Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam

Chương 36: Bảo bảo




Ánh mắt lười biếng của thanh niên từ từ khôi phục tỉnh táo, hình dạng y đã hoàn toàn thay đổi, y hiện tại cải trang thành dáng vẻ một công tử con nhà giàu không đứng đắn, vị công tử thật hiện tại đang ngủ như chết trên giường.
La Đức đột nhiên đứng lên, hướng về phía thanh niên mà đi tới, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh thanh niên, hắn một tay nâng ly rượu đỏ, một tay khoát lên vai y.
"Ánh mắt em rất đẹp." La Đức tùy tiện nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt của thanh niên. Mắt xanh xinh đẹp, tựa như một hồ nước yên tĩnh, sạch sẽ thuần khiết.
Trong lòng y dự cảm không lành. Một người cho dù hình dạng biến đổi như thế nào, thế nhưng ánh mắt sẽ không thay đổi, cho dù là thay đổi màu mắt, thế nhưng lại không thể thay đổi thần thái kia được.
La Đức ánh mắt si mê hòa lẫn một chút tàn nhẫn, trên tay hắn đột nhiên dùng sức. Trong nháy mắt đó, y như một con rắn từ trong tay La Đức trượt ra ngoài.
"Ầm" một tiếng, ly rượu đỏ trong tay La Đức rơi trên mặt đất, thủy tinh vỡ tung tóe, rượu đỏ vấy lên vạt áo của một quý bà đang đứng gần đó. Ánh mắt của mọi người liền lạc trên người bọn họ.
La Đức đột nhiên đứng lên, lộ ra một nụ cười: "Xin lỗi nha! Tôi là một con nhím cáu kỉnh."
Cái tên La Đức phong lưu này mọi người đều biết, lần này lên thuyền còn dẫn theo rất nhiều mỹ nhân. Chuyện người đẹp tranh sủng cũng không còn hiếm lạ. Chỉ là từ khi nào mà hắn cùng công tử Tư gia qua lại? Có điều với năng lực của La Đức, người hắn để ý tuyệt đối không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn. Mọi người lóe lên nghi hoặc rồi biến mất, liền không quá quan tâm đến bọn họ.
La Đức nói xong liền hướng về phía thanh niên đi tới, thanh niên mặt không cảm xúc mà nhìn hắn. Y vốn là định xoay người rời đi, thế nhưng y cảm giác được một trận đau đớn nơi cổ, La Đức so với tên công tước Ni Khắc kia khó đối phó hơn nhiều, chỉ trong nháy mắt, có thứ gì đó kề ngay cổ y.
"Không muốn chết thì đi theo tôi." La Đức thấp giọng nói một câu.
Trên cổ thanh niên là một trận đau nhói, trong mắt y hiện ra một vệt không cam lòng, cuối cùng vẫn là đi theo. La Đức trực tiếp đi tới boong tàu, thanh niên đi theo sau lưng hắn. Biển yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có gió biển vi vu. Trên boong thuyền có hai bóng người, hai bóng người từ từ dựa vào nhau, sau đó bắt đầu quấn quýt...
"Nếu như tôi thượng em ở đây có phải đặc biệt thú vị không?" Thanh âm La Đức giống như rắn độc, vang lên bên tai thanh niên.
"Không thú vị đâu!" Thanh niên nghiêm túc nói: "Trong biển mới vui..."
La Đức bị y chọc đến nở nụ cười, chỉ là tiếng cười kia cũng không phải xuất phát từ nội tâm, mà có chút dữ tợn.
"Tôi phát hiện ra tôi càng ngày càng thích em rồi." La Đức dừng lại một chút, lại bổ sung, "Yêu em..." La Đức đã rất lâu không có cảm giác chinh phục một người, mà hiện tại lại đến, cái cảm giác này khiến hắn nhiệt huyết sôi trào.
Thanh niên đi tới sát boong tàu, âm thanh nhẹ nhàng lại tràn ngập mê hoặc: "Vậy ngài đến đi a." Thanh niên đứng dựa vào boong, nhếch miệng cười, trong đôi mắt xinh đẹp long lanh ánh sáng, mang theo sức mê hoặc chết người.
La Đức đem áo sơ mi cởi ra, rất nhanh liền lộ xuất lồng ngực cường tráng. Hắn hướng về phía thanh niên chậm chạp đi tới, tựa như đem con mồi từng chút từng chút thu vào trong lưới.
Ngay lúc La Đức đưa tay muốn kéo thanh niên vào trong ngực, thanh niên liền xoay người, bóng dáng xinh đẹp trong nháy mắt chìm vào trong biển. Đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, La Đức muốn đưa tay kéo y lại, cuối cùng chỉ bắt được không khí.
