Bữa cơm của hai gia đình kết thúc, mục đích thông báo hôn ước và chuyện tìm hiểu. Theo như La phu nhân nói, thời gian này là thời gian La Thành Dương và hai chị em tìm hiểu nhau để phát sinh tình cảm.
Cuối cùng La Thành Dương có tình cảm với người nào sẽ chọn người đó, đơn nhiên đã có sự chấp thuận của hai chị em họ Ngô.
An Hạ đã để lại một ấn tượng rất xấu vào ngày đầu tiên rồi nga, trên bàn cơm An Hạ cũng không có nói chuyện với La Thành Dương nhiều. Chỉ vừa vặn hỏi vài ba câu, thay vào đó giữa chị Bối Nghi và La Thành Dương.
Họ bàn bạc về vấn đề thì trường cổ phiếu cùng hai lão gia nên trò chuyện rất nhiều, hoàn toàn nhận thấy sự ăn ý của họ.
Trở về Ngô gia, dì Diệp nhìn thấy hành lí cồng kềnh của An Hạ, tay liền cầm lấy chiếc túi đeo của con bé "Hôm nay con lại ra ngoại thành à?"
"Dạ" An Hạ nở nụ cười đến không nhìn thấy ông mặt trời nữa "Dì La rất thích bức tranh hôm nay luôn, đây nè."
An Hạ nhanh chóng mở balo, muốn mang bức tranh ra khoe với dì Diệp, bỗng nhiên Ngô Lão Đồng gọi "An Hạ nói chuyện với cha một chút."
"..." An Hạ chỉ mở ra balo, chưa kịp lấy ra thành quả khoe với dì Diệp, dì nhanh chóng cầm lấy balo của An Hạ "Rồi rồi, để dì mang lên phòng cho, cha gọi con kìa."
"Hự..." An Hạ mất hứng bĩu môi, nhưng lệnh cha không thể trái nga, đành phải đi theo Ngô Lão Đồng lên phòng của ông.
"Cuộc hẹn hôm nay vẫn tốt chứ?" Dì Diệp nghe nói là con trai La gia trở về rồi, bữa tiệc hôm nay là có chuyện quan trọng cần thông báo, nhìn sang cô chị Bối Nghi.
"Sẽ tốt hơn nếu An Hạ không đến trễ cả tiếng đồng hồ" Bối Nghi đáp lạnh, đến giờ vẫn khó chịu vì phải chờ đợi An Hạ, trong lòng nghĩ đến dáng vẻ vui tươi của An Hạ cùng La phu nhân càng khó chịu hơn.
"Nghe có vẻ không tốt lắm" Vừa về đến Ngô Lão Đồng đã gọi con bé nói chuyện riêng, chắc hẳn đã có chuyện gì.
"Không đến mức tệ" Bối Nghi nhúng vai, nhìn dì Diệp khẽ bảo "Họ thông báo chuyện hôn ước, một trong hai con sẽ kết hôn với La Thành Dương."
Dì Diệp ngạc nhiên, bàn tay cầm chiếc balo của An Hạ có điểm run động, Bối Nghi sau khi nói xong thì vung vai một cái "Con mệt rồi, con lên phòng nghỉ đây, không có chuyện gì thì đừng phiền con."
"À ừ" Dì Diệp nhanh chóng trả lời, nhìn bóng dáng đi dần rồi biến mất của Bối Nghi.
Chậm chạp ngồi xuống sofa, bắt đầu có những suy nghĩ.
Chuyện hôn ước, giữa hai chị em và con trai nhà họ La sao? Dì chưa từng nghe Ngô Lão Đồng nhắc đến nga.
Vậy... An Hạ sẽ phải làm sao đây?
Bàn tay mở ra chiếc balo nâu, lấy ra bức tranh vẽ phong cảnh bên hồ của An Hạ ngắm nhìn. Trên gương mặt dì không giấu được sự tự hào, nụ cười hiền hậu theo năm tháng, bàn tay lật ra balo thêm một bức tranh.
Bức tranh ấy lúc nào An Hạ cũng mang theo, bức tranh vẽ bóng hình của con trai nhà họ La. Dì Diệp là người duy nhất biết bí mật này của An Hạ, dì biết cô thích thầm cậu con trai họ La ấy.
Đột nhiên có chuyện hôn ước như thế, dì đoán không lầm thì Bối Nghi cũng muốn hôn ước đó.
Vậy An Hạ phải thế nào đây? Con bé đáng thương của dì sẽ làm sao?
An Hạ theo chân Ngô Lão Đồng lên phòng, khi cánh cửa đóng lại.
Ngô Lão Đồng lạnh lùng bằng giọng nói uy lực "Hôn ước đó phải để cho chị con."
An Hạ nghe không hiểu ý cha, ngạc nhiên hỏi ngược lại "Cha muốn con nhường cho chị sao? Nhưng mà quyết định đâu phải năm ở con đâu."
La Thành Dương mới là người quyết định.
"Nếu con không đồng ý thì Thành Dương chỉ có một lựa chọn" Ngô Lão Đồng đáp nhanh "Con chỉ cần nói rằng con không muốn hôn sự này."
