Theo Dòng Tình Yêu

Chương 42: Không có lần sau




“Em…” Tiểu Ly lắp ba lắp bắp, thân thể cũng rụt lại theo phản xạ, “Chẳng thế nào cả… Là anh ta tới tìm em!”
“Thật không?” Trần Ngộ Bạch lạnh lùng tuôn ra hai chữ, ngón tay lạnh lẽo đã dần dần len xuống theo cổ áo của cô, luồn vào trong áo cô ôm lấy phần mềm mại của cô, vân vê càng lúc càng mạnh.
Lúc này đang là buổi chiều, ngoài phòng bệnh người tới người lui, Tiểu Ly cảm thấy hô hấp của anh càng lúc càng trầm thấp, lửa trong mắt cũng càng lúc càng rừng rực. Cô nhớ tới trận thảm kịch lần trước, sau ngày hôm đó, cái drap giường nhăn nhúm ẩm ướt, là cô mặt dày lôi ra ngoài quăng đi. Mà khi đó Núi Băng tựa trên giường với vẻ mặt thỏa mãn, vô sỉ nhìn cô quần áo xốc xếch mặt đỏ ửng dọn dẹp tàn cục.
“An Tiểu Ly, em thật là… rất không ngoan…” Trần Ngộ Bạch hôn nồng nhiệt, chiếc áo T-shirt hơi mỏng của An Tiểu Ly bị cuộn lên. Động tác của anh nhẹ nhàng thành thạo, chỉ trong chốc lát đã nhào vào, Tiểu Ly nhạy cảm thậm chí có thể cảm thấy mạch máu của anh đập mạnh, mãnh liệt mãnh mẽ kêu gào nóng bỏng, chuẩn bị tách đôi thân thể cô, tiến quân thần tốc, dụ dỗ hết thảy nhiệt tình chôn sâu trong cô, hung hăng dằn vặt theo ý anh. Nhiệt độ cơ thể bình thường của anh luôn thấp, thế nhưng lúc này lại càng lúc càng nóng bỏng, cọ xát trên làn da trần trụi mềm mại của cô, tê dại từng đợt. Tiểu Ly giống hệt như lúc trước, rất không có tiền đồ mà mơ màng, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa nhột, bám víu theo sự vuốt ve của anh, được anh khống chế dưới thân âu yếm mới có thể dễ chịu hơn chút. Cô chỉ có thể phối hợp nhỏ nhoi như vậy, lại khơi gợi khiến cho hô hấp của Trần Ngộ Bạch không đều, động tác ra tay dần dần thô bạo, dùng cách thức cương quyết vốn có của anh, cướp đoạt trên người cô.
Mà điện thoại của Tiểu Ly vang lên lạnh băng ngay trong bầu không khí nóng bỏng như vậy. Cô tỉnh táo lại, tìm loạn lên muốn nghe điện thoại, anh không cho, hai người vừa dây dưa vừa lôi kéo, không biết bộ phận nào của ai nhấn vào nút nhận điện trên điện thoại trong túi cô.
Giọng nói dịu dàng khiêm tốn của Sở vương tử vang lên không lớn không nhỏ: “Tiểu Ly?”
An Tiểu Ly giật thót mình, đẩy mạnh Trần Ngộ Bạch ra, nhảy ra xa mấy bước rồi nhận điện thoại. Trong biểu tình dọa người như cười như không của núi băng, cô sợ hãi run bần bật, làm bộ bình thường, vội vã nói với Sở Hạo Nhiên vài câu có lệ, nhanh chóng gác máy.
“Ặc, anh đừng tức giận, nghe em nói đã,” An Tiểu Ly ra sức viện cớ, “Em… thật sự chỉ là tình cờ gặp mặt… “
Trần Ngộ Bạch cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào cô đủ mười giây. Một giây trước khi chân An Tiểu Ly mềm nhũn quỳ xuống nhận tội, anh vươn tay rút mấy tờ giấy ghim với nhau từ trên tủ đầu giường ra, ném tới trước mặt cô, “Tình cờ gặp mặt? Thế còn tờ sơ yếu lí lịch tìm việc này thì sao? Em tình cờ điền tỉ mỉ như vậy hả? Tình cờ giao cho bộ phận nhân sự của Thiên Nguyên? Tình cờ đi phỏng vấn?” Khí lạnh của Núi Băng tản khắp nơi, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống. “Em có biết một năm Thiên Nguyên phải nhận bao nhiêu tờ đơn của Lương thị không? Anh chỉ cần nhích một ngón tay, trong một tháng nó sẽ phá sản. Em, dù muốn gạt anh tìm nhà dưới, cũng nên hỏi thăm rõ ràng chứ. Ở thành phố C này, người Trần Ngộ Bạch anh không buông, thì không có công ty nào dám muốn đâu.”