Con ngươi La Đức đột nhiên co giật, hắn phản ứng lại, đem áo sơ mi mạnh mẽ ném trên boong thuyền, tiếp đó hướng về phía cạnh biển mà đi tới. Bên trong dòng biển âm u, hắn thậm chí cả một điểm dao động cũng không thấy.
Hắn như một con dã thú phẫn nộ, dùng sức thở hổn hển, mấy phút sau, mới dần dần lắng cơn giận lại.
La Đức trầm mặc một lát, đột nhiên bực bội mà chửi đổng: "Chết tiệt!"
Không hổ là đạo tặc Ma Đốn, thông minh giảo hoạt. Hắn đã gắn máy theo dõi vào người y, chắc y cũng đã phát hiện ra rồi. Cũng chẳng phải thứ gì có thể giết người, có thể chạy trốn mà, tại sao y lại nhảy xuống biển chứ? Nơi này cách đảo Hải Na ít nhất cũng mấy trăm hải lý, dưới biển còn có rất nhiều quái vật ăn thịt người, y nhảy vào trong đó, rõ ràng không có hi vọng sống sót. Nghĩ đến một cực phẩm như vậy liền chôn thây trong bụng quái vật, La Đức phẫn nộ không cam lòng. Lúc đó, trong lòng hắn như có vô số con sâu cắn gặm, cảm giác ngứa ngáy trong lòng càng lúc càng rõ ràng,
Nếu như lần này thanh niên còn có thể sống, hắn nhất định phải thượng y ba ngày ba đêm.
Đảo Hải Na.
Sáng sớm, thời điểm tia nắng mặt trời đầu tiên ló dạng, đảo Hải Na đã sớm nhìn rõ hình rõ dạng. Từ xa nhìn đến, hải đảo xinh đẹp chìm trong nắng sớm yên bình. Nhưng mà có đôi lúc, càng yên tĩnh duyên dáng, thì mối nguy hiểm tiềm tàng càng lớn.
Trên mặt biển, một người cá nổi lên, dương quang rơi trên vảy óng ánh, phản quang thành tia sáng chói mắt. Làn da y rất trắng, tóc đỏ ướt dính lên mặt, đường nét thân thể nhu hòa ưu mỹ. Y hơi hơi híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ vui sướng, trông như một bức họa xanh thẫm mỹ lệ.
Đột nhiên, y lượn vào trong nước, đuôi cá vẽ lên không trung một đường cong hoàn mỹ, không đến mấy phút sau, thanh niên liền xuất hiện ở biên giới đảo Hải Na.
Đuôi cá của y đã biến mất, hóa thành đôi chân thon dài, toàn thân khoác một chiếc áo choàng đen, cầm trong tay một cái rương đen, nước biển từ trên tóc y một giọt lại một giọt nhỏ xuống, quần áo dính thật chặt vào người, vóc người thon thả, xinh đẹp gợi cảm, chân mày y hơi nhíu lại, hiện ra vẻ mặt trầm tư.
Đảo Hải Na, thuộc quần đảo U Linh Chi, thần bí mà nguy hiểm. Y là lần đầu tiên lên đảo này, trước khi lên đảo, y đã điều tra rất nhiều, đã biết lịch sử hình thành hải đảo, ở đâu, làm thế nào để tiến vào, nhưng mà những chuyện còn lại, cũng chỉ có thể vào rồi mới biết.
Vòng quanh hải đảo là một dòng nham thạch, thanh niên đi qua dòng nham thạch, liền nhìn thấy hào quang đỏ sắc như ẩn như hiện trước mắt, hình thành một bức tường đỏ nhạt. Y lấy nhẫn của La Đức ra, mang theo nhẫn đi xuyên qua bức tường đỏ. Bên trong hải đảo cũng không có chỗ nào khác với các đảo khác, hoa cỏ tươi tốt, cây xanh um tùm, thế nhưng thanh niên không chút thả lỏng cảnh giác. Y tấn tốc leo lên chỗ cao nhất hải đảo, ánh mắt tập trung vào một mảnh đất cách đó không xa. Nơi đó tựa như là một nhà xưởng bỏ hoang, thứ y tìm chính là hậu quả của biến dị bức xạ hạt nhân, cho nên khả năng ở nơi đó lớn nhất a.
