Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 76: Không cố ý




Bà nội nói sẽ làm chủ cho cô, Ngô Bối Nghi còn mong muốn gì hơn nữa, nhưng nhìn về hướng La Thành Dương vừa đi, đôi mắt ánh lên sát khí.
Bảo bọc An Hạ như vậy, anh cô ý đuổi An Hạ về phòng là để bảo vệ An Hạ khỏi những lời ác ý, có vẻ như trong thời gian ngắn gần một năm qua, An Hạ đã chinh phúc được La Thành Dương.
Phi! Cô khinh thường, chuyện đó hoàn toàn không được phép xảy ra. Bởi vì An Hạ mà tương lai tươi đẹp của Bối Nghi hoá thành tro tàn, cô không cho phép An Hạ có được La Thành Dương. Người đàn ông ưu tú như La Thành Dương, nếu không thuộc về cô càng không được phép thuộc về An Hạ.
Cô không cho phép điều đó.
An Hạ từ lúc đi lên phòng, tâm trạng đình trệ ở đáy vực, ngồi ở sofa chờ đợi, không làm gì khác được ngoài chờ đợi trong lo lắng.
Anh biết cô gạt anh, chắc chắn sẽ rất giận cô, cô qua mặt anh nhiều như thế, có khi nào anh sẽ chán ghét cô không?
Còn cả ông bà nội, vừa rồi ánh mắt của họ giành cho cô rất không vừa lòng, khó lắm cô mới lấy được một chút thiện cảm từ ông bà vậy mà... Bị vạch trần rồi, cô sẽ phải làm thế nào đây, chắc chắn sẽ phải trả lại thân phân này cho chị, như vậy nghĩa là anh sẽ bỏ cô sao?
Trái tim nhỏ bé phản ứng bằng một nhịp đập thật mạnh, nói với cô rằng nó không muốn nghĩ đến chuyện anh sẽ bỏ cô. An Hạ bần thần ngồi ở sofa, đôi bàn tay đã lạnh dần cuộn chặt lại, giống như muốn nắm chặt lại trái tim đang đập vội, thấp thỏm phập phồng.
Không biết mọi người ở dưới nói chuyện như thế nào.
Cạch.
Tiếng mở cửa vọng vào lỗ tai, An Hạ thức tỉnh khỏi suy nghĩ, nhanh chóng đứng dậy tiến về phía anh, cô muốn tự mình giải thích mọi chuyện thật rõ ràng với anh. Đi đến trước mặt anh, Ngô An Hạ nhanh nắm lấy tay anh một cách chân thành, gương mặt non trẻ thuần khiết hướng anh.
"Anh nghe em giải thích đi, em không có cố ý mạo danh thành chị, em cũng không có hãm hại chị, em không rõ vì sao chị lại nói như vậy nữa. Hôm đó rõ ràng là do tai nạn bất ngờ, chỗ chị ấy đứng bị sạt, em đã cố gắp cứu chị nhưng mà..."
"Em thành công rồi" Không để cho An Hạ giải thích hết, La Thành Dương nghiêm mặt lạnh, con ngươi toát ra khí lạnh, bàn tay rút ra khỏi tay cô thu lại trong túi quần "Thành công biến anh thành trò hề của em."
"..." An Hạ ngưng lại hoạt động, cô lắc đầu mạnh mẽ "Không phải như vậy, em không cố ý như vậy đâu."
La Thành Dương nhìn cô, anh không đáp gì cả, chỉ dùng ánh mắt nhìn cô, Ngô An Hạ lo sợ, mất đi tự tin lùi một bước chân, hai lòng bàn tay bấu chặt vào nhau, gượng hỏi.
"Anh không tin em sao?"
La Thành Dương lãnh đạm, ánh mắt giáng xuống người cô dường như muốn dò xét đến từng góc vách trên người An Hạ. Anh đang tùm xem trong lời nói của cô, đâu là lời nói thật, đâu là lời giả, mi tâm anh chau lại, với người con gái này anh sớm đã không thể nhìn ra được nữa, cô quá tài tình, biến anh thành một kẻ hề ngu muội trong vở kịch, chậm rãi giãn ra mi tâm, giọng nói anh nặng trĩu đầy thất vọng.
"Em gạt anh nhiều đến mức anh trở thành thằng đần rồi, bảo anh tin em thế nào đây?"
An Hạ lặng lẽ cúi đầu, đôi mi dày khẽ run cụp xuống che đi đôi mắt, anh nói đúng, những gì cô làm trước giờ đều là giả tạo lừa gạt, cô lừa anh nhiều như thế, bây giờ muốn anh tin tưởng cô là chuyện không thể. Cánh môi hồng mím lại, bỗng nhiên sống mũi cô cay quá, cay đến nghẹn lại, lồng ngực nghẹn tức, bức tường chắn bảo bọc trái tim giống như bị một vật gì chọc thủng, cô chỉ còn nghe hai bên tai là âm thanh vụng vỡ của chính mình.
Chân nhỏ bước lùi một bước, cô lặng, không dám ngẩn đầu, giọng nói nhỏ rỉ ra "Em xin lỗi..."
La Thành Dương nhìn bộ dạng rụt rè, hai vai nhỏ run lên, cô cắn chặt cánh môi kiềm nén lại, La Thành Dương thở ra một hơi thật nặng, trong ánh mắt chứa chất dịu dàng chỉ mình anh biết.
"Em tạm thời đừng ra ngoài, anh sẽ dặn bác Lí chuẩn bị đồ ăn, cứ ở trong phòng đi."
Nói rồi, anh xoay người rời đi, cánh cửa đóng chặt, bỏ lại An Hạ một mình. Không gian trong phòng trở nên ngừng động, mọi thứ dường như chạy chậm lại chỉ còn một mình An Hạ, cô lê bước chân đi đến giường lớn ngồi xuống, nước mắt nóng hổi lúc này mới chạy xuống.
Đôi mày thanh xinh đẹp chau chặt lại, giọt nước mắt nóng cả hai hốc mắt, sống mũi cay nồng đến lồng ngực thổn thức tê tê, giọt nước mắt lăn tăn chạy trên gò má, chảy vào miệng cô một mùi vị mặn chát.
Bàn tay đặt trên đùi, không biết làm gì ngoài bấu chặt lại, lồng ngực cô đau quá, tim cô như bị cứa ra thành từng mảnh nhỏ. An Hạ thở ra một hơi nóng hổi, nặng trĩu đè trên ngực khiến cô thở không nổi, đầu nhỏ gục xuống, mái tóc dài thả xuống phủ lên trên đùi, An Hạ ôm lại trái tim đau đớn của mình. Muốn tự an ủi, tự mình nhặt lên những mãnh vụng vặt của trái tim, tâm thất run rẩy làm cho An Hạ điếng người.
"Em... Em không có cố ý gạt anh..."
Dẫu anh không ở đây, cô vẫn muốn biện minh câu nói ấy, giọng cô run như thể bị rét lạnh, phải rồi, là trái tim ấm nóng đã bị dội ráo nước lạnh nên nó rét run.
Còn tiếp...
(P/s Nhức đầu chóng mặt quá aaa, bổn cung cần phải tịnh dưỡng đây.)
_ThanhDii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.