Đến sáng anh quay về nhà, từ bên ngoài cửa đã ngửi thấy mùi hương thơm phức của thức ăn, bóng dáng nhỏ ở trong bếp siêng năng từ sáng sớm đập vào mắt Từ Minh Viễn khiến anh khự người lại rất lâu để nhìn cô.
Tiêu Mỹ Trinh tâm trạng vô cùng bình thản, một chút cảm xúc cũng không có.
“ Anh về rồi thì ăn sáng đi ” Giọng của cô êm tai đến lạ, cô nhẹ nhàng, không trách mắng không oán giận.
Anh giật mình nhìn cô đang quay đầu lại nhìn mình, từ ánh mắt cô nhìn anh, anh đã nhận ra có chút khác lạ hơn thường ngày.
Từ Minh Viễn gật đầu đi lại bàn ăn, trên bàn hôm nay có rất nhiều món ăn, khiến anh có chút cảm giác bất an, nhưng hôm nay là ngày cuối họ cùng nhau ăn sáng.
Trong đầu cả hai đều mang một ý định.
Cô ngồi xuống cách anh một ghế, lẳng lặng không ồn ào như thường ngày nữa, ngay cả nhìn anh cô cũng không nhìn.
“ Trinh Trinh! Chúng ta dừng lại thôi ” Giọng nói của Từ Minh Viễn lạnh nhạt vang lên.
“ Có thể cho em biết lý do không? ” Tiêu Mỹ Trinh vẫn cố gắng bình tĩnh, tay vẫn gấp một ít rau vào bát của mình nhưng vẫn muốn hỏi anh.
Từ Minh Viễn nhìn cô, một chút cảm xúc cô cũng không có, ngay cả nhìn anh cô cũng không nhìn “ Ân Mỹ cô ấy muốn kết hôn rồi, chúng ta dừng lại thôi, em muốn gì anh đều cho em ”.
Lúc này cô mới ngẩn đầu nhìn anh, nụ cười của cô vô cùng dịu dàng, một chút tức giận với anh cô cũng không thể hiện ra, cô buông đôi đủa xuống
“ Ừm! A Viễn chúng ta dừng lại thôi ”.
Lời nói của cô nhẹ nhàng bình thản đến mức trái tim anh đau đến khó thở.
A Viễn! A Viễn cái tên này đã rất lâu rồi Từ Minh Viễn không nghe cô gọi, lúc trước cô hay gọi anh là A Viễn! mỗi lần anh trêu chọc cô, cô đều mắng anh là A Viễn Trứng Thối.
Từ Minh Viễn im lặng đặt đủa xuống, anh không lên phòng mà ra lái xe ra ngoài.
Cô ngồi đó bất động một lúc lâu rồi sao đó mới bật khóc, cuối cùng anh vẫn chọn cô ấy, cuối cùng giữa bọn họ cũng chẳng là gì cả.
Tiếng động cơ xe ngày một xa hơn.
Tiêu Mỹ Trinh dọn bàn ăn, cô lau dọn lại căn nhà của hai người họ, thật ra Từ Minh Viễn còn có một căn nhà chính, nhưng cô không muốn ở đó nên anh mới mua một căn nhà nhỏ khác để ở cùng cô.
Nhà của anh, cô trả lại anh.
Cô đến tay không, nhất định sẽ đi tay không.
Cầm chiếc vali trong tay, cô đứng nhìn ngồi nhà này một chút, có khi cô đi rồi anh sẽ chẳng bao giờ tới đây nữa, ngồi nhà này sẽ chẳng còn ai nữa.
“ A Viễn! Tạm biệt ”.
Quay đầu rời khỏi đó, cô tự mướn khách sạn trước, đơn xin nghĩ việc cũng đã gửi đến công ty.
Ngồi thẫn thờ trong phòng nhìn màng hình ti vi đưa tin hôn lễ của anh và cô ấy, Tiêu Mỹ Trinh có chút chạnh lòng.
Hình như cô đi theo anh rất lâu rồi, lúc đầu là ghét, sau đó liền yêu anh, chấp nhận bên cạnh anh dù là thân phận gì, cô không oán trách anh, cô giận hơn, anh nói gì cô đều nghe đấy, không cãi nhưng cuối cùng thứ cô muốn có lại thành của người khác rồi.
Từ Minh Viễn cuối cùng cũng đưa ra sai lựa chọn, cuối cùng anh vẫn hối hận với quyết định của mình, ngày anh nhận ra tất cả cô đã không còn ở thành phố này nữa rồi.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện một ngày giữa bọn họ sẽ kết thúc, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với người khác.
