xét trong tiệm mãi không tìm được mấy bó ra dáng, duy nhất một bó hoa loa kèn ngâm ở trong nước còn vô cùng tươi tốt, “Lấy bó kia đi!”
Về sau, ngày đặc biệt nào, anh đều tặng cô một bó hoa loa kèn, cô cũng thích hoa loa kèn cao cao duyên dáng, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng.
Còn có xoài, cô thích nhất hoa quả, còn phải là xoài Đài Loan, thời tiết đầu xuân, quý đến nỗi không có hàng, những tiệm hoa quả nhỏ đều khó nhập được hàng, mà anh sẽ có biện pháp nhất từng hộp từng hộp mua đến, để cho cô ăn từ mùa xuân ăn đến đầu hạ.
Hồi ức như cơn đại hồng thủy, lại một lần cuồn cuộn đánh úp lại.
Ngực thốt nhiên thắt chặt lại, đau không có cách nào, chìa khóa tra vào ổ khóa mãi thật lâu mới khớp, cô mới mở cửa ra.
Đem đồ mua về phân loại xong, loại cho vào tủ lạnh thì cho vào tủ lạnh, để ở toilet vào toilet, cô thay đổi drap giường, bao gối mới. Bó hoa loa kèn kia, cô tìm một cái bình thủy tinh, đổ nước, cắm vào. Cô lại lấy quần áo mình muốn mặc trong một tuần, sách để đọc… sắp xếp lại, lúc chuẩn bị chuyển sang nhà Hạ Dịch Dương, nghe thấy tiếng thang máy mở ra, cô liền mở cửa.
Hạ Dịch Dương một tay ôm một đứa nhỏ, một tay kéo theo một cái valy to tướng, đứng sau lưng anh là một cô gái mặt mày có mấy tương tự với anh, hai mắt mở to, ngạc nhiên nhìn cô.
“Đây là em gái anh Hạ Doanh Nguyệt, cô ấy là Diệp Phong.” Hạ Dịch Dương buông valy, đem đứa nhỏ đổi sang bả vai kia. Đứa nhỏ vừa rồi có lẽ đang ngủ, lúc này bị động, tỉnh giấc, hai mắt đồng tử to đen láy như thủy tinh nhìn quanh Diệp Phong đảo vòng vo vài cái, đột nhiên mắc cỡ dúi đầu vào trong lòng Hạ Dịch Dương.
“Anh, cô ấy là… bạn anh hả?” Hạ Doanh Nguyệt dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Hạ Dịch Dương, có chút kích động đỏ bừng mặt.
Hạ Dịch Dương cười gật đầu, nhưng ý cười nhạt đến độ làm cho người ta không bắt giữ được.
“Anh, anh cũng thật là, vừa rồi ở trên đường cũng không hé ra chút gì.” Hạ Doanh Nguyệt hờn dỗi nhìn Hạ Dịch Dương liếc mắt một cái, vội vàng đối với Diệp Phong cười nói, “Chị dâu, chào chị, gọi em là Doanh Nguyệt đi!”
Diệp Phong sửng sốt, mặt cũng đỏ, không quá tự nhiên co lại mười ngón tay, “Bên ngoài trời đang mưa, không bị lạnh chứ!”
“Anh có lái xe mà, làm sao mắc mưa được.” Hạ Doanh Nguyệt lặng lẽ ghé sát bên tai Hạ Dịch Dương, “Chị dâu thật khá nha, em muốn gọi điện thoại nói cho mẹ. Lúc em đi, bà còn muốn em nói với anh không cần cả ngày đều làm việc, sớm nhanh chóng tìm kiếm một đối tượng! Không nghĩ tới… Hắc hắc, em… thích chị dâu.”
Mặt Diệp Phong càng bừng lên đỏ hồng như ánh nắng chiều, ánh mắt cũng không biết phải nhìn về phía nào cho tốt.
“Đừng đứng ở bên ngoài, mau vào trong đi! Đến, em bồng cục cưng.” Diệp Phong mở ra hai tay.
