Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 2: Ân cứu mạng, lấy...




Chu Hạc bừng tỉnh ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp, trái tim đập nhanh như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Chu Hạc cảnh giác nhìn xung quanh, đây là đâu?
Cậu đang ở trong một căn phòng sang trọng quý khí, ánh đèn hoa lệ, giường lớn mềm mại. Cậu vẫn còn ở trên biển hẳn là ở trên một chiếc du thuyền nào đó, vì Chu Hạc thông qua khung cửa sổ có thể thấy đại dương xanh rộng ngoài kia.
Có người đã cứu cậu sao?
Chu Hạc nhíu mày bước xuống giường, vừa đặt chân lên sàn thì cơn đau lập tức truyền đến. Cậu cúi đầu nhìn, chỗ mắt cá chân đau nhức đã được băng bó cẩn thận, cậu biết nó đã gãy xương, không thể đi lại, Chu Hạc đành ngồi lại trên giường.
Nhìn sóng biển dập dìu ngoài cửa trong lòng cậu nhẹ nhàng hẳn. Có lẽ khi Phó Đoạn từ bỏ cậu, cậu có cảm giác thật hụt hẫng nhưng phần nhiều vẫn là cảm giác đã được giải thoát.
Chu Hạc đã tự do rồi, từ bây giờ cậu không còn nợ ân tình của Phó Đoạn, không cần vì chút tình cảm ấy mà đau khổ.
"Cạch." Cửa phòng được mở ra, một bóng người bước vào phòng.
Người này lưng thẳng chân dài, vai rộng eo hẹp, thân hình hoàn hảo khiến người hâm mộ. Anh có một khuôn mặt tuấn mỹ, đường nét lãnh ngạnh sắc bén, đôi mắt rất có sức hút, như vực sâu không thấy đáy lại tựa có thể hút cả linh hồn của người khác.
Khi Chu Hạc đang nhìn Sở Tinh Châu thì anh cũng đang đánh giá cậu.
Thanh niên xinh đẹp tinh xảo, làn da trắng bệch vì bệnh càng tăng thêm cảm giác yếu ớt cho cậu. Cằm nhỏ cổ thon, mỗi đường nét đều quyến rũ câu hồn.
Hàng mi dài khẽ run, thanh niên có một đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp, dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi son đỏ tươi. Thanh niên chỉ yên tỉnh ngồi trên giường nhưng khiến chỉ cần liếc mắt đều hớp hồn người khác. Sắc môi quá mức tái nhợt, khiến anh muốn tô lên đó màu son đỏ tươi, chắc chắn rất hợp với cậu.
Lại dã lại dục, trong xương cốt đều khắc sâu hai chữ quyến rũ. Tựa như vưu vật trời ban, một Omega có khiến tất cả Alpha điên cuồng. Sở Tinh Châu cho cậu một đánh giá cao.
Tin tức tố hương rượu vang đỏ của Alpha dần phiêu tán trong không khí, Chu Hạc hít cái mũi, anh ta uống rượu sao?
Không đúng. Chu Hạc tròn mắt nhìn anh, không màng đau nhức ở chân, cậu khập khiễng đứng dậy đi đến trước mặt Sở Tinh Châu.
Chu Hạc đi đến cạnh anh, càng đến gần, tin tức tố hương rượu vang đỏ càng nồng đậm. Đến khi bốn mắt nhìn nhau thì hương rượu đã dày đặc bao phủ lấy cả người Omega, hương hoa hồng cũng được phóng xuất, quyến luyến quấn quýt khiêu vũ cùng hương rượu.
Chu Hạc vì quá khiếp sợ nên không nhận ra rằng hai người đã quá thân thiết, tin tức tố gần như hòa làm một, hành động này không khác gì là tán tỉnh nhau.
Sở Tinh Châu bỗng bế cả người cậu lên, để cậu ngồi trên giường, lúc này Chu Hạc còn không phục hồi lại tinh thần, cậu gấp gáp kéo lấy tay anh, hỏi: "Anh... là hương rượu vang đỏ sao?"