*
Hai hôm sau anh mới quay về nhà, cả nhà tối om không một bóng đèn, anh liền cảm giác lạ lẫm, cô không ở đây sao?.
Anh bật đèn lên, cả căn nhà sạch sẽ tươm tất, nhưng anh cũng nhận ra cô đi rồi, hôm nay không ai gọi anh, hôm nay không ai đợi cơm anh nữa.
Đột nhiên anh cảm thấy mất mát vô cùng, Tiêu Mỹ Trinh đi rồi Từ Minh Viễn rơi vào trầm tư không nói không rằng, chỉ bất động ngồi đó.
Lâm Ân Mỹ không ngừng gọi cho anh, anh vốn không muốn quan tâm, anh cũng vừa biết được sau lưng anh Lâm Ân Mỹ đã làm những gì rồi, bao nhiêu chuyện xấu gì cô ta cũng đã làm rồi.1
“ Alo Minh Viễn sao bây giờ anh mới nghe điện thoại của em ” Giọng của Lâm Ân Mỹ có chút giận dỗi.
Anh nhếch mép cười nhạo bản thân, sao anh lại có thể thích cô ta chứ “ Cô còn mặt mũi gọi cho tôi? cô xem tôi là thằng ngốc sao? ”.
“ Lâm Ân Mỹ! Tôi không kết hôn với cô nữa, cô đi mà kết hôn với mấy cái gã cô đã lên giường đi ” Từ Minh Viễn nói không cho Lâm Ân Mỹ phản bát.
Từ Minh Viễn quăn điện thoại sang một bên, anh đứng dậy bước chân vô thức chạy đi tìm cô, anh nhận ra rồi anh cần Trinh Trinh của anh, anh yêu Trinh Trinh của anh, chỉ một mình cô.
Nhưng hình như anh lại chẳng biết tìm cô ở đâu cả.
Tiêu Mỹ Trinh vừa lướt điện thoại, liền nhận được thông báo hủy hôn của Từ Minh Viễn kèm theo đó là những chuyện bẩn thỉu của Lâm Ân Mỹ, không những vậy trên đó còn ghi Từ Thiếu Phu Nhân mau về nhà đi Thiếu Gia đợi cô về nhà.
Trái tim cô có chút rung rẩy, rõ ràng mấy ngày trước đâu có thế này đâu.
Đúng lúc này tiếng cửa phòng vang lên, cô giật mình nhìn ra, Tiêu Mỹ Trinh không gọi đồ ăn, chẳng lẽ khách sạn có chuyện nên nhân viên mới đến giờ này sao?.
Tiêu Mỹ Trinh bỏ điện thoại xuống, bước chân chậm rãi ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở đột nhiên cô bị một lực mạnh kéo rồi nhấc lên bế thốc lên vai khiến cô vô cùng sợ hãi mà dẫy dụa.
Tiêu Mỹ Trinh đánh vào tấm lưng của người đàn ông được một lúc cô mới khự lại khi nhận ra mùi hương quen thuộc.
“ Sao không đánh nữa? em đánh thoải mái đi rồi một lát đừng khóc dưới thân anh ” Giọng Từ Minh Viễn vô cùng vô cùng tức giận mà nói.
Nhân viên khách sạn trố mắt nhìn Từ Thiếu bế Thiếu Phu Nhân lời đồn từ khách sạn về nhà mà không ngừng ngưỡng mộ hai người họ.
“ Từ Minh Viễn! anh mau thả em xuống, anh làm cái gì vậy hả? ” Tiêu Mỹ Trinh tức giận đánh anh thêm mấy cái nữa.
Từ Minh Viễn vô cùng thông thả mà trả lời cô một cách ngang ngược “ Làm gì là làm gì? bắt vợ đi về nhà chứ làm gì? Em còn quấy nữa anh nhất định không cho em xuống giường ” anh bế cô ra xe, tay vẫn ôm chặt cô trong lòng mà ngồi vào trong.
Tài xế cũng tự giác mà kéo rèm che lại.
Tiêu Mỹ Trinh lúc này mới ngẩn đầu nhìn anh “ Từ Minh Viễn chúng ta chia tay rồi, anh đừng có như vậy dù anh có hủy hôn với Ân Mỹ thì chúng ta cũng không thể ”
“ Chia tay? người ta yêu nhau mới chia tay? còn em và anh, anh chưa ký vào đơn ly hôn tất nhiên em vẫn còn là vợ anh ” Từ Minh Viễn gục đầu vào vai cô mà thỏ thẻ.
Tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Tiêu Mỹ Trinh cái gì chứ, cô thành vợ anh khi nào rồi?
Từ Minh Viễn ôm dính lấy cô không buông, anh gục mặt vào hõm cổ cô, hơi thở của anh khiến cô nhột mà rụt lại.
“ Trinh Trinh! xin lỗi để em chịu thiệt rồi, là anh ngu ngốc không nhận ra sớm để em thiệt thòi nhiều năm như vậy, đừng để anh lại một mình, chúng ta về nhà thôi, em về nhà với tư cách là Từ Thiếu Phu Nhân, còn anh về nhà với tư cách là chồng em ”.
“ Anh biết anh sai rồi, em đừng giận, cũng đừng vội mắng anh được không? anh biết lỗi rồi em bỏ qua cho anh đi, sau này dù là làm trâu làm ngựa cũng nghe theo em, tất cả tài sản cũng cho em giữ ”.
Từ Minh Viễn vẻ mặt đáng thương nhìn Tiêu Mỹ Trinh, cô vẫn còn nhìn anh chằm chằm không nói gì, cô chỉ im lặng quay sang hướng khác, anh lúc này cũng cúi đầu không nói nữa.
Lần này là anh sai, anh chịu, anh không dám giận dỗi, cũng không dám nói cô nữa.
Tiêu Mỹ Trinh thấy anh không vui còn bày ra đủ trò, đi đến cả khách sạn vác cô về như vậy, cô dùng hai tay nâng mặt anh lên, nghiêm túc nói “ Anh có bằng lòng chịu phạt không? ”
“ Có! em phạt cái gì anh điều chịu không dám từ chối hình phạt của Từ Thiếu Phu Nhân ” Từ Minh Viễn đột nhiên mừng rỡ nhìn cô nói, vui vẻ mà đón nhận hình phạt.
“ Được! em phạt anh ngủ sofa 2 tháng không được về phòng ” Tiêu Mỹ Trinh nở nụ cười tươi rói nhìn anh.
Từ Minh Viễn nghe xong như chết trân, cô đang đùa anh phải không? hai tháng? hai tháng sao? như vậy thằng bé của anh sẽ bị liệt mất.
“ Không được! em đổi hình phạt đi ” Anh lắc đầu nghiêm túc từ chối hình phạt.
Nụ cười trên môi cô liền tắt “ Vậy không cần phạt nữa, dừng xe lại em muốn xuống xe không muốn liên quan đến anh nữa, chúng ta cứ như mấy ngày trước mỗi người một cuộc sống ”.
Nhìn thấy cô tức giận anh liền mất hết sức lực, bất lực cam chịu nhìn cô, anh nắm lấy tay cô hôn lên mu bàn tay “ Được rồi! anh chấp nhận phạt, bà xã sau hai thánh phải bù cho anh ”.
Anh hôn lên môi cô, nụ hôn ngọt ngào như đường mật, Tiêu Mỹ Trinh cũng không tránh né vòng tay qua cổ mà đáp lại nụ hôn của anh.
Từ Minh Viễn không mắc sai lầm quá nhiều, anh cũng chỉ là một chút ngu ngốc thôi, anh cũng không muốn kết hôn với Lâm Ân Mỹ ngay từ đầu đã không muốn.
Vậy nên cuối cùng cô gái nhỏ của anh, đi theo anh ngần ấy năm cuối cùng là vợ anh, là gia đình của anh, là nhà để anh về.
Anh cuối cùng cũng bắt được tiểu quỷ nhỏ lanh chanh về làm vợ.
“ Trinh Trinh! ”.
“ Tiểu Quỷ Nhỏ ”.
“ Phu Nhân của anh ”.
“ Anh thật sự rất yêu em, rất rất yêu em ”.
Tiêu Mỹ Trinh ở trong lòng anh nở nụ cười mãn nguyện, ai nói cô dễ dàng bỏ qua cũng được, sống không có chính kiến cũng được, vì vốn dĩ Từ Minh Viễn đã ăn sâu vào cơ thể cô rồi muốn xóa cũng không thể xoá.
“ A Viễn ”
“ Viễn Viễn ”.
“ Từ Thiếu Thối ”.
“ Chồng ơi ”.
“ Em cũng thật sự thật sự rất rất yêu anh ”.