Buổi tối, đến giờ tụ họp để dùng bữa tối, mọi người người đều có mặt đầy đủ trừ An Hạ. Hai bên gia đình đứng đợi phía trước sảnh khách sạn, Bối Nghi xinh đẹp rạng rời trong chiếc váy nhung bó sát dài đến ngang đùi màu đỏ, phô ra ba vòng đầy đặn hút mắt, hai ống tay dài bồng thanh lịch, dịu dàng, phía trên kín đáo, phía dưới lộ ra đùi trắng ngọc ngà. Mái tóc uống nhẹ thành từng sợi xoã ngọt ngào, thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ.
Vừa kín đáo vừa quyến rũ, đặc trưng cho phong cách thanh cao quý phái, sự xinh đẹp trưởng thành.
Đã qua bảy giờ, An Hạ vẫn chưa xuất hiện, mọi người tiếp tục chờ đợi thêm mười phút nữa, Ngô Lão Đồng sức chịu đựng rất có giới hạn, thật sự đã chạm ngưỡng khó chịu, gương mặt gắt gỏng lên.
"Lại trễ, làm cái gì mà cứ trễ nãi hoài như thế" Ông mở ra điện thoại, với gương mặt cau có giận dữ gọi cho An Hạ, đầu dây đổ chuông, từng một tiếng chuông và thang đo giận dữ tỷ lệ thuận.
Từ cửa chính khách sạn, An Hạ chạy với tốc độ bắn ra tia điện, hớt hãi vừa chạy vừa vẫy tay về phía họ. Có thể nói cô đã dùng toàn bộ sức lực tuổi trẻ để chạy cho kịp giờ, vừa rồi mãi mê chìm đắm trong viện bảo tàng. An Hạ đã cài sẵn báo thức cảnh báo để không quên giờ, ngặt nỗi chỗ viện bảo tàng, đoạn đường đó buổi tối không tìm thấy một chiếc taxi nga, cô đi bộ một quãng mới bắt được xe.
Chạy đến trước mặt mọi người, Ngô An Hạ mệt đến đỗi tay chống trên chiếc bụng thở phì phò, đầu tóc bối bù vì gió dập, trên mái tóc lẫn cả gương mặt mang theo những hạt cát con, sương đêm phủ trên mái tóc, hơi thở vừa vội vừa sâu, nuốt ực một ngụm.
"C... Con xin lỗi... Phù..." Tay ôm chiếc bụng đau nhói, bởi vì chạy nhanh ruột gan bị đảo lộn, một tay nâng lên vén ngay ngắn lại mái tóc rối "Tuyến đường chỗ bảo tàng... Ực... Buổi tối ít xe quá nên... Con không bắt được xe."
La phu nhân đi đến bên cạnh cô, tay vỗ về tấm lưng nhỏ yêu thương "Cũng vừa kịp giờ, không sao hết."
La phu nhân nói là vậy, An Hạ nhìn về phía Ngô Lão Đồng, gương mặt cha cau có đến trừng trừng, nhìn cũng biết cha đang rất tức giận. An Hạ lần nữa hướng những người đối diện, bao gồm cha, dì Diệp, chị, La lão gia và La Thành Dương, nhẹ cúi áy náy.
"Con xin lỗi..."
Mấy người bọn họ ai nấy đều khó chịu ra mặt, xoay người đi ra bàn ăn ngoài bãi biển, La phu nhân đỡ lấy lưng An Hạ an ủi "Không sao đâu, nào ra ngoài kia ăn."
"Con lên phòng chảy chuốt lại một chút, dì đi trước đi" An Hạ tươi tắn cười, trưng ra gương mặt lắm lem cùng đầu tóc rối bùi như tổ quạ "Nhìn con bù xù như này nè."
"Xùy, con bé này, vậy nhanh nhanh xuống đấy" La phu nhân thu lại tay, chú ý đến chiếc túi giấy mang hiệu shop quần áo trên tay cô "Con mua thêm gì à? Khi sáng dì chuẩn bị vội quá nên thiếu gì sao?"
"Chỉ là chút ít đồ thôi ạ" An Hạ cười ngượng, hai tay cầm chặt dây túi giấy ngầm không để dì nhìn thấy đồ bên trong.