Thanh niên hướng phía mảnh đất đó mà chạy đến, thân thể y khỏe khoắn, động tác nhanh nhẹn, tựa như một con báo. Y rất nhanh đã chạy đến mảnh đất, y không có lập tức xông vào, mà là ẩn núp sau một hòn đá lớn. Năng lực ẩn thân của y rất tốt, ròng rã một canh giờ, y cũng không nhúc nhích, giống như hòa làm một với hòn đá đen kia.
"Rầm! Rầm!", thanh niên đột nhiên nghe thấy một thanh âm, là tiếng bước chân, có thể tạo ra âm thanh lớn như vậy, đủ biết thân hình đồ sộ đến thế nào. Thanh âm càng lúc càng gần, lướt ngang qua người y, tiếp đó dần dần đi xa, thanh niên khẩn trương dựa vào tảng đá, trong lòng nhẩm tính thời gian, chờ thanh âm kia đến không gần không xa, y đột nhiên mở mắt ra, con quái vật to lớn kia liền đập vào trong mắt. Y nhanh chóng ghi nhớ dáng vẻ của con quái vật kia. Cùng lúc đó, giữa bầu trời đột nhiên vang lên thanh âm ầm ầm của phi cơ.
Là kẻ nắm quyền hải đảo này, ngoại trừ nhẫn đại diện thân phận, La Đức tất nhiên còn có biện pháp khác tiến vào nơi này. Nhưng mà không muộn rồi! Thanh niên canh đúng thời cơ, trước khi phi cơ phát hiện ra y, y đã nhanh chóng rời khỏi hải đảo.
Quảng trường Hải Na Thành.
Hải Na Thành chỉ là một quảng trường vô cùng bình thường, đường lót gạch hoa, hai bên có rất nhiều cửa hàng nhỏ, mang theo nồng đậm sắc thái cổ đại.
Thanh niên mặc tây trang màu đen, tay phải cầm một túi công văn, đi vội vã trên đường, giống như dân công sở bình thường thôi. Thời điểm y đi tới đầu hẻm, liền quẹo vào, đi thêm một lúc nữa, liền đến trước một khu nhà trọ, y đi thẳng vào, lên tầng thứ sáu, tiếp đó đẩy cửa vào.
Đây là nhà y, trong phòng yên tĩnh, thanh niên dùng ánh mắt hỏi dò liếc nhìn người máy giúp việc.
"Chủ nhân, tất cả đều bình thường."
Thanh niên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu liền thấy tên mập đang ngủ say như chết. Y đem cà vạt trên cổ gỡ xuống, tiếp đó đưa chân lên đạp tên mập một cái, đem tên mập đạp đến ngã xuống sô pha. Tên mập kia mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, thời điểm thấy y, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
"Đại ca, cậu về rồi à?" Tên mập hết hồn một trận.
"Mắt ngươi mù sao?" Thanh niên hỏi ngược lại một câu, âu phục trên người rất nhanh đã đổi thành quần áo ở nhà.
"Tay ngươi chảy máu." Tên mập nói, vội vã đi lấy hòm thuốc, thay y xử lý vết thương.
Từ đầu đến đuôi, thanh niên vẫn ngồi trên ghế sa lông, khuôn mặt trầm tĩnh, mặc xác tên mập băng băng bó bó.
"Đại ca, vật kia... định như thế nào a?" Tên mập hỏi.
Mắt thanh niên hơi hơi nheo lại, trong mắt lóe ra một tia âm u. Cơ thể tên mập vội vã tránh xa, dùng giọng nói van xin: "Đại ca, tôi sẽ không đắc tội ngài đâu, ngài đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này a!"
"Tên mập ngu ngốc." Thanh niên chửi đổng.
Tên mập dưới ánh mắt uy nghiêm của y lại đứng thẳng người: "Đại ca, mời ngài gọi tên đầy đủ của ta, Ngốc Soái*! "
(Ngốc Soái*: Ngốc đẹp trai:"> Bá đạo vỡi~~~)
"Dế mèn." Thanh niên chẳng buồn nghe.
(Y Lai dễ thương quá:">)
Tên mập nhìn bộ dáng cùng vẻ mặt y liền biết y không vui. Có điều trải qua mấy năm tu luyện, vị lão đại này ánh mắt cùng khí chất tu luyện càng ngày càng lợi hại, mỉm cười cũng lộ ra một luồng tàn nhẫn, lúc vung tay nhấc chân đều khí phách, tên mập căn bản không dám phản kháng.
"Ai Nhĩ Duy Tư đâu?" Thanh niên hỏi.
Trong phòng ngủ đột nhiên truyền tới một trận thanh âm rầm rầm thay tên mập trả lời. Trong nháy mắt, thanh niên đã từ trước mặt tên mập biến mất, tên mập vội vã đi theo, cùng thanh niên đứng trước cửa phòng.
