Theo Đuổi Em Thêm Một Lần Nữa

Chương 24:




Đúng như những gì mọi người đã đồn, sáng ra cô đứng ở bên kia trường tận mắt nhìn thấy Chu Trạch Dương bước xuống xe cùng với một cô gái vô cùng xinh đẹp nước da trắng trẻo, bọn họ còn mỉm cười vui vẻ vô cùng.
Trình Giai Giai gương mặt trắng bệch giỏi theo hai người họ cùng nhau bước vào trong trường, cô muốn chạy lại hỏi anh, hỏi xem cô gái đó là ai, hỏi xem bọn họ có quan hệ gì những không đủ can đảm.
Hứa Chí Quân dõi theo tất cả, anh thật sự muốn đánh tên Chu Trạch Dương này một trận.
Đi ngang qua lớp của Trình Giai Giai liếc mắt vào bên trong Chu Trạch Dương lại không thấy cô đâu, quay đầu lại đã nhìn thấy cô ở phía trước đi đến, mặt cúi xuống không nhìn lấy anh.
Chu Trạch Dương có chút giật mình, anh không hiểu sao lại muốn mở miệng gọi Giai Giai, nhưng còn chưa kịp thì cô đã vào lớp học rồi.
Trịnh Khả Vy thấy Chu Trạch Dương nhìn Giai Giai cô ta liền cảm thấy khó chịu, lay lay Trạch Dương gọi “ Trạch Dương! Anh nhìn gì vậy chúng ta về lớp thôi ”.
Anh quay đầu nhìn Khả Vy gật đầu một cái, tâm trạng không vui đi về lớp.
Trình Giai Giai vào lớp học điện thoại cô liền đỗ chuông, cô cẩn thận nhìn là một dãy số lạ cẩn thận ấn nghe máy.
Người phụ nữ bên kia chỉ nói là mẹ của Chu Trạch Dương, bà ấy muốn gặp cô tại quán cafe gần trường ngay bây giờ.
Cô hít thở một hơi liền xin giảng viên nghĩ một tiết nói bỏ quên đồ đi lấy. Hứa Chí Quân nhìn thấy đến giờ vào lớp rồi Trình Giai Giai lại còn đi ra ngoài sắc mặt lại không vui nữa liền lẳng lặng đi theo.
Trình Giai Giai đi đến địa chỉ mà mẹ Chu Trạch Dương nói.
Vừa vào đã thấy người phụ nữ trung niên, nhìn bà không hề có chút nếp nhăn nào lại còn mang nét đẹp của người phụ nữ trưởng thành, Trình Giai Giai gật đầu chào bà, bà nhìn cô cũng cẩn thận gật đầu, ánh mắt dò xét.
Hứa Chí Quân nhìn thấy người Trình Giai Giai đến gặp là mẹ của Trạch Dương, lần này xem ra không ổn rồi.
“ Uống gì gọi đi ” Mẹ anh nhìn cô lên tiếng, ánh mắt mấy phần chán ghét.
“ Dạ không cần đâu ạ, tí nữa cháu còn phải về trường ạ ” Giai Giai lễ phép nói với bà
Mẹ anh gật đầu, mất kiên nhẫn đi thẳng vào vấn đề chính “ Cô là Trình Giai Giai? Bạn gái Trạch Dương phải không? ” không một chút vòng vo của bà khiến Trình Giai Giai cảm thấy có chút bất an.
“ Vâng ạ ” Cô lễ phép gật đâu, nhìn cô vô cũng khép nép trước mặt bà.
Mẹ anh nhìn cô dò xét, ánh mắt chán ghét hiện lên ngay sau đó, bà lạnh lùng nói “ Cô chia tay với nó đi ” bà đẩy đến trước mặt cô là một số tiền nói.
Trình Giai Giai hoang mang, cô không ngờ hình ảnh trên phim bây giờ lại áp dụng với chính bản thân cô, cô khó hiểu nhìn mẹ anh “ Ý của bác là sao ạ? Cháu không hiểu ”.
“ Nhìn cô là biết kiểu muốn trèo cao rồi, chia tay con trai tôi đi, cô không xứng đâu, cô cứ nhìn lại bản thân cô xem? Cô không thể giúp ít gì được cho nó cả, đôi khi còn hại nó thêm. Tôi khuyên thật cô buông bỏ con trai tôi đi, muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho cô ” Mẹ anh giọng đầy lạnh nhạt, khinh thường, chê bai Trình Giai Giai.
Cô nghe xong liền cúi mặt xuống không dám nhìn, bà ấy nói cũng đúng, nhưng cô sẽ cố gắng để xứng với anh mà “ Bác gái, con thật lòng thích Trạch Dương cũng không vì tiền mà chia tay anh ấy, mong bác hiểu ”.
Mẹ anh nghe cô nói liền tức giận đập bàn “ Thanh cao nhỉ? Ghẻ mà đòi đeo chân hạt à? Nó sắp đính hôn rồi, là thiên kim tiểu thư của Trịnh Gia đó, cô được như cô ấy không? Có đủ xứng với Chu Trạch Dương nhà tôi không? Còn không biết tự xem lại mình, một đứa mồ côi nhà nghèo như cô thì lấy tư cách gì thích con trai tôi? ” bà tức giận không hề kìm lại được, liên tục phỉ bán cô.
“ Bác gái, con nghèo thật, nhưng con không vì tiền mà bán đi tình yêu của mình, mong bác hiểu con sẽ tự hỏi lại anh ấy, bây giờ thì con xin phép về trường đây ạ, bác đi đường cẩn thận ” Trình Giai Giai không nuốt nổi nữa, sắp khóc rồi cô thật sự sắp khóc đến nơi rồi nếu bà ấy còn nói nữa chỉ sợ cô không kiềm nổi.
Cô đứng dậy lễ phép gật đầu chào, mẹ anh chỉ nhếch mép khinh bỉ nhìn cô. Trình Giai Giai bước đi được mấy bước thì câu nói phía sau khiến cô dừng lại mấy giây vì đứng hình.
“ Chu Trạch Dương theo đuổi con bé đó rất lâu rồi, để ý một chút nhìn cô cũng có nét rất giống con bé đấy ” Mẹ anh ở phía sau giọng nói truyền đến tai cô, ý là muốn nói Chu Trạch Dương chỉ đang trêu đùa cô.
Trình Giai Giai mặc kệ lời bà nói, cô bước ra khởi quán một mạch, lướt ngang Hứa Chí Quân không hề hay biết anh đã nghe hết cuộc hội thoại của họ.
Hứa Chí Quân nhìn cô rời đi cảm thấy đau lòng, cô bị sỉ nhục, khinh bỉ đến thế vẫn lịch sự lễ phép mà nói chuyện với mẹ Chu Trạch Dương. Anh cũng rời đi theo cô ngay sau đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.