Nghe thấy cô mua đồ đạc, nhất là quần áo, La phu nhân híp lại đôi mắt thâm sâu, bà đã cố tình soạn những chiếc váy xinh đẹp mà mọi khi An Hạ không mặc. Đã ngấm ngầm muốn cô ăn mặc thật xinh đẹp để không bị Bối Nghi đàm áp, con bé này lại mua cái gì, hay là những món đồ nhàm chán mà con bé hay mặc?
"Này nha, con phải mặc đồ dì chuẩn bị đó, cứ mặc mãi mấy cái áo với quần đơn giản kia con không cảm thấy chán sao? Mua cái gì đưa dì xem."
"Ấy a..." An Hạ giấu chiếc túi giấy sau lưng, khổ sở cười "Con mua thêm nội y đó mà, haha, con sẽ mặc đồ mà dì chuẩn bị, dù sao con cũng đâu còn cái nào khác để mặc đâu."
Bên trong chứa áo khoác của La Thành Dương, nếu dì nhìn thấy sẽ hiểu lầm mất, An Hạ đơn nhiên không thể để La phu nhân nhìn thấy.
Đôi mắt nghiêm nghị híp sâu nheo lại dò xét, An Hạ liền nhúng hai vai gây sự chú ý của bà lên người "Đây nè, con đang mặc nè."
La phu nhân nhìn cô, chiếc váy xuông màu da mà bà chuẩn bị buổi sáng nay, vốn dị rất quyến rũ lộ vai gầy lưng nhỏ, phô trương vóc dáng đầy đặng xinh đẹp nhưng lại bị giấu đi trong chiếc áo len cardigan màu da. La phu nhân hít vào một hơi thật sâu, kiềm nén lại cơn giận dỗi, con bé này thật sự không có ý lấy lòng con trai bà.
Không nhìn thấy Bối Nghi ăn vận như thế nào sao? Con bé An Hạ này sao không học tập Bối Nghi một chút vậy, để thu hút người đàn ông ít ra phải ăn vận xinh đẹp, cái này là có xinh đẹp nhưng chỉ toàn giấu đi, bà bảo.
"Đi lên, cởi áo khoác ra, không có lạnh lắm đâu, tóc tai sửa soạn lại phải thật xinh đẹp cho dì" La phu nhân liếc mắt về phía bên ngoài nhà ăn bãi biển lẩm bẩm "Không thể để lép vế trước chị con được."
"..." An Hạ ngạc nhiên, chớp chớp mắt, La phu nhân đẩy cô về hướng vào bên trong khách sạn, dặn dò "Đi đi, con còn trễ nữa Ngô lão sẽ mắng con đấy."
"Dạ..." Cô xoay người, bước chân vội vàng rời đi, vừa đi vừa ngẫm lại câu nói mà La phu nhân lẩm bẩm.
Gì mà không để lép vế trước chị chứ?
Bước chân khựng lại, có phải chuyến đi này là La phu nhân cố tình muốn tạo cơ hội cho cô không?
Nghĩ đến An Hạ liền ngơ ngác, cô không thể chậm chạp vội đánh bay đám mây suy nghĩ trên đầu, nhanh chóng lên phòng chuẩn bị lại.
Nếu thật sự La phu nhân cố tình tạo cơ hội, An Hạ không nghe lời ăn vận thật chu đáo thì La phu nhân sẽ tức giận, còn mà ăn mặc thật đẹp để tranh đua với chị... Cha sẽ nghĩ cô tạo ấn tượng với La gia, sẽ ghét cô thêm cho mà xem, cả chị nữa.
Aaa!
An Hạ ôm đầu tổ quạ lắc qua lắc lại không biết nên làm như nào, thôi thì cứ bình thường nhất có thể đi.
Cô chỉ rửa mặt, thoa một ít kem dưỡng da cùng son dưỡng, mái tóc bình thường hoá đến nổi búi thành một búi cao, nhìn ngắm bản thân trong gương, An Hạ lại lắc lắc đầu, niệm chú "Không được, bình thường hoá đi nào!"
Cởi ra búi tóc, buột gọn thành một chùm, nhìn ngắm thành quả cuối cùng, gật đầu mạnh hài lòng.
Chốt đơn, quá là bình thường.
Cô đi lung tung từ buổi chiều, bây giờ không có đủ thời gian để tắm nên chỉ có thể dùng nước hoa khử bớt đi mùi mồ hôi lẫn bụi bẩn.