Chỉ thấy trong phòng ngủ có một đống túi đồ ăn vặt xếp thành núi nhỏ, ngọn núi kia hiển nhiên là vừa hình thành, thỉnh thoảng cứ rớt rớt vài thứ xuống, còn chưa vững chắc. Ánh mắt y ở trong phòng quét một vòng, cuối cùng tập trung trên ngọn núi nhỏ kia. Núi nhỏ vừa ổn đột nhiên giật giật. Một lát sau, một cái tay trắng trẻo nhỏ xíu từ bên trong đưa ra, tiếp đến là một cái tay khác, cuối cùng là một khuôn mặt tròn vo. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa vặn đối diện với thanh niên. Mắt nhóc rất lớn, xanh lam nhẹ nhàng, thời điểm vừa thấy thanh niên, mắt nhóc chớp chớp, con ngươi chuyển động, lập tức phản ứng lại. Miệng nhóc há to, lộ ra vẻ mặt ủy khuất: "Baba, con bị đè..."
Thanh niên đi đến, đỡ lấy vai bảo bối, đem nhóc từ trong đống đồ ăn vặt nhấc lên. Tiểu bảo bảo tiến vào lồng ngực y, làm ra bộ dáng rất đáng thương: "Baba, đồ ăn vặt rất xấu xa, con muốn đem chúng nó ăn hết..."
Thanh niên đã khôi phục hình dáng nguyên bản, rất giống tiểu bảo bảo, tóc đỏ mắt xanh, tựa như cùng được khắc từ một khuôn vậy.
Khóe miệng thanh niên không khỏi giật giật, nhìn nhóc con ngốc nghếch bụ bẫm trong lồng ngực, kỳ thực nhóc không ngốc chút nào, câu nói này là chỉ cái dáng vẻ giả vờ đáng thương kia a.
"Cháu trai, chú mập giúp con ăn hết." Tên mập cười bỉ ổi nói.
Quả cầu thịt trong ngực y búng một cái liền bay ra ngoài, che trước đống đồ ăn vặt kia, cảnh giác nhìn chằm chằm tên mập. Tên mập chậm rãi đi qua bên phải, nhóc con cũng lách qua, tên mập đi qua bên trái, nhóc con cũng trườn qua. Hai người mập mạp một lớn một nhỏ liền giằng co như thế. Con ngươi nhóc chuyển động, đột nhiên đưa tay ra khoát lên đùi tên mập, đẩy ra ngoài.
Tên mập làm ra dáng vẻ bị đẩy ngã, đặt mông ngồi xuống đất. Nhóc con sửng sốt, nhìn tay nhỏ của mình một chút, lại nhìn tên mập trên mặt đất, vẻ mặt phì đô đô* như đang mơ. Tên mập kêu rên, nhóc con liền lăn qua, ôm lấy cánh tay tên mập: "Si Soái thúc thúc, thúc đừng khóc nha."
(Phì đô đô*: mập mạp bụ bẫm)
"Chú mập muốn ăn đùi gà, cánh gà, cả cổ gà nữa." Tên mập vừa kêu rên vừa nói.
Nhóc con từ trong đống kia lục ra mấy túi đồ ăn vặt, vẻ mặt tiếc hận đưa cho tên mập, tên mập nhất thời vui vẻ, nhếch môi lộ ra nụ cười gian trá, vẫn là lợi hại.
Tên mập hài lòng đi ra ngoài, để không gian riêng cho hai cha con nọ.
"Ai Nhĩ Duy Tư, lại đây!" Thanh niên vẫy vẫy tay.
Nhóc con đang phân vân giữa baba với đồ ăn vặt...
"Ai Nhĩ Duy Tư..." Thanh niên nheo mắt lại.
Nhóc con cắn rang, cuối cùng lựa chọn baba, liền chạy vào trong lồng ngực y. Thanh niên đem nhóc ôm lên, tiếp đó ngồi xuống bên giường, từng chút từng chút xoa cái đầu nhỏ của nhóc.
"Nhớ baba không?" Trên gương mặt y lộ ra một vệt ôn hòa, rất khác so với mọi khi. Loại ôn nhu kia là xuất phát từ trong thâm tâm.
Ai Nhĩ Duy Tư không nói gì, cứ đem đầu dụi dụi vào trên cổ y. Mãi đến tận khi ngủ, tiểu bảo bào vẫn một mực nắm chặt ống tay áo y.
Bánh bao đã xuất hiện a... Thiệt là cute quớ >.<
r�-����

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.