“Tuấn Tuấn, đừng chui ở trong lòng cậu nữa, mau xuống dưới, chào mợ đi!” Hạ Doanh Nguyệt từ trong lòng Hạ Dịch Dương ôm lấy đứa nhỏ, chỉ vào Diệp Phong nói.
Đứa nhỏ cắn ngón tay, xấu hổ xấu hổ hạ thấp mi mắt.
“Không gọi cũng không sao.” Diệp Phong mềm nhẹ vẫy tay với đứa nhỏ.
“Gọi dì được rồi!” Hạ Dịch Dương đang mở cửa đột nhiên xoay lại nói một câu.
“Anh, Tuấn Tuấn mới biết nói, anh đổi tới đổi đi như vậy, nó sẽ loạn đó. Đã gọi mợ.” Hạ Doanh Nguyệt tính tình cũng rất thẳng thắn, ngữ tốc nói chuyện cũng vô cùng nhanh.
“Mợ!” Tuấn tuấn thình lình mở miệng, vừa nói xong, lại mắc cỡ trốn ra phía sau Hạ Doanh Nguyệt.
“Ha, Tuấn Tuấn nhà ta thật thông minh.” Hạ Doanh Nguyệt chẹp một cái hôn đứa nhỏ một ngụm.
Diệp Phong ngượng ngùng cười, nói một câu “Thực ngoan!”, khom người ôm lấy Tuấn Tuấn, đi vào nhà.
“Diệp Phong, lát nữa em còn phải đọc sách, viết bản thảo, Doanh Nguyệt và Tuấn Tuấn sẽ không quấy rầy, buổi tối ngày mai chúng ta cùng ăn cơm, được không?” Hạ Dịch Dương gọi cô lại.
“Anh, đây không phải nhà của anh?” Hạ Doanh Nguyệt kinh ngạc nhìn hai người.
“Anh ở bên này, đối diện nhà Diệp Phong. Tuấn Tuấn, mau vào, nhìn xem nhà cậu.”
Tuấn Tuấn từ trong lòng Diệp Phong giãy xuống, một đường chạy vọt đi qua.
“Không phải nhà ở Bắc Kinh rất đắt sao? Hai người sao không sống chung, còn một người một căn!” Hạ Doanh Nguyệt nói nhỏ, vừa nhấc mắt, nhìn thấy Diệp Phong đang ngẩn người, “Chị dâu, chị đừng để ý, em nghĩ gì thì nói nấy. Hắc hắc, em ở Bắc Kinh chơi một tuần, chị có rảnh mang em đi dạo phố, được không?”
“Đi, ban ngày chị đều có thời gian. Dịch Dương, bên anh có đồ rửa mặt không?” Cô bình tĩnh lại hỏi anh.
“Đều có rồi. Doanh Nguyệt, em đi vào trước sắp xếp hành lý đi.”
Chờ Hạ Doanh Nguyệt cũng vào nhà, anh nhíu mày, hướng về cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Tuấn Tuấn đã hai bữa không ăn cơm đàng hoàng rồi, anh cũng muốn nghe Doanh Nguyệt kể một ít chuyện nhà, anh đi vào đây! Vài ngày sau có lẽ phải làm phiền em giúp anh bầu bạn với Doanh Nguyệt.”
“Uhm! Anh có việc cứ gọi em một tiếng là được, không sao hết. Vậy anh đi làm việc của anh đi, em cũng tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút.” Cô kiễng chân, hôn nhẹ lên môi của anh.
Đóng cửa lại, tất cả âm thanh đều bị chặn ở bên ngoài. Cô tìm cái túi giấy đem dép lê cùng đồ dùng rửa mặt cất vào, bỏ vào tủ bát, lại đem quần áo và sách đã sắp xếp xong từng món từng món trở về vị trí cũ. Tiếp theo, cô đem drap giường và bao gối vừa thay ra đem giặt sạch phơi ở trên ban công, xé một gói bánh cho trẻ em ra ăn, lắng nghe mưa gió bên ngoài, tiếng nhai bánh rộp rộp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.