Sở Mặc càng mạnh, đắc tội với càng nhiều người, thì nó càng vui vẻ! Chỉ có như vậy mới cho thấy, Sở Mặc đi theo nó không phải là để cướp đoạt quyền hành.
Quy luật nơi vùng tối này không khác lắm so với Ma giáo của nhânloại. Không sợ ngươi giết chóc, không sợ ngươi có năng lực. Trấn áp được thì trấn áp, không trấn áp được thì giết.
Sở Mặc làm bộ do dự ở đó một hồi, mới lên tiếng:
- Người nhà của ta… còn ở lại trong lối đi, ta muốn cứu bọn họ ra.
Mông Nã tướng quân căn bản không hoài nghi, sinh linh vùng tối mỗi lần tấn công vào lối đi nhiều lắm, không dưới trăm tỉ tỉ, nhưng có thể sống sót, sợ là còn chưa đến con số mấy ngàn!
Những tu sĩ trong lối đi thực sự hận sinh linh trong vùng tối đến thấu xương! Thấy một người giết một người, tuyệt đối sẽ không nương taychút nào.
- Mặc dù ta không muốn đả kích ngươi, nhưng vẫn phải nói cho ngươi, tỷ lệ bọn họ còn sống gần như không có.
Mông Nã tướng quân nhìn Sở Mặc:
- Mông Nhất, cảnh giới của ngươi rất cao, lực chiến cũng rất mạnh mẽ, ngươi có từng muốn… làm tướng quân hay không?
Sở Mặc lắc đầu, mặt đầy thành khẩn:
- Tướng quân, ta không có ý muốn này.
Quả thực là không có, Sở Mặc vô cùng thành khẩn. Làm tướng quâncái thá gì! Ai muốn ở lại cái tộc một mắt này làm tướng quân chứ?
- Không có chí khí!
Mông Nã tướng quân liếc mắt nhìn Sở Mặc, cười mắng một câu, nói:
- Ngươi không cần lo lắng ta sẽ vì vậy mà đề phòng ngươi, nếu như có một ngày nào đó ngươi vượt qua ta, ta làm thuộc hạ của ngươi cũng chẳng có gì.
- Thật sự không có.
Sở Mặc lại lắc đầu thêm lần nữa.
Mông Nã tướng quân lắc đầu một cái, trong lòng có chút đắc ý, bụngbảo dạ: Nếu ngươi thực sự có ý nghĩ này, dù ngươi có là Mông Nhất… ta cũng phải trừ bỏ ngươi!
Thoắt cái Sở Mặc đã ở lại chỗ của Mông Nã tướng quân hơn một tháng.
Mặc dù tài nguyên trong vùng tối rất cằn cỗi, nhưng đó chỉ là với những sinh linh cấp thấp mà thôi. Đối với sinh linh cấp bậc tổ cảnh mà nói, bọn họ vĩnh viễn chẳng thiếu tài nguyên.
Mông Nã tướng quân rất coi trọng Sở Mặc, cho nên chia cho Sở Mặc cấp bậc nhận tài nguyên rất cao. Rất nhiều tài nguyên tu luyện thậm chíSở Mặc còn chưa từng gặp. Có thể nói tất cả đều là cực phẩm!
Tại sao tu sĩ nào cũng muốn vươn tới tầng cao hơn? Ngay cả tổ cảnh cự phách cũng không thể ngoại lệ, nguyên nhân chính là ở nơi này!
Thế giới ở tầng cao hơn có tài nguyên cao hơn, giúp tốc độ tu luyện của họ trở nên nhanh hơn!
Hôm ấy, Mông Nã tướng quân đi tham gia một buổi họp, sau khi trở về, sắc mặt của nó không được dễ coi cho lắm, lửa giận bừng bừng. Đầu tiên liền đi tìm Sở Mặc.
- Mông Nhất, chuẩn bị một chút, đi chiến đấu cùng ta!
Sở Mặc hơi ngẩn ra, nhưng trong con mắt duy nhất lại bắn ra vẻ hưng phấn:
- Đi lối đi hả?
- Đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến lối đi.