Sắc mặt của anh lạnh băng, An Tiểu Ly lại khó nhọc thở dài một hơi, vẫn còn may, không phải vụ của Sở công tử bị phát hiện.
“Em sai rồi.” Cô vui vẻ thừa nhận sai lầm, “Về sau không dám nữa. Em nhất định thề sống chết thành tâm với tổng giám đốc.” Cô hơi vui vẻ, giống như hồi bé sau khi kiểm tra, cứ tưởng mình chắc chắn sẽ trượt, ai biết sau khi trả bài, lại có thể là 80 điểm.
Hình như Trần Ngộc Bạch hơi ngứa răng, nghiến chặt, nhìn cô như muốn ăn thịt người. Thế nhưng dáng vẻ cười hì hì của cô, đánh không đánh lại, mắng không cãi lại, dịu dàng ngoan ngoãn như con cún nhỏ, anh không tức nổi nữa.
“Không có lần sau nữa.” Anh khoanh tay nói lạnh lùng. “An Tiểu Ly, em nhớ kỹ. Anh không phải người khoan dung đâu.”
. . .
Rời khỏi nhà Tần Tống, Lý Vi Nhiên cũng gia nhập bộ tộc đau đầu buổi sáng hôm nay.
Tối qua, anh ngồi trên sô pha trong phòng ngủ của Tần Tống cả đêm, suy nghĩ đến sáng.
Ông ngoại của họ, là Trương lão tư lệnh tiếng tăm lừng lẫy quân khu thành phố C, cả đời đã trải qua vô số cuộc chiến, công trạng hiển hách. Sinh ra ba nam hai nữ, ba người con trai kế thừa tác phong kiên cường và tâm huyết của ông, vậy mà cuối cùng tất cả đều hi sinh thân mình vì đất đước, chết trận ngoài chiến trường. Mà mẹ anh và mẹ Tần Tống, chính là hai hòn ngọc quý còn sót lại trên tay lão tư lệnh. Anh và Tần Tống, đứng thứ năm và sáu trong số bảy người cháu của ông.
Lần du lịch hồi tốt nghiệp cấp ba, anh và Tiểu Lục quen biết bọn người Lương Phi Phàm. Duyên phận tình cờ, họ cùng nhau trải qua một kiếp nạn sống chết ở Italia, trên đường về nước kết nghĩa anh em. Bởi vì sự nham hiểm của Trần Ngộ Bạch và vũ lực của Kỷ Nam, thứ hạng của hai người họ rớt xuống cuối cùng, vừa đúng với thứ tự trong nhà của họ, anh là anh năm, còn Tần Tống là Tiểu Lục.
Khi đó Tiểu Lục trở về lỡ miệng, ông ngoại giận dữ vì họ qua lại với xã hội đen, cuối cùng anh phải đứng ra gánh chịu trách nhiệm. Lúc đó ông ngoại nói với anh: “Ông không biết Lương Phi Phàm gì cả, thế nhưng ông hiểu rõ cháu. Tiểu Ngũ, cháu phải chăm sóc em thật tốt.”
Những năm gần đây, anh và Tiểu Lục ở trong Lương thị cũng coi như phát triển tốt đẹp, Lương Phi Phàm là người thích nhân tài, công trạng của năm người bọn họ theo như tỉ lệ nhất định, hàng năm đều có thể đổi lấy lượng cố phiếu nhất định của Lương thị. Cho đến ngày hôm nay, ở thành phố C, anh và Tiểu Lục, cũng xem như thanh niên tài năng tuấn tú. Ngay cả cha của Tiểu Lục, cũng không nhắc lại lời yêu cầu bắt Tiểu Lục trở lại xí nghiệp của gia tộc hỗ trợ lúc như trước nữa.
Lý Vi Nhiên anh tự hỏi, đối với đứa em này, anh không thể nói không thương yêu cậu ấy.
Thế nhưng anh nhìn thấy Tần Tống cau mày dưới ánh đèn tường mờ ảo, lại cảm thấy hình như mình không đúng. Thấy dáng điệu tìm tới cửa của cậu ta, dường như rất quyết tâm. Thế nhưng tính tình Tang Tang nóng nảy như vậy, không thể nào chưa từng từ chối cậu ấy. Lẽ nào thật sự là anh không tốt ư?
Tiểu Lục, anh năm nên làm thế nào bây giờ?
Lý Vi Nhiên thở dài cả một đêm.
Anh đau đầu muốn nứt ra, trong suy nghĩ miên man, vậy mà lại chạy xe đến dưới căn nhà trọ nhỏ bé của Tần Tang.
Lý Vi Nhiên hạ cửa sổ xe xuống, ngước mắt lên nhìn căn phòng của cô, không thấy gì cả. Anh tựa trên cửa xe rút một điếu thuốc ra, yên lặng ngồi một lúc, rồi mới trở về nhà.
