Y Lai hít sâu một hơi, ánh mắt y một lần nữa lướt nhìn gian phòng, cuối cùng dừng lại ở góc chất đầy rác rưởi. Đống rác bỗng cựa quậy, một người chậm rãi ngồi dậy. Nguyên lai căn phòng này ngoại trừ y và tên mập, còn có một người nữa.
Người kia ngồi chỗ đó, dùng một tay chống đầu, rồi từ từ quay đầu lại, liền cùng Y Lai trên giường bốn mắt nhìn nhau. Đó là một nam nhân lôi thôi, quần áo trên người đã rách nát, tóc bết lại, trên da trải rộng vô vàn vết thương lớn nhỏ. Tiếp đó, Y Lai chú ý tới cặp mắt kia, bên trong ánh mắt mang theo kiêu ngạo khó che giấu. Y Lai biết, người đàn ông này không phải người bình thường.
Ánh mắt Y Lai lại rơi trên người tên mập. Tên mập chà xát tay nói: "Ha, cậu nhảy xuống sông, con sông kia lại nổi danh ăn thịt người, dùng thủ đoạn nào hay công nghệ cao cũng đều không có tác dụng." Tên mập miêu tả con sông khủng khiếp ấy sinh động như thật vậy.
Tên mập nói rất nhiều, lúc Y Lai sắp mất kiên nhẫn, hắn rốt cuộc mới nói đến trọng điểm: "Là tôi ở bờ sông tìm mấy ngày, cuối cùng mới tìm được cậu đang hấp hối, mạng của cậu chính là chú mập đây cứu về. Người này, hắn đồng thời lại ở cạnh cậu, sẵn tay tôi lượm hắn về luôn."Tên mập hạ giọng nói, "Ai mà biết trên người hắn một thứ đáng tiền cũng chẳng có, thật phí công!"
Y Lai xuống giường, đi tới trước mặt người đàn ông, nam nhân này cho dù chật vật, trên người lại mang theo một luồng khí kiêu ngạo. Y Lai đánh giá hắn, ánh mắt hắn cũng đồng thời đánh giá Y Lai.
"Anh là ai?" Y Lai hỏi.
Nam nhân miệt thị nhìn Y Lai, tựa như xem thường chẳng thèm nói chuyện với y. Y Lai bị ánh mắt của hắn nhìn chăm chú đến vô cùng không thoải mái.
"Đưa cho tôi một chút thức ăn." Nam nhân phân phó nói, hoàn toàn làm ra vẻ đại gia, xem Y Lai như người hầu.
Y Lai muốn hỏi: "Tại sao tôi lại phải làm?", thế nhưng phát hiện bụng mình cũng đói, liền nhìn tên mập một chút: "Nhanh đi tìm chút thức ăn đi."
Tên mập vẻ mặt như đưa đám: "Thiếu gia, tiền của chúng ta... Cậu đều để cho người ta gạt hết rồi, tiền đâu ra bây giờ? Không có tiền thì lấy gì mua đồ ăn?"
Y Lai đột nhiên đưa tay ra, trong nháy mắt liền từ túi của tên mập lấy ra mấy viên ngọc nhỏ màu đen, mấy viên ngọc này chính là tiền thông dụng ở Đế Quốc. Y Lai liền đem ngọc nhỏ bỏ lại vào túi tiền của tên mập: "Nhanh đi mua đi."
"Đây là tiền riêng của tôi mà..." Tên mập lầm bầm.
"Nhanh đi." Y Lai liếc hắn một cái.
Tên mập bịt miệng túi, không cam lòng, cũng không muốn đi ra ngoài.
Y Lai ngồi xuống bên cạnh nam nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm tay phải của hắn. Nam nhân trừng Y Lai một cái: "Cách xa tôi một chút."
"Ở đây là chỗ của tôi, tôi muốn ngồi đâu liền ngồi ở đó." Y Lai nói, tiếp đó lại nhìn tay của chính mình, cũng có một chiếc nhẫn, chỉ là màu sắc không quá giống nhau.
"Cậu..." Nam nhân trừng Y Lai, cuối cùng lại đè xuống cơn giận.