Mông Nã tướng quân liếc nhìn Sở Mặc một cái:
- Lũ con cháu của Xích Xà lão tiên chán sống, mấy hôm trước giết sạch một tòa thành của chúng ta, cướp mọi tài nguyên bên trong. Đúng là điên, coi tộc một mắt chúng ta là kẻ yếu sao? Rõ là tự tìm chết! Chúng ta đánh trở lại! Sở Mặc vừa nghe thấy không phải lối đi, nhất thời có chút hết hứng thú, miễn cưỡng gật đầu một cái:
- Được rồi…
- Tiểu tử ngươi cũng không cần sốt ruột, nếu như ta không lầm, thời gian tấn công lối đi… cũng sắp tới rồi. Mấy năm gần đây con cháu tộc một mắt sinh sôi quá nhiều, tài nguyên cũng tiêu hao khủng khiếp. Phía Xích Xà lão tiên bên kia hẳn là không khác mấy. Nếu không bọn họ cũng chưa điên đến mức cướp thành của chúng ta.
Mông Nã tướng quân nói rồi lại cười rằng:
- Một vài một mắt khác không ưa ta muốn gạt bỏ ta liền ném trận chiến này cho ta. Nhưng ta cũng không sợ mấy thứ này, đánh thắng…chúng ta cũng sẽ đoạt được rất nhiều tài nguyên!
Nghe nói có tài nguyên, Sở Mặc mới miễn cưỡng lên tinh thần. Không thể không nói, với Sở Mặc, tài nguyên nơi vùng tối này cũng là tương đối khá rồi.
Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày, Mông Nã tướng quân mang theo đại quân lập tức xuất chinh.
Trong hư không, Sở Mặc đi theo bên cạnh Mông Nã tướng quân quay đầu nhìn một cái, số chiến sĩ tộc một mắt sau lưng ít nhất phải lên tới một ngàn tỉ! Tối om om, đứng chật kín một mảng không gian vũ trụ.
Sở Mặc không nhịn được tặc lưỡi, trong lòng nói nhiều chiến sĩ như vậy mà mới chỉ là quân đội của một vị tướng bên trong một tòa thành. Nếu toàn bộ tộc một mắt đánh vào lối đi, thì còn có bao nhiêu sinh linh chứ?
Dù là giữa những sinh linh này phần lớn cũng chỉ có cảnh giới Chí Tôn, nhưng số lượng nhiều như vậy cũng đủ để khiến da đầu người khác run lên rồi.
Mông Nã tướng quân không dạy dỗ, cũng không có động tác dưthừa, trực tiếp đánh chiến xa, nhào tới tấn công một tòa thành thuộc phạm vi thế lực của Xích Xà lão tiên. Trước đó đã điều tra kỹ càng rồi.
- Tòa thành kia là một tòa thành hơi yếu trong phạm vi thế lực của Xích Xà lão tiên. Muốn vào mé bên trong phạm vi thế lực của Xích Xà lão tiên thì phải đi qua rất nhiều tòa thành. Kể cả lúc tiến vào có thể lặng lẽ vượt qua nhiều nơi, nhưng một khi chiến tranh nổ ra, tin tức này sẽ bị truyền đi. Đến lúc đó, chúng ta muốn về sẽ không dễ dàng như vậy nữa. Cho nên, người bình thường sẽ không nghĩ rằng ta có gan tới tòa thành kia. Nhưng ta lại cứ muốn đi!
Trong con mắt duy nhất của Mông Nã tướng quân toát ra vẻ đắc ý. Sở Mặc hỏi:
- Vậy lúc đi chúng ta phải làm thế nào?
Mông Nã tướng quân mặt đầy máu lạnh nói:
- Sống được bao nhiêu thì sống!
- …
Sở Mặc nghẹn lời, hắn còn tưởng rằng Mông Nã tướng quân có thủ đoạn khác, nào ngờ y là muốn hy sinh đám tốt thí một mắt kia, để tàn sát một tòa thành của đối phương!
Mông Nã tướng quân nhìn Sở Mặc một cái, bỗng nhiên nói:
- Mông Nhất, ngươi không giống các một mắt khác trong tộc.
Trong lòng Sở Mặc khẽ động, nhìn Mông Nã.
Mông Nã tướng quân nói:
- Ngươi là loại… một mắt có lương tâm vô cùng hiếm có trong tộc một mắt.
Nói xong, Mông Nã tướng quân lại nói:
- Ta cũng đã từng là một mắt có lương tâm, nhưng sau đó, lại không có. Có lương tâm, đừng nói là khắp vùng tối, kể cả ngay trong tộc một mắt ngươi cũng sẽ không sống nổi! Muốn sống khỏe, sống lâu, thìphải đem mọi thứ như lương tâm, thương hại vứt bỏ hết! Nhưng mà ta không ngại ngươi có lương tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ta không cần biết ngươi từ đâu ra, thậm chí có phải sinh linh tộc một mắt hay không! Ta cũng sẽ trọng dụng ngươi, cất nhắc ngươi, để ngươi đạt được những gì ngươi nên có!