Nhà hàng ngoài trời bên bờ biển về đêm có âm thanh sóng xào xạc, vị trí ở tầng hai, vừa đủ để ngắm nhìn biển khơi ngoài xa có ngọn đèn hải đăng lấp ló, nhìn xuống phía dưới bãi cát những người trải thảm ngồi ngắm bầu trời, lắng nghe âm thanh sóng vỗ.
Khi An Hạ đi đến, bàn ăn dài đã lên món đầy đủ, chỉ chờ An Hạ để bắt đầu dùng bữa, ba người đàn ông ngồi một bên, ba người phụ nữ một bên.
An Hạ ngồi xuống phía ngoài cùng ở cuối bàn ăn, bên cạnh chị Bối Nghi, nghiễm nhiên đối diện cô sẽ là khoảng trống, chỗ ngồi của An Hạ trên bàn ăn bỗng nhiên lại giống như dư thừa. Ngồi bên cạnh chị, An Hạ và Bối Nghi tuy là song sinh có gương mặt y hệt nhưng thần thái cả hai khác biệt hoàn toàn.
Một bên quý phái trưởng thành, một bên non dại đáng yêu.
La phu nhân nhìn thấy An Hạ không mang áo khoác, chiếc váy tô nét xinh đẹp của An Hạ, bà vui vẻ lén nhìn về phía con trai, muốn kiểm tra phản ứng của anh.
Anh chỉ im lặng ngồi, trên gương mặt không có biểu hiện, việc kiểm tra thái độ của con trai trước giờ là đều vô cùng khó khăn.
Phục vụ đi theo An Hạ, cô vừa ngồi xuống liền cẩn trọng đưa menu đồ uống, An Hạ vui vẻ nhận lấy mở ra xem và lựa chọn. Nam phục vụ đứng bên cạnh An Hạ, từ ban đầu đã không thể ngừng dòm ngó vị khách xinh đẹp này, đứng ở vị trí nam phục vụ hoàn toàn nhìn được toàn bộ, phía sau là tấm lưng trắng nõn mềm mượt nhìn đã muốn chạm, phía trước đẩy đà trắng múp, khe hở ép ép chặt đến giết người kia.
Nam phục vụ chờ đợi quý cô nương xinh đẹp lựa chọn thức uống, đôi mắt dáng chặt trên người An Hạ.
Đúng thật là một mỹ nhân mỹ miều.
La Thành Dương ngồi đối diện Bối Nghi, thu hết toàn bộ hành động dòm ngó của phục vụ nam kia vào mắt, cầm lên cốc nước uống một ngụm sau đó đặt mạnh cốc nước xuống bàn ăn phát ra một âm.
Bộp!
Bàn ăn bị tác động, nước trong ly của những người khác nhiễu động. Mọi người phản ứng nhìn về phía La Thành Dương, phục vu nam đứng ngay ngắn thu lại ánh mắt thô lỗ nhìn đi nơi khác.
An Hạ chỉ lo nhìn menu, bị âm thanh kia làm cho giật mình, ngước mắt nhìn anh liền nhận lấy một ánh mắt đăm đăm, menu còn chưa coi xong đã vội gấp lại trả lại cho phục vụ với một nụ cười tươi tắn.
"Mocha, em cảm ơn."
Phục vụ rời đi, An Hạ bối rối hai tay đặt trên đùi, mấy ngón tay đan vào nhau, áy náy cúi đầu. Hành động vừa rồi có thể hiểu là anh khó chịu vì cô làm tốn thời gian, đến lựa nước uống cũng thật lâu lắc.
An Hạ khóc thầm trong bụng, thắc mắc cô xem menu tốn thời gian đến thế sao, menu đó cô còn chưa kịp xem hết nữa, còn chưa đầy ba phút mà... Thật quá đáng đi.
"Thôi mà, em nó trễ có một chút con đừng khó khăn như thế chứ" La phu nhân cũng hiểu lầm hành động của La Thành Dương, cơ mà lão Ngô kia còn chưa tức giận thì con trai bà vì sao lại nổi nóng chứ?!
Ngô Lão Đồng và Ngô Bối Nghi lại nâng môi cười, nhìn thấy La Thành Dương bày tỏ thái độ khó chịu với An Hạ, vô cùng thoả mãn.