Sở Tinh Châu đôi mắt ám ám, dùng tay che mắt cậu lại, âm thanh trầm thấp nói: "Đúng vậy."
Thanh niên đôi mắt bị một bàn tay ấm áp to rộng che khuất, chỉ có thể nhìn thấy sóng mũi cao thẳng, khóe môi hơi nhấp, gợi cảm vô cùng.
Sở Tinh Châu khàn khàn nói: "Ngủ đi, hoa hồng nhỏ."
Chu Hạc lần đầu tiên được tin tức tố Alpha an ủi, cậu cảm thấy như có dòng nước ấm lan tràn khắp toàn thân, thoải mái khó tả. Vì cơ thể còn suy yếu, rất nhanh Chu Hạc đã ngủ thiếp đi.
"Cốc cốc." Trợ lý nhẹ nhàng gõ cửa rồi đi vào phòng đưa cho Sở Tinh Châu một xấp tư liệu.
Sở Tinh Châu cầm tư liệu ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bắt đầu lật ra xem. Là tư liệu về Chu Hạc.
Càng xem đôi mắt Sở Tinh Châu càng ám, đến khi nhìn thấy các ca bệnh của cậu đôi mắt đã âm trầm đến đáng sợ.
Chu Hạc phân hóa muộn, dù là Omega nhưng cậu không ngửi được tin tức tố của Alpha. Tuyến thể phát dục hoàn hảo lại gặp tình trạng này, thật là một ca bệnh hiếm gặp. Chỉ có một cách giải thích, đó là trong đời cậu chỉ ngửi được tin tức tố của Alpha có độ phù hợp trên 90%.
Chuyện này cỡ nào khó khăn, độ phù hợp trung bình giữa AO chỉ có 55% - 65%, đến 70% đã là linh hồn bạn lữ.
Ca bệnh thật quen thuộc, vì Sở Tinh Châu cũng là một trong số đó. Chu Hạc là Omega đầu tiên khiến tin tức tố của anh xao động.
Sở Tinh Châu vuốt ve khuôn mặt của cậu. Nếu đã để anh cứu được, thì đây sẽ là của anh.
...
Một bên khác.
Phó Đoạn dỗ dành Dự Lam, chờ hắn không còn sợ hãi thì mới ra khỏi phòng, đi sang thư phòng.
Trợ lý đã đứng ở một bên, lo lắng không biết phải mở lời từ đâu. Phó Đoạn không quá để ý phân phó: "Chuẩn bị tiền chuộc cho Chu Hạc."
Nói xong liền đi như an nguy của Chu Hạc hắn không quan tâm.
Trợ lý thấp thỏm đi theo sau, run giọng nói: "Phó tổng, Chu... Chu thiếu đã, đã bị quăng xuống biển rồi ạ."
Trợ lý biết Phó Đoạn và Chu Hạc quan hệ là vợ chồng (chồng chồng), cô không ngờ rằng khi Chu thiếu gặp nạn người Phó Đoạn chọn cứu lại là mối tình đầu. Trợ lý cố gắng nghẹn nước mắt, cô biết mọi người đều đồn rằng Phó Đoạn chi xem Chu Hạc như thế thân nhưng cô không ngờ rằng...
"Cái gì! Lặp lại một lần nữa!" Phó Đoạn không tin uy hiếp nói.
"Chu thiếu đã bị quăng xuống biển rồi ạ, có người báo cảnh sát nên bọn cướp ghi hận, trút giận lên Chu thiếu, quăng cậu ấy rồi bỏ chạy." Trợ lý dù sợ nhưng vẫn cố nói hết câu.
"Mau đi tìm người! Dù có chết tôi cũng phải thấy xác!" Phó Đoạn tức giận nói, khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ.
Không thể nào, Chu Hạc sao có thể chết! Phó Đoạn trong lòng dân lên cảm giác hoảng loạn bất an, hắn đi về phòng đóng sầm cửa lại.
Hắn chỉ để cậu chờ một tí mà thôi, chỉ cần chờ một chút hắn liền đến cứu cậu, tại sao có thể chết được!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.