Giờ nghỉ trưa ở công ty Diệu Minh, quản gia đem theo tài liệu Phó Đoạn quên mang vào công ty. Sau khi đưa cho trợ lý thì bị Kim Chuẩn - bí thư của Phó Đoạn gọi lại.
Quản gia rất trẻ tuổi, là nam Beta chỉ mới 25 tuổi, khuôn mặt dễ nhìn có chút thật thà. Kim Chuẩn nhìn quản gia mới này, nghi hoặc hỏi: "Tên kia bị đuổi việc rồi à?"
Phúc Hạ mỉm cười đáp: "Quản gia cũ đã bị đuổi vào hai tháng trước rồi." Với lý do không chăm sóc cho Chu Hạc.
Mỉa mai biết bao, người đã rời nhà bốn tháng thì hai tháng sau quản gia mới bị đuổi việc với lý do làm việc thất trách không chăm sóc chủ nhân.
"Kẻ thua cuộc đúng là chẳng làm được việc gì nên hồn." Kim Chuẩn khinh thường nói.
Phúc Hạ vẫn giữ trên môi nụ cười không thay đổi.
Kim Chuẩn gật đầu như nhớ tới gì đó rồi hỏi: "Phúc Tam là anh của cậu đúng chứ? Nghe nói hắn điên rồi nên công việc này mới đến phiên cậu."
Nghe thế Phúc Hạ cũng không giận, mỉm cười đáp: "Đúng vậy."
Phúc Hạ và Phúc Tam là cô nhi, hai người cũng chẳng có huyết thống gì, họ được Phó gia nhận nuôi đào tạo làm quản gia. Ngoài họ ra thì còn một người là quản gia cũ - Phúc Đông vừa bị đuổi việc kia.
7 năm trước, khi Dự Lam vừa 18 tuổi chuẩn bị ra nước ngoài du học thì Phó Đoạn đã cho 3 người làm một cuộc kiểm tra. Người thắng sẽ trở thành quản gia riêng của Dự Lam cùng theo hắn ra nước ngoài du học.
Dự Lam rất có khả năng sẽ là phu nhân tương lai của Phó gia. Lại có cơ hội ra nước ngoài, còn trở thành phụ tá đắc lực của Dự Lam, đối với họ là một điều vô cùng hấp dẫn.
Khi ấy Phúc Hạ bệnh nặng không tham gia, cuộc thi chỉ còn lại Phúc Tam và Phúc Đông, người thắng là Phúc Tam.
Phó Đoạn đưa người giỏi nhất cho Dự Lam, còn anh giữ lại Phúc Đông làm quản gia. Còn Phúc Hạ vì không tham gia cuộc thi nên vẫn đi học bình thường như bao người khác, làm một quản gia dự phòng.
Qua vài năm ở nước ngoài Phúc Tam điên rồi, điều tra không rõ nguyên nhân chỉ biết hắn điên vì tình. Còn Phúc Đông tiếp tục làm quản gia cho Phó Đoạn, đáng tiếc hắn xem Chu Hạc không vừa mắt, cảm thấy phục vụ cậu thì không bằng phục vụ Dự Lam nên cũng chẳng quan tâm gì mấy, thế là hai tháng trước bị đuổi việc.
Còn Phúc Hạ từ dự bị lên làm chính thức.
Kim Chuẩn cũng không muốn nhiều chuyện việc nhà của Phó Đoạn, vì thế chỉ hỏi vài câu liền không giữ Phúc Hạ ở lại. Phúc Hạ mỉm cười chào tạm biệt.
Lúc đi xuống lầu thì gặp phải Dự Lam bước vào công ty. Phúc Hạ phải phép mà chào hỏi Dự Lam.
Dự Lam mới đầu cũng không để ý xung quanh nhưng nhìn thấy Phúc Hạ trong trang phục quản gia cúi đầu chào hắn, Dự Lam nắm tay vô thức nắm lại, sắc mặt cũng trắng vài phần.
Có thể mặc loại trang phục này bước vào công ty chỉ có thể là quản gia của Phó Đoạn, Dự Lam dù không muốn lại gần nhưng vẫn mỉm cười lễ phép chào hỏi. Hoàn toàn phù hợp với hình tượng quý công tử lễ phép ưu nhã.
"Xin chào Dự thiếu gia, đã lâu không gặp, ngài trở nên khác quá, ngày càng xinh đẹp."
"Cảm ơn."
Dự Lam nghe thế như bị giẫm vào chân đau, hắn chỉ nói vài câu khách sáo liền bước vào thang máy. Cánh cửa thang máy dần khép lại, Dự Lam nhìn thấy Phúc Hạ vẫn mỉm cười nhìn hắn.
Nụ cười làm hắn ớn lạnh cả người.
Đợi đến khi cánh cửa hoàn toàn khép lại hẳn Dự Lam ánh mắt mới lộ ra vẻ tối tăm.
Ngài trở nên khác quá... cậu ta thay đổi nhiều quá... đúng vậy, không còn cảm giác hoàng tử vườn trường như trước.
Dự Lam cắn môi, thật nhiều người nói như thế về hắn, dù là bạn học cũ, người chỉ gặp vài lần trong buổi tiệc hay những kẻ nịnh bợ hắn đều nói như thế.
Là họ! Trước kia chính họ đã nói hắn giống vương tử, hiện tại lại nói hắn thay đổi! Dù Dự Lam cố gắng như thế nào cũng không tìm được khí chất như trước kia.
Cảm giác này thật quen thuộc, tình cảnh này hắn đã từng gặp phải. Không, không thể để yên như thế được!!
"Ting." Tiếng cửa thang máy mở ra.
Khi bước chân ra khỏi thang máy Dự Lam đã trở thành ưu nhã quý công tử, khác nhau như hai người.
Dự Lam thong thả bước đến văn phòng của Phó Đoạn, muốn mời Phó Đoạn cuối tuần cùng đi ăn trưa với hắn.
Dự Lam ăn mặc áo thun trắng và quần xanh, cả người sức sống phơi phới, nhìn qua rất giống giáo thảo thời cấp ba. Dự Lam dung mạo không kém, nếu không cũng sẽ không trở thành mối tình đầu của Phó Đoạn, hiện tại cố ý ăn diện thật đúng là như trở lại thời học sinh.
Phó Đoạn thích nhất loại hình này, vừa nhìn thấy Dự Lam, trong đôi mắt hắn liền hiện ý cười. Nên Phó Đoạn đồng ý với Dự Lam.
Không ngờ chỉ ăn một bữa thôi Phó Đoạn lại gặp được người mà hắn muốn bắt lấy mấy ngày nay.
Chu Hạc cũng ảo não nói thầm hai chữ xúi quẩy.
May mắn của ba mẹ chẳng di truyền cho cậu tí nào.