Ngủ một giấc mịt mù trời đất, trong giấc mơ hình như vẫn là lúc còn nhỏ, Tiểu Lục sụt sùi nước mũi theo sau anh, khóc lóc kêu tên Tang Tang. Còn anh hình như đã mang dáng dấp người lớn, nắm tay một cô bé, nhưng lại có cảm giác mãnh liệt rằng cô bé đó không phải Tang Tang, Tang Tang ở đâu? Tang Tang đi đâu rồi?
. . .
Điện thoại rung đánh thức anh từ cơn ác mộng, mắt Lý Vi Nhiên không mở ra nổi, vươn tay mò mẫm điện thoại, khàn giọng “A lô” một tiếng.
“Anh đang nghỉ ngơi à?”
“Ừ.”
“Vậy… Không có việc gì, anh nghỉ ngơi đi. Tạm biệt.”
Cô cúp điện thoại, lúc này anh mới ý thức được, tiếng chuông vừa nãy dành riêng cho Tang Tang. Là Tang Tang của anh, đã chủ động gọi điện thoại cho anh.
Cô bé kiêu ngạo quật cường này, vậy mà cũng có lúc chủ động làm lành.
Lý Vi Nhiên ngồi dậy trên giường, gọi điện thoại lại cho cô. Một lúc lâu không có ai nhận điện, anh chờ đợi, bỗng một vầng sáng lóe lên trong đầu, xuống giường bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đi chân trần chạy tới cửa lớn, mở cửa ra.
Quả nhiên, người tựa trên tường trước cửa, ngẩn ngơ với điện thoại đang kêu, đúng là Tang Tang của anh. Lý Vi Nhiên mỉm cười nâng điện thoại trong tay lên, kết thúc cuộc gọi. Tần Tang xấu hổ cúi đầu mỉm cười.
. . .
Vào nhà, Tần Tang xách túi đồ trên tay đi vào thẳng trong bếp, Lý Vi Nhiên đi vào phòng tắm rửa mặt, hai người như thể vợ chồng lâu năm, ăn ý không cần nói một lời nào.
Lúc anh vuốt mái tóc ướt sũng sôi nổi gấp trăm lần đi vào trong bếp, Tang Tang buộc mái tóc dài lên, trùm áo T-shirt rộng của anh làm tạp dề, đang xào rau. Nồi đất sùng sục sùng sục toát ra khói trắng, dầu ở trong chiếc nồi khác cũng đã sôi sùng sục.
“Anh ra ngoài chờ đi.” Tần Tang cho thịt gà thái hạt lựu vào trong nồi, đảo qua dầu rồi vớt ra, đựng trong bát dự trữ.
Giọng điệu và dáng vẻ của cô, làm cho người ta có cảm giác ấm áp của một gia đình. Lý Vi Nhiên vắt khăn tắm lên trên cổ, vươn tay ôm lấy eo Tần Tang, mặt chôn ở hõm vai cô, hít thật sâu một hơi, “Vợ à, em thật tốt!”
Tần Tang nghiêng đầu hôn anh, cười cười, “Không giận nữa hả?”
“Còn chút xíu.”
Anh cọ cọ lên mặt cô. Tần Tang tắt bếp, xoay người nhào vào trong lòng anh, ngẩng khuôn mặt đáng thương lên nói: “Là em không tốt, lúc đó em không nên tức giận. Vậy em cho anh cắn một cái, anh đừng tức giận nữa nhé.”
Lý Vi Nhiên nở nụ cười, hàm răng trắng tinh lóe sáng, thật sự cúi đầu cắn lên cằm cô tạo thành dấu răng nhạt. Tần Tang kêu đau, lại náo loạn một hồi với anh, sau đó lại bật bếp tiếp tục xào rau. Lý Vi Nhiên không muốn đi, cô đứng xào rau, còn anh thì ôm cô từ phía sau.
Tần Tang chặt đùi gà cánh gà thành miếng, bỏ thêm nấm mèo, măng tươi, tôm sú, cho vào nồi áp suất nấu chín kĩ trước, rồi cho vào trong nồi đất đun trên bếp. Thịt ức gà thái hạt lựu, xào với ớt xanh, cà rốt, củ cải trắng. Rồi xào một đĩa đậu Hà Lan xanh tươi, thế là đã xong một bữa cơm. Lý Vi Nhiên để bụng đói từ sáng ngủ thẳng tới chiều, lúc này cực thèm ăn, bát canh lớn như vậy cũng uống sạch xuống bụng.
Ăn cơm xong, theo thường lệ là Lý Vi Nhiên đi rửa chén. Tần Tang ngồi trong phòng khách xem TV. Một lúc sau anh rửa bát xong, săn tay áo lên, ôm cô đặt trên đầu gối, hôn hết lần này đến lần khác.
