Thí Thiên Đao

Chương 2330: Gặp lại Bốc Đông (1)




Nhưng nơi này là một nơi hoàn toàn xa lạ với Sở Mặc, nơi này không có trên dưới, cũng không có đông tây nam bắc, chỉ là một mảnh đại vũ trụ.
- Co dù thế nào ta cũng thành công mang bọn họ ra ngoài!
Trên mặt Sở Mặc lộ ra nụ cười thản nhiên, thế giới trong Thương Khung Thần Giám bây giờ có vô số sinh linh. Tinh thần của hắn tương liên với thế giới này, có thể cảm thụ được loại sức lực khổng lồ này, nhưng không có biện pháp sử dụng.
Đây không phải là sáng thế (thành lập một thế giới mới), nhưng cũng giống như một chủ sáng thế.
Bởi vì toàn bộ thế giới Thương Khung Thần Giám đều dựa vào hắn mà tồn tại, nếu như hắn chết, thế giới này cũng sẽ biến mất.
Sau khi hít sâu một hơi, Sở Mặc nhìn mảnh vũ trụ mịt mùng này, quyết định đi khắp nơi trước rồi tính.
Nhưng hắn vẫn không biết hắn đi rồi thì thế giới thông đạo sẽ biến thành bộ dạng gì.
Người đuổi giết thần bí kia không có được khối tinh hạch, sau khi đuổi giết hắn lại biến mất.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện Sở Mặc có thể suy đoán ra.
Kỳ thực sau khi đàn sinh linh Hôi Địa chiếm lĩnh thế giới thông đạo chết đi cũng đã có tu sĩ cường đại tiến vào nơi đó muốn tìm thanh đao săn kia, nhưng tiếc là bọn họ không thu hoạch được gì.
Sở Mặc cứ như vậy du đãng rất nhiều năm trong không gian vũ trụ này.
Ở trong này hắn gặp vô số bộ tộc có trí tuệ, những bộ tộc có trí tuệ này thậm chí vượt xa nhận thức của hắn, dùng hình thái các dạng sinh mệnh tồn tại ở thế gian này, thậm chí còn có loại sinh mệnh cơ giới. Sở Mặc dừng lại nghiên cứu rất nhiều năm, có thu hoạch không nhỏ.
Hắn vẫn không biết đây là nơi nào, hắn vẫn khát vọng có thể gặp nhân tộc nhưng không thể.
Lúc này Sở Mặc ngồi trong một chiến hạm khổng lồ.
Đây là chiến hạm hắn có được trên thế giới sinh mệnh cơ giới kia, chiến hạm này rất cường đại, lớn chừng hơn mười ngôi sao lớn. Sau khi mở ra phòng ngự có thể chống đỡ công kích của tu sĩ Tổ cảnh, thế nhanh đối mặt với loại tu sĩ cảnh giới Thái Thượng như hắn, loại chiến hạm này có vẻ rất yếu đuối.
Nhưng chỗ tốt lớn nhất của chiến hạm này là rất thư thái, hơn nữa tốc độ có thể tiến hành khiêu chiến không gian!
Giống như bản thân Sở Mặc, nếu muốn tiến hành khiêu chiến không gian sẽ tiêu hao số lượng lớn sức lực. Nhưng dùng chiến hạm này, hắn hoàn toàn không cần tiêu hao một chút sức mạnh bản thân, chỉ cần có đây đủ Thiên Tinh thạch cực phẩm là được.
Ỏ trong thế giới sinh mệnh cơ giới kia, cực phẩm Thiên Tinh thạch trên người Sở Mặc chính là tài nguyên năng lượng cao cấp nhất. Hắn chính là dùng vật này đổi lấy chiếc chiến thuyền này.
Phụ trách thao túng chiến hạm cũng là một loại sinh mệnh có trí khôn đặc thù, hắn tự xưng mình là “trí não”.
Ý tứ chính là đại não có trí khôn.
Nó mang theo Sở Mặc ngao du ở trong mảnh vũ trụ mờ mịt này, nó biết rất nhiều chuyện. Đồng thời nó cũng học được rất nhiều tri thức từ chỗ Sở Mặc, hai bên câu thông cùng giao lưu vẫn vô cùng khoái trá.
