Bốn người còn chưa dùng bữa được bao nhiêu, thì bàn bên cạnh đã lên tiếng nói chuyện vui vẻ còn nói bóng gió đến người ngồi bên này.
Ánh mắt Chu Trạch Dương dán lên người Trình Giai Giai chỉ tiếc là sau bao nhiêu chuyện cô cũng không muốn nhìn lấy anh nữa.
“ Trạch Dương càn lớn càn đẹp trai ra nha ” người phụ nữ trung niên lên tiếng đoán không lầm là mẹ của Khả Vy.
Mẹ anh cũng vui vẻ trả lời “ Chậc! Khả Vy cũng không kém nhỉ, vừa học giỏi, vừa ngoan, gia thế cũng hơn người KHÁC ” chữ cuối mẹ anh cố tình nói với tông giọng cao. Bà đã để ý thấy Trình Giai Giai ngồi bàn bên cạnh từ lâu rồi.
Đúng là không thích mà sao cứ gặp nhỉ, đã vậy bà cho con nhỏ này chết tâm luôn.
“ Khả Vy nhà tôi có phúc lắm mới có thể làm hôn thê của Trạch Dương đó ” Mẹ Khả Vy vô cùng vui vẻ, làm con dâu nhà họ Chu ai mà không thích chứ.
“ Chị cứ nói thế, Khả Vy giỏi như vậy tôi rất thích con bé đó. Bà không nhớ lúc nhỏ sao? Trạch Dương nhà tôi rất bám con bé còn đòi lấy con bé từ nhỏ ” Mẹ anh vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt của Trình Giai Giai, bà nhếch mép cười đầy khinh bỉ, bà sẽ không bao giờ chấp nhận người như Giai Giai bước vào nhà họ Chu.
Khả Vy lúc này cười vui vẻ đến mức, nụ cười không tắt được, cô ta ngồi cạnh Chu Trạch Dương, nhưng dường như Chu Trạch Dương không quan tâm đến chủ đề này cho lắm.
“ Trạch Dương! Em muốn ăn tôm ” Khả Vy nhìn đĩa tôm sau đó lay lay tay Chu Trạch Dương, cô ta cũng thấy Trình Giai Giai từ lúc mới bước vào rồi.
Cô ta còn nhìn Trình Giai Giai mà nhếch mép đầy khinh bỉ.
Mẹ anh lúc này liếc xéo Chu Trạch Dương một cái, anh cũng ngậm ngùi cầm lấy tôm bốc cho Khả Vy.
Bàn ăn của họ vô cùng vui vẻ, hai người đàn ông trung niên uống rượu, hai người phụ nữ của họ thì bàn chuyện con cái bọn họ, còn hai nhân vật chính lại còn vui vẻ bốc tôm cho nhau, thật sự là một đại gia đình hoàn hảo.
Trình Giai Giai nãy giờ đã cứng đơ người, sắc mắt cũng tái đi mấy phần, ngay cả Tiêu Mỹ Trinh cũng nhìn ra được bọn họ chính là cố ý, thật sự nuốt không trôi nữa rồi.
Hứa Chí Quân nhìn Giai Giai liền lên tiếng “ Em không khoẻ sao? ”.
“ Hả? Em không sao ” Trình Giai Giai giật mình trả lời Hứa Chí Quân.
Tiêu Mỹ Trinh nhìn Trình Giai Giai cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cô đập cả đôi đủa đang ăn lẩu xuống bàn “ Bốp! ” “ Đi ăn cũng không yên, thật là mất hứng, đi chúng ta đi chơi đi ở đây một lát nữa kẻo xảy ra cả án mạng ” nhìn cách bọn họ nói chuyện cũng đủ biết bọn họ muốn nói xéo đến Giai Giai.
Giàu thì hay lắm sao? Giỏi lắm sao? Có quyền nói người khác như vậy sao? Đúng là tức chết bà.
Cả bốn người đều giật mình, ngay bả bàn của Chu Trạch Dương bọn họ cũng nhìn qua. Tiêu Mỹ Trinh không ngại ngần đứng dậy liếc đến Khả Vy một cái. Rồi rời đi, xong Từ Minh Viễn cũng đuổi theo Hứa Chí Quân và Trình Giai Giai cũng đi theo bọn họ.
Chu Trạch Dương nhìn Trình Giai Giai rời đi cùng người khác liền cảm thấy khó chịu vô cùng. Sắc mặt cũng lạnh tanh. Anh gạt tay Khả Vy ra khỏi tay mình, lấy tôm bỏ vào bát của cô ta. Còn Khả Vy nhìn thấy như vậy cô ta còn vui không hết ấy chứ.
Trình Giai Giai bước đi trên vỉa hè, nhớ lại khi nãy, bọn họ nói đúng thật, quả thật nhìn kỹ lại cô cái gì cũng không băng Khả Vy thật, làm sao có chuyện bọn họ chọn cô chứ, một gia đình hoàn hảo đến thế có chổ cho dân đen như cô sao?
Cô chỉ mỉm cười chua xót, hi vọng sau này bản thân cô phải thật thành công, để bọn họ thấy được cô chính là cô không cần phải so sánh với bất kỳ ai.
Hứa Chí Quân đột nhiên nắm lấy tay của Trình Giai Giai, anh không nói không rằng một phát kéo tay cô lại đến xe kem chổ mà Từ Minh Viễn và Tiêu Mỹ Trinh đang đứng mua kem.
“ Đi chúng ta đi ăn kem cho hạ hỏa ” Anh lên tiếng nói với Trình Giai Giai.
Cô bật cười với thái độ này của Hứa Chí Quân.
“ Lấy cho con hai cây kem sữa tươi đi ạ ” Hứa Chí Quân dơ hai ngón tay lên nói.
Tiêu Mỹ Trinh và Từ Minh Viễn kế bên bất ngờ nhìn hai người bọn họ, Từ Minh Viễn vừa mới làm cho Tiêu Mỹ Trinh hạ hỏa xong, liền thấy hai người này tay trong tay.
Lấy xong kem bọn họ liền đi tản bộ đến công viên. Một kẻ ham chơi như Tiêu Mỹ Trinh phút chốc đã quên đi chuyện khi nãy, Trình Giai Giai cũng quên lãng đi chuyện buồn vừa rồi.
“ Nè đi chơi tàu lượn siêu tốc đi ” Tiêu Mỹ Trinh chỉ tay vào trò chơi phía trước.
Lúc này người sợ hãi lại là Từ Minh Viễn và Trình Giai Giai, cả hai người đều sợ trò chơi cảm giác mạnh đồng thanh lên tiếng “ Tôi/ tớ không chơi ”.
“ Không được! Phải chơi ” Tiêu Mỹ Trinh bất mãn nhìn bọn họ nói một câu xong liền đi mua hẳng bốn vé.
Bây giờ thì không chơi không được rồi, Trình Giai Giai và Từ Minh Viễn âm thầm nuốt nước bọt, thật sự lần này bọn họ chết chắc rồi, sao lại đi đến đây chứ, đến trung tâm chơi gấp thú không phải sẽ vui hơn sao?