Y Lai cảm thấy người đàn ông này khẳng định là biết mình, hơn nữa còn cực kỳ chán ghét, từ ánh mắt miệt thị của hắn cùng hiện tại hắn nhắm mắt xem mình như không tồn tại liền có thể nhận biết được.
Y Lai đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy chân nam nhân, cảm xúc máy móc lại mò đến: "Chân anh bị thương?"
Mặt nam nhân lóe một tia bất ngờ, một chút lúng túng, đột nhiên dùng lực, một chưởng liền đem Y Lai đẩy ra xa. Nam nhân khí lực rất lớn, Y Lai ngã tại cửa, suýt chút nữa xương cũng nứt ra. Cửa lúc này vừa vặn mở ra, tên mập liền hướng về bàn tay của Y Lai giẫm lên, Y Lai liều mạng né ra mới thoát cảnh bị giẫm cho thành cháo.
"Ai dô, thiếu gia này nhất kinh nhất sạ* thực muốn hù chết chú mập nha..." Tên mập bắt đầu cằn nhằn liên miên.
(Nhất kinh nhất sạ*: chỉ lúc người ta cảm xúc mãnh liệt, tinh thần quá mức hưng phấn hoặc khẩn trương, căng thẳng mà có biểu hiện, nét mặt, cử chỉ khoa trương. Nguồn: Wattpad)
"Câm miệng! Nhanh đem thức ăn ra." Y Lai gọn gàng dứt khoát nói.
Tên mập bĩu môi, đem hai lọ thuốc dinh dưỡng ném cho Y Lai. Y Lai nhớ hận, vốn không định đưa cho nam nhân kia. Nhưng nhìn một lọ trong đó tựa hồ đã được mở nắp qua, hai lọ đóng gói giống nhau, lọ từng được mở nắp lại nhẹ hơn một chút, hẳn là đã được uống qua. Tên mập chột dạ nhìn xung quanh, còn hừ hừ giọng ca hát.
Y Lai cười cười, đem cái lọ nọ ném cho người đàn ông kia. Nam nhân nhặt lên, đưa đến mũi ngửi một cái, lộ ra biểu hiện say sưa, mùi tựa hồ rất dễ chịu.
Y Lai rất ghét thuốc dinh dưỡng. Y mở ra, liền nghe thấy một mùi thuốc kém chất lượng. Lẽ nào hai lọ này không giống nhau? Y Lai nào chịu để cho người đàn ông này chiếm tiện nghi, đi tới, liền từ trong tay nam nhân cướp đi lọ thuốc. Nam nhân cũng đoạt lấy lọ của Y Lai. Thời điểm Y Lai nếm qua ngửi qua mùi thuốc, liền phát hiện mình bị lừa. Hai lọ này vốn là giống nhau, người này quả thật là ranh ma.
Y Lai nhìn mặt người nam nhân, cư nhiên lại nhìn thấy gương mặt người kia mang biểu tình đắc ý.
Y Lai từ miệng tên mập mà biết được, gian phòng này là nhà dân trong khu ổ chuột, là tên mập bỏ ra mười tệ tiền Đế Quốc thuê lại nửa tháng. Trong ấn tượng của Y Lai, mười tệ ở Đế Quốc còn không thể thuê xe, bọn họ quá nghèo, tên mập này cũng thật keo kiệt. Thế nhưng bất luận thế nào, phòng này cũng là của y, mà người đàn ông kia là người ngoài, y có quyền đem nam nhân kia đuổi ra ngoài.
Hai ngày sau, người đàn ông kia lại cử động, đem theo đống rác của hắn ra ngoài. Hắn lại nằm ườn ra giường, thản nhiên nằm xuống, hai chân bắt chéo, thư thái nhàn nhã, dương dương tự đắc, ngoại trừ cặp mắt kiêu căng, dáng dấp hắn hiện tại cùng ăn mày ngoài đường không khác nhau là bao. Y Lai vốn muốn đuổi hắn đi, nhưng nhìn đến chiếc nhẫn của hắn, lại nhịn xuống.
