Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 9: H?




Hôm nay Bùi Lương không đứng trước phòng kính để tính giờ, thay vào đó hắn cài chuông báo. Đừng hỏi hắn tại sao, đơn giản là vì người nào đó nghe xong Chu Hạc phối âm thì sắc mặt đen kịt như muốn xuyên thấu qua tai nghe kéo người vào lòng hung hăng trừng phạt.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, nên hôm nay Chu Hạc tự tin rằng cậu sẽ hoàn thành tốt.
Sự thật chứng minh, Alpha đều là những tên dối trá!!
Chu Hạc xịu lơ ngồi trên ghế dựa, đừng nói là vươn tay như lần trước, lần này tay chân của cậu đều nhũng ra không có sức lực.
Hương hoa hồng lan tỏa trong không khí, nó mờ mịt không biết nên làm gì chỉ có thể bị hương rượu vang đỏ lôi kéo dây dưa.
Chu Hạc như bị rượu bao kín, mỗi sợi tóc đều thơm ngào ngạt hương rượu, nồng liệt đến mức khiến hô hấp của cậu trở nên khó khăn. Chu Hạc theo bản năng hoảng sợ muốn trốn tránh cảm giác này nhưng Alpha bên kia lớp kính lại không cho phép, như đôi tay của ác ma kéo cậu vào vực thẳm.
Dòng máu trong người như đang sôi trào, khóe mắt của Omega đã ửng hồng, nốt ruồi son dưới đuôi mắt càng thêm đỏ tươi ướt át. Chu Hạc nhịn không được mà nức nở ra tiếng, âm thanh ngọt nị khiến Sở Tinh Châu thân hình cứng đờ hương rượu cũng tạm dừng trong nháy mắt.
Chu Hạc chưa kịp thở phào thì hương rượu vang đỏ lại mạnh mẽ quấn lấy hương hoa hồng như muốn cùng nó hòa làm một thể, Chu Hạc bị kích thích cả người không ngừng phát run cuộn tròn trên ghế, cả khuôn mặt xinh đẹp đều ửng hồng mê người.
Sở Tinh Châu ánh mắt ám ám như một con hùng sư nhìn chằm chằm chú nai nhỏ, từ từ trêu ghẹo chậm chạp chơi đùa, đến khi con mồi kiệt sức chính là lúc hùng sư hưởng dụng bữa ăn.
"Tinh Châu, Sở Tinh Châu... chậm lại..." Chu Hạc thật sự chịu không nổi, ánh mắt mê ly cầu cứu nhìn anh, cậu nóng quá, thật sự nóng quá...
Căn phòng có bật điều hòa nhưng nhiệt độ lành lạnh của nó không giúp Chu Hạc cảm thấy khá hơn, hơi thở càng gấp gáp lại hít vào càng nhiều hương rượu. Gió lạnh chẳng thể xua đi độ nóng trong người cậu, làn da dần ửng hồng, đến cả ngón chân cũng không nhịn được mà cuộn lại.
"A!" Âm điệu bỗng nhiên thay đổi, Chu Hạc căn chặt cơ thể, bởi vì cậu cảm nhận được có thứ gì đó đang vuốt ve tuyến thể sau cổ của cậu!!
"Sở Tinh Châu, anh đang làm gì?!" Chu Hạc cao giọng nói, nhưng hiện tại cậu nào có nhiều sức lực như vậy, âm thanh thốt ra cũng mềm nhẹ như làm nũng, chỉ khiến Sở Tinh Châu càng thêm quá mức.
Tuyến thể là nơi vô cùng mẫn cảm, Chu Hạc cả người đều khẩn trương không dám động đậy, như một chú mèo bị nắm chặt vùng da sau cổ, không thể giẫy giụa, chỉ có thể tròn mắt nhìn ngươi.
Có thứ gì đó đang vuốt ve tuyến thể của cậu, là tin tức tố của Sở Tinh Châu!! Tin tức tố dày đặc như muốn cô đọng thành thực thể.
Omega có thể đeo vòng cổ để bảo vệ tuyến thể nhưng Chu Hạc vừa mới thích ứng với tin tức tố của bản thân, bác sĩ kiến nghị không nên đeo. Vì thế hiện tại chiếc cổ trắng nõn mịn màng, tuyến thể mê người đều bị Sở Tinh Châu "nắm" lấy. Chu Hạc cố gắng dán sát lưng vào ghế dựa phía sau cũng không thoát khỏi sự va chạm của anh.
Bạo ngược hương rượu hiện tại lại như một cục bông xù xù vuốt ve qua lại trên tuyến thể của cậu. Đôi khi còn nhấn vào yếu ớt sau cổ.
Chu Hạc thật sự sẽ điên mất!!
Cả người Chu Hạc đều đang run lên, nước mắt sinh lý cũng chảy ra, đôi mắt ngập nước, trên người cũng mướt mồ hôi như vừa được vớt từ dưới nước lên. Chu Hạc mím chặt môi ngăn chặn tiếng rên rỉ truyền ra từ môi răng, hương hoa hồng trải qua kích thích đã ngọt ngào đến đỉnh điểm.
Tiếng chuông báo giờ đã vang lên, đến khi Sở Tinh Châu ôm cậu vào lòng Chu Hạc vẫn chưa lấy lại tin thần. ngôn tình hài
Omega vừa bị khi dễ tàn nhẫn, hiện tại được Alpha ôm vào ngực thì vô số sự tủi thân xông thẳng lên não. Nếu là Omega mềm yếu nhu nhược thì sẽ ôm Sở Tinh Châu khóc một trận nhưng Chu Hạc chỉ có tức giận.
Vừa tủi thân vừa tức giận khiến Chu Hạc bùng nổ, không biết cậu lấy đâu ra sức lực mà ngẩng cao đầu, há miệng cắn lên cằm của Sở Tinh Châu.
Sở Tinh Châu cả người cứng đờ, đôi tay ôm lấy cậu cũng căn chặt, anh giữ nguyên tư thế, rũ mắt nhìn xuống cậu. Chu Hạc cũng ngước mắt nhìn anh nhưng không nhả ra ngược lại còn cắn chặt hơn.
Cậu mới là người chịu thiệt đây này!
Sở Tinh Châu đối diện ánh mắt của cậu cũng không làm ra động tác khác, để mặt cho Chu Hạc cắn anh, còn không quên dùng tay không ngừng vỗ sau lưng để an ủi cậu.
Vì thế, khi Bùi Lương một lần nữa nhìn thấy Sở Tinh Châu thì thấy trên cằm anh có một dấu răng nhợt nhạt, mà Sở Tinh Châu còn không có dấu hiệu tức giận mà ngược lại trong lòng còn rất sung sướng như một con hùng sư thích ý híp mắt sau bữa ăn mỹ vị.
Cầm thú. Bùi Lương chửi thầm trong lòng, vừa nhìn liền biết Chu Hạc chắc chắn bị khi dễ thảm.
Tác giả muốn nói
Chương này có tính là H không mọi người?? Bỗng dưng nhớ tới một câu triết học: "Nó là nó, mà nó không phải là nó".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.