Thì Ra Anh Trả Thù Tôi

Chương 5: Lần đầu đã không nhận ra sếp




Cứ ba tháng một lần ba gia đình: Bạch gia, Vân gia và Lý gia sẽ sắp xếp thời gian để đi du lịch cùng nhau. Lần này lại đúng dịp nghỉ lễ mọi người quyết định đi biển và Vân Tuyết cực kỳ vui vẻ và mong chờ chuyến đi này. Nhưng trước khi có thể vui vẻ đi chơi thì cô phải vượt qua công việc mới và ông sếp khó chịu kia.
- Công ty có yêu cầu trang phục không?
Tiểu thư Châu Sa của gia tộc đá quý nổi tiếng thành S lại vì ngày làm việc đầu tiên của bạn thân mà hiện giờ đang nằm lăn lóc trên chiếc giường đơn sơ của Vân Tuyết.
- Không. Nên sẽ mặc đơn giản thôi.
- Mặc chiếc váy mới mua đi. Cũng rất lịch sự đấy.
- Ừm chắc vậy.
- Sao vậy?
- Sợ lát nữa sẽ không nhận ra anh sếp. Vậy thì không biết phải làm thế nào. Dù sao cũng không thể cầm điện thoại soi mặt khi vừa đến công ty được.
- Tuyết Tuyết của tôi ơi, đó là lý do đích thân Lý tiểu thư tôn quý này phải có mặt ở đây trong ngày đầu tiên cậu đi làm đấy.
- Hả? Cậu định đi làm chung với tớ sao?
- Thôi xin cậu cũng không phải các bé mẫu giáo cần bố mẹ đi kèm trong ngày đầu tiên tựu trường.
Vân Hải Băng từ đâu xuất hiện ở cửa trêu chọc Vân Tuyết. Hai người bạn ở trong phòng cũng không quá ngạc nhiên, Vân Tuyết bị cà khịa thì chống nạnh đáp trả.
- Vậy rốt cuộc hai vị tiểu thư muốn làm gì để giúp tôi đây ạ?
- Nói xin chỉ giáo đi bổn đại tiểu thư sẽ nói cho nghe.
- Tiểu nhân xin vểnh tai lắng nghe lời vàng ngọc của hai vị tiểu thư.
Châu Sa ngồi thẳng dậy trước Vân Tuyết đang quỳ trước mặt, như một vị hoàng hậu đang truyền lệnh thời xưa.
- E hèm… Chúng ta sẽ đến sớm giúp đỡ nhà ngươi nhìn rõ tên sếp đó trước. Dù sao công ty cũng chỉ có một cổng nếu tới sớm chắc chắn sẽ thấy được hắn.
- Chí lý. Thật là một ý kiến sáng suốt. Đa tạ Lý tiểu thư ra tay tương trợ.
- Quá khen… Quá khen…
Vân Hải Băng đứng bên cạnh xem hai người diễn kịch mà chỉ có thể đơ mặt cười rồi nhắc nhở:
- Biết vậy rồi nhanh thay đồ đi. Đi muộn là khỏi gặp luôn bây giờ. Cả Sa Sa nữa còn chưa thay đồ kìa.
- À quên nhanh lên không muộn mất.
Ba cô gái vẫn như những đứa trẻ tranh nhau chạy xuống tầng khiến cha mẹ Bạch phải lên tiếng nhắc nhở:
- Đi từ từ. Lớn rồi mà như con nít.
- Con chào cha mẹ con đi làm đây ạ.
- Khoan còn sớm ăn sáng đã chứ.
Mẹ Bạch vội vàng giữ ba đứa trẻ lại nhưng không đứa nào chịu dừng lại Châu Sa chỉ quay lại nói một câu rồi lại tiếp tục chạy ra cửa:
- Chúng con sẽ mua đồ ăn trên đường đi luôn ạ. Cần phải đến sớm để giúp Tuyết Tuyết nhận diện sếp cậu ấy.
Cha mẹ Bạch nghe vậy thì cũng hiểu ra chỉ cười gật đầu nhắc nhở đi từ từ.
Ba cô gái ngồi trong sảnh chờ của công ty mắt không rời khỏi cánh cửa xoay phía trước, miệng thì tranh thủ ăn tay thì cầm tờ báo che mặt. Nhìn từ bên ngoài còn tưởng rằng cả ba đang đi bắt gian.
- Chúng ta có đến muộn không nhỉ?