"Dù sao cũng đủ mặt rồi, nào An Hạ, nói xem đến bảo tàng có gì thú vị?" La lão gia nhanh chóng cứu nguy, An Hạ như người chết đuối túm được chiếc phao cứu sinh, lập tức ngẩn đầu đùa một câu. . Đam Mỹ Hiện Đại
"Ây da, thú vị thì cũng thú vị nhưng mà lúc ra về vừa đi vừa ngóng taxi nó mới thú vị hơn, sợ không có xe là con phải cuốc bộ từ quốc lộ 1 về đây luôn" Nhoe ra nụ cười chúm chím, tay ôm lại lòng ngực miêu tả "Sợ mà tim muốn lọt ra ngoài kia kìa."
Nghe cô nói, La lão gia vừa cười vừa cầm lên nĩa bạc, mọi người cũng cầm lên nĩa, La lão gia hưởng ứng câu chuyện "Đoạn đó ít xe đến thế sao?"
"Cũng có xe nhưng không thấy chiếc taxi nào" An Hạ chấm nước mắt, cô phải cuốc bộ hai mươi phút mới thấy được một chiếc taxi nha, cầm lên nĩa bạc bắt đầu dùng bữa.
"Con dư năng lượng quá nha, nguyên ngày đi xe rồi đi tàu mà đến đây còn sức đi chơi như thế" La lão hết sức khen ngợi nguồn năng lượng dồi dào của An Hạ "Đến đây ai nấy cũng mệt nhừ ra có mỗi con còn tung tăng đi chơi."
"Không đón được xe sao không gọi Thành Dương đến đón?" La phu nhân ngạc nhiên hỏi.
Có số để gọi cũng mừng, An Hạ mắng trong bụng, cười khổ đáp lời "Mọi người đều mệt mà, con không muốn làm phiền."
"Phiền phức cái gì., đoạn vắng còn là con gái nữa, lỡ có trộm cướp hay bắt cóc thì làm sao?" La phu nhân lo lắng, An Hạ hì hì cười, nghiêng người về phía trước bàn ăn để nhìn thấy La phu nhân ở phía đầu bàn ăn, nháy mắt bật cười.
"Đáng yêu như con ai mà nỡ bắt cóc chứ, hơ hơ."
Ngô Lão Đồng nhìn con gái rượu Bối Nghi ngồi bên cạnh An Hạ, gương mặt trầm lặng không bắt được chuyện, lão khó chịu một câu.
"Chỉ giỏi làm người khác lo lắng."
An Hạ vui vẻ tươi tắn bị câu nói của Ngô lão dội nước, nụ cười thu lại, ngồi ngay ngắn trên bàn ăn dùng bữa.
"Phải rồi, Thành Dương hình như có dự án hợp tác với Trịnh thị" Ngô lão đồng dò hỏi, mở câu chuyện cho Bối Nghi, anh chỉ gật đầu.
Vấn đề này chính là sở trường của Bối Nghi, mắt đẹp nâng lên nhìn người đàn ông đối diện, mị lực trên ánh mắt không hề nhỏ "Là dự án sản phẩm giành cho nghị viện, em nghe nói đã ký kết rồi."
La Thành Dương nghe thấy, bạc môi giương cao, từ đầu đến giờ mới nâng môi cười "Em điều tra nhanh quá đấy."
"Đâu cần điều tra, sản phẩm thuộc nghị viện nên truyền thông quan tâm lắm, tin tức nổi đầy trên mạng mà" Bối Nghi ưng thuận đáp.
"Nhưng dự án quan trọng như vậy, anh thật sự hợp tác cùng Trịnh thị?" Bối Nghi khôn ngoan ngẩn đầu, ánh mắt loé lên "Quá khứ Trịnh thị không được trong sạch lắm."
Theo những gì Bối Nghi biết được, Trịnh thị trước đây vướng bê bối lớn sau đó đổ nợ phá sản, bây giờ anh lại lựa chọn hợp tác với Trịnh thị lại còn là dự án lớn, không phải là quá mạo hiểm sao?
Bữa ăn từ vấn đề tầm thường lại chuyển sang vấn đề công việc cao tận trời mây.
Còn tiếp...
(P/s đáng lí ra tôi không ghét chị Bối, nhưng mà... Chị bảo anh Trịnh nhà tôi đời tư không trong sạch *Liếc bằng nửa con mắt*)
_ThanhDii