Hôm nay là ngày cô chính thức “đi làm lại”, theo như lời Thanh Khanh nói.
Vì thế nên hôm nay cô cố ý dậy thật sớm làm bữa sáng cho cô và cậu cùng ăn. Mặc dù sẽ có người đem bữa sáng đến, hơn nữa cũng có người giúp việc theo giờ, nhưng cô vẫn muốn làm gì đó cho cậu.
Thanh Khanh chuẩn bị xong mọi thứ thì xuống tầng, hẳn là bữa sáng đã chuẩn bị xong.Cậu nhớ hình như mình đã nói với Gia Ngọc rằng hôm nay cô đi làm, vì thế, dự tính cùng cô ăn sáng xong rồi đi luôn.
Bữa sáng chuẩn bị sẵn cũng không tệ, chỉ có điều, cậu thỉnh thoảng vẫn hay bỏ bữa vì không có ai ăn cùng, cũng vì một phần cậu không biết nấu ăn, cả người kia…
Thanh Khanh nhíu mày, lại suy nghĩ đi đâu nữa rồi.
Cậu chỉnh lại cà vạt, bước chầm chậm xuống tầng. Mọi khi Gia Ngọc dậy rất sớm nên cậu cũng không cần phải gọi cô dậy.
Nghe tiếng lách cách trong bếp, cậu có phần hiếu kì. Theo cậu biết thì căn bếp này chưa có người nào đụng tới. À, phải rồi, trừ lần cô làm vỡ bát dĩa trong đó.
Gia Ngọc bày dĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, nhìn thành quả của mình, cô cảm thấy thật hài lòng nở một nụ cười.
Mấy ngày nay ở nhà rảnh rỗi, cô lục đục trong bếp, cố gắng ghi nhớ từng thứ dụng cụ để ở đâu để có thể sử dụng thành thạo. May mà không làm vỡ đồ gì khác.
-Em biết nấu ăn từ lúc nào thế?- Thanh Khanh tươi cười đặt chiếc cặp xuống cái ghế bên cạnh, ngồi xuống bàn ăn rồi nói với cô.
Một bàn thức ăn nóng hổi thế này làm cậu có cảm giác ấm áp của gia đình, bao lâu rồi cậu chưa ăn một bữa cơm như thế này nhỉ? Từ trước tới giờ, chỉ toàn là những bữa ăn trên bàn tiệc, hơn nữa lại phải tiếp đối tác,chẳng bao giờ cảm thấy thoải mái.
Thấy cậu có vẻ thích, trong lòng cô vui mừng, lại cảm thấy hơi lạ bèn hỏi lại.
-Trước kia em chưa bao giờ nấu cho anh ăn ư?
Đôi tay đang cầm đũa của cậu khựng lại trong giây lát, nhưng sau đó, cậu lấy lại vẻ bình tĩnh, gắp thức ăn cho vào miệng.
-Hình như chưa.
Thức ăn cô làm tuy không đặc sắc như món ăn ở nhà hàng nhưng cũng rất hợp khẩu vị của cậu, thanh đạm mà không bị ngấy vì dầu mỡ,hơn nữa nhìn qua, cậu cũng biết bữa ăn này rất giàu dinh dưỡng, nếu không để tâm hẳn sẽ không làm được như vậy.
-Thế thì sau này em sẽ thường xuyên nấu cho anh ăn.
-Không cần đâu, tôi còn đi tiếp đối tác, chẳng về đâu.
Giọng cậu lại trở về vẻ lạnh lùng lúc đầu, sự thay đổi quá nhanh khiến cô cảm thấy ngơ ngác. Chẳng phải mới vừa rồi cậu còn rất vui vẻ đó sao?
-Em ăn đi, không muốn đi làm à?
-À, vâng.
Cô ngồi đối diện cậu, cúi gằm mặt mà ăn. Hình như cô chưa bao giờ dám nhìn vào mắt cậu. Đôi mắt của cậu đen láy, toát ra vẻ kiên định, lạnh lùng, mỗi lần nhìn cô khiến cô cảm thấy lạnh lẽo.
Đây đâu phải cảm giác nên có đối với vị hôn phu của mình?
Cô cũng không thể hiểu được làm sao.
Ở công ty.
Thư kí nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi chỗ bàn làm việc ở trước mặt mình, Phương Mai cô thật không hiểu nổi giám đốc của mình đang làm gì.
Hôm qua,cô đang ngồi làm việc thì bỗng nhiên thấy người ta đem bàn làm việc mới vào, đặt ở phía đối diện với cô. Còn đang định hỏi xem họ có nhầm không thì thấy giám đốc bước ra, hướng dẫn họ đặt sao cho đúng ý cậu.
Mãi đến khi đã đặt xong bàn ghế, Thanh Khanh mới chú ý đến Phương Mai đang nhìn chằm chằm mình.
-Cô nhìn tôi như vậy có ý gì?- Cậu kéo cô về thực tại.
-À, tôi xin lỗi.- Cô bối rối.- Nhưng giám đốc đặt bàn làm việc ở đó cho ai vậy ạ?
-À, tôi cũng đang định nói với cô, mai sẽ có một người tên Gia Ngọc đến đây làm trợ lí thư kí cho cô. Cô nhất định phải nói rằng trước đây cô ấy từng làm việc ở đây, cũng không được nói gì lung tung, chỉ cần chỉ cho cô ấy những việc cần làm là được.
Điều đầu tiên Phương Mai nghĩ đến là, giám đốc muốn đem nhân tình đến công ty. Nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó đi. Giám đốc là ai chứ, một người lạnh lùng, bộ mặt lúc nào cũng như cảnh báo không ai được lại gần thì làm sao có thể làm chuyện như vậy được. Đương nhiên những lời này cô chỉ dám nghĩ trong đầu.
-Tôi biết rồi.- Cô gật đầu.
Hôm nay gặp mặt cô ấy rồi, cô cảm thấy việc cô gái này là nhân tình của giám đốc hình như cũng không hẳn không có lí.
Quả thật là một cô gái đẹp, ngũ quan đều xinh đẹp đến mức khiến người khác không muốn rời mắt, hơn nữa, tính cách cũng rất dễ chịu không có vẻ tiểu thư như cô từng tưởng tượng.
Gia ngọc rất biết điều, điều gì không hiểu không biết thì hỏi cô, nhìn thái độ ngại mình làm phiền người khác của cô gái này khiến Phương Mai rất có hảo cảm. Chỉ có điều, Gia Ngọc hỏi cô một câu rất khó hiểu.
-Trước kia em từng làm ở đây phải không chị, sao em thấy mọi thứ xa lạ quá vậy ạ?
Cô chỉ cười trừ bảo cô cố gắng làm việc, giám đốc đã bảo cô không được nói lung tung, cô cũng không dám làm trái lệnh đâu.