Bạch Vân Tuyết bối rối hỏi, vì họ đã ngồi gần hai mươi phút nhưng vẫn không hề thấy dấu vết của ông sếp mặt khó ưa kia.
- Chúng ta đến sớm trước giờ làm việc tận tiếng rưỡi đấy tiểu thư à.
- Đúng vậy chờ thêm đi còn sớm mà.
- Có lý.
- Mà dừng lại chút. Tuyết Tuyết…
- Hả?
- Đang nhìn gì mà chăm chú vậy?
- Ngáo hả? Không phải đang tìm tên sếp hả?
- Đúng là đang tìm hắn nhưng cậu cũng có nhận ra hắn đâu nhìn chăm chú thế làm gì?
- Ờ ha. Quên mất. Vậy hai người nhìn đi bổn tiểu thư thưởng thức bữa sáng.
Vậy là thành ra hai vị tiểu thư cao quý của thành S trở thành thám tử cho cô nàng ngốc bạn thân mình đang ngồi ăn sáng rất vui vẻ bên cạnh.
- Tuyết Tuyết….
Châu Sa vội vàng gọi bạn mình ngay khi hình bóng Lăng Lập Thành xuất hiện ở cửa xoay. Cả ba dùng toàn bộ sáu con mắt mở to tập trung vào chàng trai lịch lãm đang bước vào kia.
- Ai… Ai… Đâu…
- Đang đi vào mặc áo sơ mi xanh bộ đội phía trước kìa.
- Đúng rồi, quần thô đen và giày trắng kìa.
- Tên tóc vuốt vuốt ấy hả?
- Ừm chính hắn. Chờ chút chị sẽ chạy ra đụng miếng để kiếm hình ảnh rõ hơn cho cưng.
Lý Châu Sa không đợi hai người kia nói mà đã chạy về phía Lăng Lập Thành không chỉ đi lướt qua mà còn đụng phải anh khiến hai người kia sợ gây chú ý ngay lập tức núp sau ghế.
- Vòng cổ móng hổ và đồng hồ Rolex nha chắc cũng không phải dạng vừa đâu.
Vui vẻ chạy về báo tin mừng cho hai người bạn thân khiến hai người chỉ biết nhìn mà há hốc miệng.
- Tiểu thư Châu Sa cao quý của tôi ơi, tiểu thư nghĩ một người như tôi đây có thể nhìn vào đồng hồ và nhận ra đó là Rolex hay không sao? Còn vòng cổ nữa nếu không cúi xuống sao có thể nhìn thấy chứ?
- Ờ ha. Nhưng nhìn gần thì cũng khá đẹp trai đấy, cố gắng nhớ mặt đi.
- Ừm cố.
- Được rồi nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc. Chúng ta đi về thôi để Tuyết Tuyết bắt đầu ngày làm việc đầu tiên với anh chàng sếp khó tính.
Bạch Vân Tuyết giả vờ luyến tiếc tạm biệt hai người bạn của mình để đi làm. Dựa theo trang phục cô dễ dàng nhận ra anh chàng sếp khó tính. Ngày đầu cũng không quá khó khăn ngoại trừ việc tên sếp xấu tính mới ngày đầu
đã ném cho cô một sấp tài liệu dày cộp bao gồm sản phẩm và cả cơ cấu tổ chức của công ty và của phòng marketing yêu cầu học thuộc. Sản phẩm thì không nói nhưng cơ cấu tổ chức của công ty và phòng Marketing thì chính là làm khó cô. Bao nhiêu gương mặt đàn ông thế kia sao cô có thể phân biệt chứ. Lại còn deadline trong một ngày. Thực sự là đang muốn làm khó cô mà.
Đối với những người trong phòng thì khá đơn giản cô chỉ cần liên hệ bà tám trong phòng là Đặng Ngọc Trân đã có thể biết được vị trí của mọi người trong danh sách. Nếu yêu cầu một ngày học thuộc thì cô đành học thuộc vị trí vậy. Để dễ dàng hơn cho sau này cô đã hối lộ mọi người bằng việc mời trà chiều. Phần còn lại chỉ còn ngồi cày hết số tài liệu dày cộp kia.
Tới lúc về ăn cơm cô vẫn không ngừng đọc tài liệu khiến cha mẹ Bạch có chút xót xa nhưng vì ánh mắt của Vũ Hải mà phải giữ lại trong lòng mà không nói ra. Cô cố gắng như vậy là vì không muốn gia đình phải lo lắng cho mình và không muốn anh trai Vũ Hải nhìn thấy cô yếu đuối dễ dàng chịu thua.
