Theo Đuổi Em Thêm Một Lần Nữa

Chương 9:




Trình Giai Giai không trở về nhà, cô đi thẳng ra bờ biển ngồi thẫn thờ trên tản đá nhìn xa xăm trong khoảng không vô định.
Chu Trạch Dương gia thế tốt như vậy cô thật sự không xứng.
Nhưng cô lại chẳng thể nói với anh, anh sẽ lại uy hiếp cô mất.
Cô ngồi khóc thật sự quá mệt rồi, Lâm Hân nói đúng vào điều mà Trình Giai Giai đang sợ hãi lại làm tăng thêm sự tự ti trong Giai Giai.
Trình Giai Giai khoá máy, tắt toàn bộ mạng xã hội, cô muốn yên tĩnh một mình một thời gian.
Chỉ lẳng lặng ngồi ở đó đến tận chiều hoàng hôn sắp buông xuống phía sau cô liền có giọng nói khàn đặc của một bà lão.
“ Cháu gì ơi, cháu giúp bà lấy tản đá nhỏ này ra được không ” Bà lão ngồi trên xe lăn nhìn Trình Giai Giai nói.
Cô nghe xong liền nhanh chân nhặt lấy tản đá ra, cô còn cẩn thận đẩy bà lại chổ an toàn, vậy mà bà lão lại bắt cô đẩy đi dạo biển.
Trình Giai Giai thấy bà ấy vui vẻ cũng gật đầu đồng ý dù sau cô cũng chưa có ý định về nhà, Trình Giai Giai đẩy bà lão đi ngắm hoàng hôn biển.
Bà lão đột nhiên kêu Trình Giai Giai ngừng lại rồi vui vẻ cảm ơn cô, ánh mắt bà nhìn xuống chiếc áo bẩn của cô liền nói.
“ Đi học sao lại để áo bị dính bẩn thế này ”
“ Dạ không sao do cháu không cẩn thận làm đổ tí nước ấy mà ” Trình Giai Giai gãi gãi đầu mỉm cười tươi rói nói với bà.
Đột nhiên cô nhớ ra gì đó liền nói “ Nhà bà ở đâu cháu đưa bà về nhé? Cũng trể rồi ạ ”
Bà lão gật đầu chỉ lại căn nhà to phía bên trái khiến Trình Giai Giai bất ngờ đến trợn tròn mắt.
“ Cháu tên gì ấy? Bà không có cháu gái, cháu trai cũng tầm tuổi cháu toàn mấy thằng ranh ăn chơi tối ngày, nếu rảnh cháu cứ đến đây chơi với bà đi ” Bà lão nắm lấy tay Giai Giai nói vừa nhìn cô bé này bà đã thích vô cùng rồi nha.
Trình Giai Giai vừa đẩy bà lão trở về liền bật cười vui vẻ nói “ Vâng ạ! Cháu tên Giai Giai. Rảnh thì cháu sẽ đến đây ạ ”.
Bà lão gật đầu vui vẻ đến cả cái tên cũng xinh đẹp nữa, bà ước gì mình cũng có đứa cháu hiểu chuyện vui vẻ thế này thì tốt biết mấy.
Cô đưa bà về nhà xong, người nhà bà ra đón cô liền vui vẻ chào hỏi sau đó mới đi về, vậy mà bà lão còn nói lớn với cô.
“ Rảnh nhớ đến đấy nhé ”
Trình Giai Giai gật đầu vẫy tay chào bà “ Cháu biết rồi bà nghĩ ngơi đi cháu về đây ạ ” nói xong Trình Giai Giai liền chạy đi.
Cả ngày tâm tình không tốt gặp phải bà cô cũng đỡ đi phần nào, Trình Giai Giai lang thang về đến nhà, mấy ngày nay cô không đi làm, bây giờ cô cũng không muốn tiếp xúc thâb thiết với Chu Trạch Dương nữa xem ra cô phải đi làm thêm chổ khác rồi.
Vừa về đến nhà cô đã thấy Chu Trạch Dương đứng trước cửa nhà đợi mình, Trình Giai Giai có chút bất ngờ.
Cô đứng yên bất động.
Chu Trạch Dương ngẩn đầu nhìn cô, ánh mắt đầy tức giận nhìn chăm chăm vào người Trình Giai Giai khiến cô khẽ rung người.
Trình Giai Giai tiến lại gần hơn, cô hít một hơi thật sâu rồi nói với Chu Trạch Dương.
“ Cậu ở đây làm gì? ”.
Chu Trạch Dương nghe xong câu hỏi chẳng hiểu sao lại muốn phát điên lên với Trình Giai Giai “ Gọi điện không nghe máy, nhắn tin không trả lời cậu nói xem tôi không đến đây thì làm sao gặp được cậu? ”.
Trình Giai Giai cụp mắt xuống, cô không biết mở lời thế nào với Chu Trạch Dương.
“ Cậu vào nhà đi tôi có chuyện muốn nói ”.
Cô lách người né Chu Trạch Dương sau đó mở cửa nhà, cả cơ thể bẩn do thức ăn và nước ép nên Trình Giai Giai đành phải đu tắm trước.
Trình Giai Giai thật sự không biết phải đối diện với Chu Trạch Dương thế nào.
“ Tôi không dạy kèm cậu nữa được không? Như vậy rất dễ gây hiểu lầm ” Trình Giai Giai đứng nhìn Chu Trạch Dương, ánh mắt hiện lên không biết bao nhiêu là sự bất lực.
Chu Trạch Dương nheo mắt nhìn cô “ Tại sao? Cậu sợ hiểu lầm cái gì? Cậu là bạn gái tôi còn sợ người khác hiểu lầm? ”
“ Tôi.... Tôi thật sự không có ý đó ” Trình Giai Giai thấy Chu Trạch Dương giận dữ như vậy có chút hốt hoảng luống cuống giải thích.
Chu Trạch Dương bật cười nói “ Vậy ý cậu là gì? ”
“ Tôi muốn đi làm thêm ” Trình Giai Giai chỉ còn lý do này để nói ra thôi.
“ Chẳng phải tôi trả lương cho cậu nếu cậu dạy tôi sao? ” Chu Trạch Dương ánh mắt không hề có cảm xúc.
Anh không có được trái tim của Trình Giai Giai thì Trạch Dương anh không cần mang họ Chu.
Trình Giai Giai không biết nói gì nữa đành thở dài một hơi.
“ Cậu không đồng ý thì thôi, tôi mệt rồi cậu về đi ”.
Chu Trạch Dương đứng bật dậy kéo Trình Giai Giai lại gần mình hôn lên trán một cái vui vẻ nói.
“ Đừng nghĩ lung tung, sau này có chuyện gì tôi đều cùng cậu đối diện ”
Trình Giai Giai ngây người trước câu nói của Chu Trạch Dương đến khi anh đi rồi cô vẫn còn đứng bất động ở đó, nếu cứ cảm thấy không xứng thì cũng không nên, vậy cô chỉ còn cách cố gắng để xứng vơi anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.