Tần Tang dịu dàng ngoan ngoãn ghé vào trong lòng anh, lẳng lặng ôm anh. Ti vi ồn ào quá, nên Lý Vi Nhiên mò mẫm tìm điều khiển từ xa tắt đi.
“Vi Nhiên, lần sau khi chúng ta cãi nhau, anh phải chủ động dỗ dành em.”
“Được. Vì sao?”
“Chúng ta thay phiên nhau nhé, em một lần anh một lần. Mặc kệ là ai sai.”
“Ừ, được rồi.”
Tay Lý Vi Nhiên vuốt tóc cô, ôm cô cười nhẹ. Trên người cô có mùi dầu khói thoang thoảng, hòa với hương hoa oải hương nhẹ nhàng trên quần áo mà cô vẫn luôn dùng, tạo cho anh cảm giác vô cùng yên ấm.
“Tần Tống đến tìm em mấy lần, có lúc đi cùng Tiểu Ly. Bọn em cùng ăn vài bữa cơm. Cậu ấy cũng nói với em suy nghĩ của cậu ấy, em thấy cậu ấy còn chưa trưởng thành, có lẽ một thời gian sau thì quên. Về sau cậu ấy đi Ả Rập, em cũng không quan tâm. Em không thích cậu ấy.” Tần Tang tựa trên vai anh, tay cầm lấy LOGO trên áo anh đùa nghịch, cúi đầu nói với anh.
Lý Vi Nhiên “ừm” một tiếng, không phân biệt được tâm tình gì.
“Em thích anh.” Cô nịnh nọt ngẩng đầu lên, cười hết sức quyến rũ.
Lý Vi Nhiên không nhịn được cúi đầu hôn cô, hôn một nụ hôn nồng nhiệt thật dài, cho đến khi hai người đến không thở nổi nữa, anh mới lưu luyến buông đôi môi sưng đỏ của cô ra, ngón trỏ xoa nhẹ trên mặt cô.
“Còn gì nữa không?” Anh hỏi.
“Thì là như thế thôi. Em và cậu ấy chưa xảy ra chuyện gì cả, anh trách oan cho em.” Tần Tang đấm nhẹ lên xương bả vai anh, bàn tay nho nhỏ vung lên đẹp đẽ. Có vẻ anh rất thoải mái, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng miết trong tay.
“Anh đâu có.”
“Vậy ngày hôm qua anh giận dữ như vậy… Còn phủi tay áo bỏ đi.”
Tần Tang hiếm hoi mới càu nhàu một chút, Lý Vi Nhiên ôm cô càng chặt thêm, cúi đầu thở dài, “Tiểu Lục và anh cùng nhau lớn lên, thấy cậu ấy khó chịu, anh cũng không thoải mái. Em lại có thái độ thế kia, anh có thể không tức giận sao.” Giọng nói của anh nhỏ dần, có chút tủi thân. Tần Tang mềm lòng, trong chốc lát không hề nghĩ tới cãi cọ nữa.
“Tang Tang, em nên nói sớm với anh. Nếu anh sớm biết A Tống thích em, chí ít anh cũng có hành động gì đó, sẽ không giống như bây giờ, ầm ĩ tới mức bế tắc thế này.”
Tần Tang ngẩng đầu, vươn tay chỉ lên môi anh, “Anh cũng không nói với em mấy cô bạn gái của anh mà!”
Lý Vi Nhiên mỉm cười, đưa tay cô vào trong miệng, mút lấy. Tần Tang vội vã rút ra, nhẹ nhàng nhéo mặt anh.
“Vậy bây giờ, anh chuẩn bị làm thế nào?” Tần Tang nhìn anh lệ thuộc.
“Còn có thể làm sao bây giờ? Anh em như tay chân, anh đành phải cắt một cánh tay cho Tiểu Lục thôi, dù sao anh cũng sẽ không nhường vợ.” Anh nhướn mày, lại mang dáng vẻ bất cần đời. Tần Tang nhíu mày, “Nói thật đi.”
“Thật mà. Dù sao… Đây không phải chuyện có thể nhường, dù cho anh có yêu thương Tiểu Lục hơn nữa.” Lý Vi Nhiên thu lại nụ cười đùa, dịu dàng chạm lên mặt cô, “Em đừng nghĩ tới việc này nữa, cứ để cho anh.”
Vẻ mặt của anh dịu dàng nghiêm túc, ánh hoàng hôn chiếu vào trong nhà, ánh sáng lung linh nhảy múa trong đôi mắt nâu sẫm của anh. Đã làm cho vỏ ốc nhỏ trong lòng Tần Tang đã hoàn toàn tan vỡ trong buổi chiều cuối thu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.