Gia Ngọc ngồi ở bàn làm việc, chăm chú sắp xếp các tập tài liệu.
Thanh Khanh đã đi công tác cùng Phương Mai, bây giờ trong phòng làm việc chỉ có mọt mình cô ngồi đây. Thường ngày vẫn cũng Phương Mai trò chuyện, trêu đùa, giờ không có ai để trò chuyện, cảm thấy thật hụt hẫng.
Thế nhưng công việc vẫn phải làm, không thể vì lí do này mà bê trễ công việc được.
Cô cũng không phải là người vô trách nhiệm, việc gì cần làm thì phải làm cho tốt, không thể để tâm trạng ảnh hưởng đến chất lượng công việc.
Công việc cũng không nhiều, Gia Ngọc lại lấy tập giấy ra vẽ vời.
Số thiết kế mà cô vẽ ra đã hơn một nửa tập vở này, không hiểu sao, cảm giác sáng tạo này làm cô cảm thấy rất nhập tâm, mỗi lần bắt đầu là sẽ hoàn toàn quên đi mọi thứ.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên kéo cô ra khỏi trang giấy.
-Alo.- Cô lịch sự bắt máy, cũng chẳng nhìn qua màn hình.
-Là anh đây.- Thanh Khanh nhẹ giọng.
-Là anh à? Sao giờ này lại gọi điện cho em.- Nếu như đoán không nhầm thì bây giờ bên đó là sáng sớm.
-Muốn xem xem em đang làm gì.
-Em à, em vẫn đang làm việc chăm chỉ, không hề lười biếng.
-Giờ này còn làm việc?
-Vâng ạ.
-Em xem thử bây giờ là mấy giờ rồi.- Giọng cậu bỗng nhiên nghiêm nghị.
-A.- Cô liếc mắt nhìn đồng hồ.- Đã 12 giờ rồi à.
Cô lè lưỡi, trong đầu tưởng tượng ra gương mặt của Thanh Khanh đang nhíu mày, nghe giọng là biết cậu đang giận rồi.
-Em còn chưa đi ăn trưa?
-Em đi ngay đây.
-Nếu anh không gọi cho em, có phải em sẽ không ăn?
-Không có đâu, khi em đói, chắc chắn phải ăn chứ.- Cô vội phủ nhận.
-Vậy là tốt, em nhanh ăn trưa đi.
-Thế anh đã ăn sáng chưa?- Cô hỏi lại.
-Đang dùng, anh đây không như em đâu.
-Hì hì, em cũng đâu phải cố ý. Anh ở bên đó ổn chứ?
-Không sao, ở đây không phải nghe em cằn nhằn, sống rất tốt.
-Em hay cằn nhằn lắm sao?- Cô nhỏ giọng.
-Đúng vậy, lúc nào cũng lải nhải bên tai anh là cái này không tốt, cái kia không nên làm.
-Em chỉ là muốn tốt cho anh thôi mà.
-Anh biết, anh biết, không phải anh cũng đã rất ngoan ngoãn sao?
-Anh lúc nào cũng tìm cách trêu chọc em, ngoan ngoãn gì chứ.- Cô bĩu môi.
Đúng lúc này, trước mặt cô xuất hiện một bóng người. Gia Ngọc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không để ý những lời trêu đùa bên kia của Thanh Khanh.
-Xin hỏi, ngài là…
-Tôi là thư kí của tổng giám đốc.
Cô nói vội lời tạm biệt vào điện thoại rồi tắt máy.
Đầu bên kia, Thanh Khanh mỉm cười nhìn chiếc điện thoại đã ngắt kết nối, trong đầu lại nhờ đến dáng vẻ của Gia Ngọc, ngay bây giờ thật muốn có cô ở đây để trêu đùa.
-Cà phê của anh đây, giám đốc.- Phương Mai đặt ly cà phê xuống trước mặt cậu.
-Đổi cho tôi một ly trà hoa cúc đi.
-Dạ?- Phương Mai kinh ngạc.
-Tôi nói không rõ sao?- Thanh Khanh nhướn mày.
-À vâng, tôi đi đổi ngay.
Phương Mai mặc dù không hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nhanh nhẹn đi đổi tách trà về cho cậu...
-Vậy, ngài tìm tôi là có việc gì?- Gia Ngọc dè dặt hỏi.
-Tổng giám đốc muốn mời cô ăn trưa, cô có thời gian rảnh chứ?
Lời mời này căn bản không cho phép người đối diện từ chối.
-Ngay bây giờ ạ?
-Tổng giám đốc đã đợi sẵn.
-Được rồi, tôi đi ngay.
Gia Ngọc vội vàng lấy túi rồi đi theo người đàn ông kia.
Nghĩ đến việc phải gặp tổng giám đốc, trong lòng cô không khỏi cảm thấy khẩn trương.
-Mời cô.- Người đàn ông kia mở cửa xe ra, cô đã thấy tổng giám đốc ngồi sẵn trong xe.
- Chào tổng giám đốc.-Cô cúi người chào.
-Mau vào đi.- Ông không nhìn cô, cất giọng lãnh đạm đầy xa cách.
Cô cũng không biết nói gì nhiều, chỉ có thể yên lặng lên xe.
Chiếc xe dần lăn bánh, người đàn ông kia cũng chỉ đứng nhìn theo, không khí trong xe bỗng chốc trở nên trầm tĩnh đến ngột ngạt.
-Tổng giám đốc, không biết ngài gọi cháu đi cùng là có việc gì ạ?- Gia Ngọc lễ phép, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng.
-Chỉ là cùng ăn một bữa cơm thôi, không cần phải căng thẳng.- Giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ.
-Vâng ạ.- Cô cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Ông liếc mắt nhìn qua cô. Đúng là cô ta, gương mặt đầy mê hoặc đó đã khiến con trai ông trở nên như vậy. Không ngờ cô ta lại trở lại bên cạnh Thanh Khanh nhanh như vậy.
Chỉ có điều… hình như có điều gì đó không đúng, thế nhưng vẫn không biết được là không đúng ở chỗ nào.
-Thưa tổng giám đốc, đến nơi rồi ạ.- Bác tài xế thông báo.
-Được rồi, anh đi nghỉ trưa đi, lúc nào tôi về công ty tôi sẽ gọi cho anh.
-Vâng, thưa tổng giám đốc.- Bác tài xế gật đầu.
Gia Ngọc xuống xe rồi vòng qua bên kia mở cửa cho ông, ông chỉ nhìn qua cô một lúc rồi bước xuống, hoàn toàn không để cô vào mắt.
Thấy thái độ của ông như vậy, Gia Ngọc lại càng cảm thấy hoang mang hơn.