Một ngày Trí Não hiện ra là một cô gái vô cùng đẹp. Sở Mặc thấy cũng không nhịn được cảm thấy kinh hãi. Bởi vì nữ tử này nhìn qua nhất định chính là hoàn mỹ không một tì vết! Nhìn từ góc độ nào cũng không có một chút góc chết, tìm không được nửa điểm tỳ vết.
Nữ tử mặc quần dài áo trắng, trên người không nhiễm chút khói lửa bụi trần.
Sở Mặc thậm chí còn tìm được bóng dáng của Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y trên người cô gái này.
- Sao ngươi lại chiếu ra một bức hình như vậy?
Sở Mặc có chút hiếu kỳ hỏi.
Trí Não… lúc này là hình chiếu một nữ tử hoàn mỹ, mỉm cười nói:
- Đây là căn cứ vào sự miêu tả về hình tượng xinh đẹp nhất của các ngươi mà ra. Thế nào? Cũng được chứ?
Nhiều năm giao lưu khiến Trí Não hoàn toàn thích ứng với phương thức giao lưu cùng Sở Mặc.
Sở Mặc gật đầu:
- Đâu chỉ là cũng được, đây chính là hoàn mỹ.
Nữ tử tựa hồ rất vui vẻ, sau đó nói:
- Tâm tình của nhân loại các ngươi thật sự rất có ý tứ. Chơi vui hơn so với các thế giới sinh mệnh cơ giới không có tình cảm kia. Chúng nó làm bất cứ chuyện gì đều vô cùng chuẩn xác, không có một chút sai số. Đối mặt với cái chết cũng sẽ không sinh ra loại tâm tình sợ hãi. Ta ngay từ đầu cho rằng nhân loại các ngươi rất yếu là bởi vì các ngươi có sợ hãi, khi có loại tâm tình sợ hãi sẽ lùi bước, mà lùi bước sẽ mang tới thất vọng; các ngươi còn có phẫn nộ cùng vui sướng, hai loại tâm tình này đều sẽ ảnh hưởng tới nhận thức cùng phán đoán của các ngươi đối với sự vật. Nhưng mà Sở công tử, ngươi rất cường đại, ta hoàn toàn không thể phân tích ra bất kỳ tin tức gì của ngươi. Ta thấy cho dù toàn bộ thế giới sinh mệnh cơ giới cộng lại cũng không mạnh như ngươi. Cho nên ta cảm thấy rất vinh hạnh khi có thể đi cùng ngươi.
Sở Mặc mỉm cười nhìn nữ tử nói:
- Các ngươi nhận thức bao nhiêu đối với các vũ trụ này?
- Căn cứ tin tức được nắm giữ trong kho có ta, cái vũ trụ này có ranh giới. Nhưng với tốc độ nhanh nhất của chúng ta bây giờ, muốn tới sát biên giới chí ít cần một tỉ tỉ năm.
Nữ tử nói.
- Một tỉ tỉ năm…
Sở Mặc nhịn không được khẽ chấn động, đây là thế giới thân thể Cổ Thần sao? Sao có thể lớn như vậy?
Nơi sinh mệnh cơ giới tồn tại, khái niệm thời gian “năm” không khác gì so với năm trong thông đạo.
Cái từ “năm” này chính là Trí Não dựa theo thói quen của Sở Mặc nói ra.
- Tốc độ cao nhất của chúng ta gấp một vạn lần ánh sáng siêu việt.
Nữ tử mỉm cười nói:
- Trước khi gặp Sở công tử, toàn bộ tài nguyên và máy móc cộng lại cũng không đủ để chúng ta tới được ranh giới. Cho nên khoảng cách này cũng là do ta suy tính ra mà thôi.
- Nếu như không ngừng tiến hành khiêu dược không gian thì sao?
Sở Mặc hỏi.
Nữ tử khẽ nhíu mày, tựa hồ như đang tính toán, một lát sau mới lên tiếng:
- Chiếc chiến hạm này của chúng ta không đủ để tiến hành khiêu diệc nhiều không gian, không chịu nổi áp lực do thời không vặn vẹo mang tới. Bất quá theo giả thiết, muốn tới ranh giới vũ trụ chí ít cũng cần vài tỷ năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.