May mắn cho cô là đã hoàn thành bài kiểm tra vô cùng trót lọt nhưng có vẻ điều đó lại khiến tên sếp xấu xa không mấy hài lòng. Dù vậy Vân Tuyết chẳng thèm để hắn vào mắt vì hắn muốn chơi cô sẵn sàng chiều.
Những ngày đầu làm việc khá yên ả vì vài tuần đầu là thời gian học việc. Lúc này cô mới cảm thấy căn bệnh mù mặt của mình gây ra nhiều rắc rối. Mỗi lần nhìn thấy đàn ông đi qua mình cô đều sợ hãi họ sẽ chào vì cô không
biết đó là ai để chào lại. Một điều may mắn là vì cô là em út trong phòng nên chỉ cần chào anh cũng đủ với họ rồi.
Bạch Vân Tuyết không thể ngờ cô đã có thể vượt qua gần một tháng ở công ty dù cho chỉ là học việc khá đơn giản thì cô cũng rất tự hào về mình. Vì vậy việc đi du lịch càng như phần thưởng lớn cho cô nên cô vô cùng vui mừng.
Gần đến ngày du lịch thường niên cô cùng Châu Sa đi siêu thị chọn đồ ăn và đồ dùng cho mọi người. Đây là khoảng thời gian cô thích nhất vì có thể thực hiện ước mơ của các cô gái “Mua sắm mà không cần nhìn giá” vì Lý tiểu thư sẽ trả tiền.
- Tuyết Tuyết, cậu qua bên kia chọn đồ ăn vặt đi. Tớ qua đó lấy thêm gia vị rồi quay lại.
- Okay!
Vân Tuyết vui vẻ tung tăng đến quầy đồ ăn vặt chọn đồ. Một người đàn ông đi qua rồi lại quay lại bên cạnh cô. Vân Tuyết không thèm ngước nhìn chỉ tưởng anh ta cũng muốn chọn đồ ăn vặt đên đã lùi xe đẩy và tiếp tục chọn
đồ. Không ngờ anh ta bỗng lên tiếng:
- Nghỉ lễ có tiệc lớn quá nhỉ, Bạch Vân Tuyết.
Bị điểm mặt gọi tên, Vân Tuyết mới ngẩng mặt nhìn anh chàng trước mặt và ngơ ngác vì cô không thể nhận ra đó là ai. Người trước mặt thấy cô nhìn mình như không quen cười khẩy nói:
- Chẳng lẽ tôi đáng ghét tới mức gặp nhau ở ngoài không thể chào nhau một tiếng sao?
- À….
Vân Tuyết có chút lúng túng, cô cảm thấy người trước mặt có chút mặt khá thân quen nhưng lại không thể ghép gương mặt ấy với cái tên nào cô biết. Châu Sa vừa đúng lúc chọn xong đồ quay lại nhìn thấy cảnh cô bạn thân của
mình lại đang rơi vào cảnh bối rối liền chạy đến giải cứu.
- Ơ, hình như anh là sếp của Vân Tuyết phải không? Tuyết Tuyết không giới thiệu sếp cậu với tớ à?
Được Châu Sa phát tín hiệu, Vân Tuyết ngay lập tức tiếp nhận:
- À Sa Sa, đây là Lăng Lập Thành quản lý phòng marketing công ty tớ. Còn chào sếp, đây là Lý Châu Sa, bạn thân từ nhỏ của em.
- Chào em. Còn tưởng tôi ở công ty đáng ghét nên giờ chạm mặt không thèm chào luôn chứ.
Hai cô gái nhìn nhau cười trừ, Vân Tuyết liền nhanh nhẹn chữa cháy:
- Em không ngờ sếp lại tự đi mua đồ nấu ăn nên ngỡ ngàng chút thôi.
- Tôi giống người không thể nấu ăn sao?
- Giống. Giống kiểu quan lớn ngồi không chờ ăn hơn.
Câu nói thẳng thắn khiến Lập Thành có chút ngỡ ngàng đến cả Châu Sa cũng phải nhéo tay Vân Tuyết nhắc nhở nhưng Vân Tuyết không thèm để ý. Cô một chút lưu tình cũng không có mà tạm biệt Lăng Lập Thành rồi đi thẳng để lại mình anh bật cười lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.