Mắt đẹp chớp khẽ, môi nhỏ chợt mím lại, An Hạ không có trả lời ông.
Ngô Lão Đồng nheo lại mày nghiêm đoán ra tâm tư con gái nhỏ "Vậy ra con cũng muốn cái hôn ước này sao? Con không hợp."
An Hạ nâng mắt hướng cha, giọng nói cứng rắn "Vì sao cha biết con không hợp?"
Còn chưa có thử vì sao có thể khẳng định chắc chắn rằng cô không hợp? Bỗng chốc câu nói đó của cha khiến cô rất đau lòng.
"Đơn nhiên không hợp, con còn không tự nhận ra à?" Ngô Lão Đồng buồn cười, ngồi xuống chiếc sofa mềm mại "Con xem từ trên xuống con có chỗ nào hợp với nhà bên đó, Bối Nghi vừa giỏi chuyện nhà vừa có thể quản lý công ty."
Nhắc đến đây, Ngô Lão Đồng nhanh cười "À, họ không có nói phần sính lễ cho con nghe. Trước khi con đến chúng ta đã bàn rồi, nếu gả đi Bối Nghi người thừa kế Ngô thị sẽ được hưởng một nửa cổ phần của La thị, có thể giúp Thành Dương một tay trong công việc. Còn nếu mà gả con, thì sinh lê cũng chỉ có hiện vật tầm thường."
Ngô Lão Đồng nói trong sự ngơ ngác của An Hạ, La phu nhân không có nói chuyện này cho An Hạ.
"Con nói xem, có phải cơ hội này rất tốt cho chị con không?" Ngô Lão Đồng lắc đầu ngán ngẫm "Hơn nữa còn rất tốt cho Ngô thị nếu có trong tay một nửa cổ phần của La thị."
"Cơ hội tốt như thế này con lại muốn cản trở cha và chị con thăng tiến?"
Gương mặt An Hạ không có một biểu cảm, theo từng lời nói của Ngô Lão Đồng, đầu chân mày dần dần chau chặt. Đôi bàn tay cuộn thành một quả đấm, những đầu móng tay đâm vào lòng bàn tay phát đau nhắc nhở cô đây không phải giấc mơ.
Thật không ngờ lại có thể nghe những lời này từ chính miệng cha cô.
"Ta nói thật, chuyện này không hợp với con, con cũng còn quá trẻ con không phù hợp con trai nhà người ta" Ngô Lão Đồng nhẹ giọng, muốn khuyên nhủ An Hạ từ bỏ "Cơ hội này con nhường cho chị đi, nói với nhà bên ấy rằng con không muốn kết hôn."
"Cha thôi đi" An Hạ bật giọng, lòng bàn tay liên tục thả lỏng lại bóp chặt tự trấn an chính mình "Con không hợp sao? Là cha muốn chọn chị Bối Nghi thôi."
Cha muốn chọn chị, cha không muốn chọn cô. Đừng nói rằng cô không hợp trong khi cha chừa từng nghĩ đến chuyện giành nó cho cô, làm sao có thể khẳng định rằng cô chắc chắn không hợp? Người quyết định không phải cha.
"Đúng vậy" Ngô Lão Đồng không hề phủ nhận, gương mặt nghiêm túc cùng giọng nói khó chịu "Cha muốn chọn Bối Nghi, Bối Nghi tài giỏi thông minh còn có cơ hội tiếp quản La thị. Trong khi con gả đi thì có cái lợi ích gì?"
Lợi ích? An Hạ ngạc nhiên đến buồn cười, khoé miệng cong lên nụ cười bất lực "Sao cha có thể nói chuyện lợi ích ở đây chứ? Cha đem con gái ra tìm lợi ích?"
Ngô Lão Đồng nuốt xuống tức giận, không muốn cãi nhau lớn tiếng với An Hạ "Ta chỉ nói sự thật, hơn nữa, La Thành Dương chắc chắn không thích con."
An Hạ trừng lên mắt đẹp, dứt khoác xoay người rời khỏi phòng Ngô lão. Cô chạy về phòng, đóng chặt cửa phòng, hai mắt đỏ hoe đọng đầy nước mắt.
Xoay người tựa vào cánh cửa lớn, một cỗ cảm xúc khó chịu phát tán trong người.
Ngay từ đầu cha đã muốn chọn chị, cha chưa từng muốn chọn An Hạ thì đừng nói rằng An Hạ không hợp. Hợp hay không hợp cha cũng không muốn chọn An Hạ, tại sao từ bé cho đến bây giờ, lúc nào cha cũng yêu thương chị hơn, một lần cũng chưa từng nghĩ đến An Hạ.
Từ những lần cha khen thưởng chị Bối Nghi, nhưng một chút khen thưởng An Hạ cũng không. An Hạ biết rằng thành tích của An Hạ không thể so với Bối Nghi, nhưng đó cũng là tất cả những cố gắng của An Hạ. Từ ngày An Hạ theo con đường vẽ, dường như cha chẳng còn nghĩ đến đứa con gái này nữa, cái gì trong mắt cha cũng chỉ có Bối Nghi và Bối Nghi.
Còn tiếp...