Toàn bộ mạng lưới của Đế Quốc chia làm bốn giai cấp, mỗi một cấp bậc đều cần quyền hạn. Phạm vi trong mạng lưới Đế Quốc là cấp một: chỉ cần là công dân của Đế Quốc là có thể đăng ký. Trong phạm vi tinh cầu là cấp hai: chỉ có cư dân trên tinh cầu mới có quyền hạn. Mà mạng lưới gia tộc là cấp ba: chỉ có nhân tài đặc biệt trong gia tộc mới có quyền. Mạng lưới cá nhân là cấp bốn: chỉ có chính mình có quyền tiến cấp. Đẳng cấp càng cao, độ công kích càng mạnh, độ tinh tế càng cao.
Y Lai dùng thân phận của Y Lý lên mạng của hành tinh Hải Thần. Trên Internet, tin tức của Hạ Diễm rất ít ỏi. Người thừa kế của gia tộc lớn, thân phận cũng đặc biệt bí ẩn. Trên Internet đánh giá người đàn ông này thân thể ốm yếu, tính nết quái dị, thậm chí ngay cả một tấm hình cũng không có. Ở thời đại cổ, có rất nhiều bệnh khó trị, đa số là ung thư. Mà ở thời hiện đại, những căn bệnh này đều có thể trị khỏi, thế nhưng lại xuất hiện loại bệnh khó trị khác, chính là gen bệnh tật. Do thiếu hụt gen nên dẫn đến bị bệnh, không cách nào trị khỏi. A Thụy Tư cũng vậy, Hạ Diễm cũng vậy...
Y Lai cảm thấy những điều được lý giải này còn thiếu rất nhiều, nên y hack vào bên trong mạng gia tộc Hạ thị, rất nhanh liền lấy được thông tin từng trải của Hạ Diễm. Hạ Diễm lúc sinh ra đời chỉ số dị năng* là 140, vượt xa bình quân dị năng là 40, thiên tài như vậy, cho dù là đại gia tộc Hạ gia như thế đều rất ít. Hạ Diễm thuở nhỏ trời sinh thông minh, rất có đầu óc buôn bán, năm mười bốn tuổi bắt đầu tiếp xúc việc buôn bán của gia tộc, chính mình quản lý mấy hãng công ty, quản lý ngay ngắn rõ ràng, bởi vậy ngồi càng thêm vững trên vị trí người thừa kế. Nhưng mà, Hạ Diễm hai mươi lăm tuổi, gen thiếu sót đột nhiên bộc lộ ra, thân thể nhanh chóng yếu đi, tại trên giường bệnh nằm hai năm mới khôi phục như cũ, tỉnh lại tính nết Hạ Diễm đại biến, có chút vẻ thần kinh, còn có khuynh hướng bạo lực. Thiên chi kiêu tử* biến thành người ốm yếu, chính biến hóa này khiến tính cách Hạ Diễm thay đổi.
(Chỉ số dị năng*: giống chỉ số IQ á.
Thiên chi kiêu tử*: con được cưng chiều quá nên sinh hư hỏng, kiêu ngạo)
Hạ Diễm có một đời vợ trước, sau khi gả vào Hạ gia, chỉ nửa năm ngắn ngủi đã sinh bệnh mà chết. Nói là bệnh mà chết, nhưng mà người thông minh một chút có thể nhìn ra được, cái chết của vợ hắn cùng Hạ Diễm có chút quan hệ.
Bởi vậy có thể thấy được, ba người được tuyển bị đưa tới, cũng không phải là tự nguyện, mà là gia tộc muốn trèo cao vào nhà Hạ gia, hi sinh bọn họ. Y Lý cũng không ngoại lệ.
Y Lai nhìn thấy ảnh chụp Hạ Diễm, nam nhân mặc âu phục, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, cặp mắt lại mang theo kiêu căng khó thuần, trên người lộ ra một luồng khí chất cao ngạo, đó là ảnh chụp Hạ Diễm năm hai mươi lăm tuổi.
Y Lai ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân đang thay đổi tư thế nằm bên trong góc, ánh mắt trở nên lãnh đạm mà đứng dậy: "Anh rốt cuộc là ai?"
Nam nhân nheo nheo mắt, trong ánh nhìn lóe ra một tia sáng nguy hiểm:"Cậu còn hỏi tôi là ai? Cậu quên rồi hả, bốn ngày trước là ai đã cởi hết quần áo nằm trên giường của tôi?"
***---------------------------------------------***
Chương này dài dã man >.< Còn khó hiểu nữa, chữ nghĩa cứ lùng tùng xèng >.<