Cao Lực Sĩ tự mình đến tham quan, đi cùng có Lễ bộ Thượng thư, Lễ bộ Thị lang cùng hai đại học sĩ từ Văn Uyên các, Hoằng Văn các. Mọi người vừa đến, nhóm giám thị vội tập hợp giữa trường thì, lắng nghe giáo huấn, đúng lúc đang chuyện trò vui vẻ bên ngoài truyền đến âm thanh.
“Trường thi khoa cử, người không phận sự không được vào!”
“Khu ma ti chấp hành công việc, không được ngăn cản, mau tránh ra!”
Cao Lực Sĩ: “…”
Đám giám thị nhốn nháo, chen nhau ra ngoài hành lang hóng chuyện, nhìn về phía đại môn. Lúc này Cừu Vĩnh Tư hắng giọng hô một câu rõ to: “Đại Lý tự Khu ma ti Lý Cảnh Lung trưởng sử đến!!”
Lý Cảnh Lung: “…”
Cao Lực Sĩ nói: “Lý Cảnh Lung! Ngươi làm cái gì vậy!”
Thủ vệ tiến lên ngăn cản, Hồng Tuấn từ sau lưng Lý Cảnh Lung sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang, phàm nhân không thể chống lại, bị hất văng ra. Nháy mắt trường thi náo loạn, thủ vệ rút binh khí chỉ hướng Lý Cảnh Lung và bốn người phía sau.
Đám giám thị cảm thấy hoa mắt không biết Lý Cảnh Lung cùng thuộc cấp dùng thủ đoạn gì mà hất ngã người ta, Cao Lực Sĩ biết có chuyện phiền toái, nếu lời khai đêm đó là thực thì đám người này chính là Khu ma sư mà Lý Cảnh Lung nhắc đến. Tạm thời không nói chiêu đó có dùng thủ thuật gì không, chỉ sợ náo loạn, đám thủ vệ không trấn áp được, đành phải dùng biện pháp ôn hòa trước.
“Để hắn vào đi!” Cao Lực Sĩ lạnh lùng nói.
Mọi người đi vào trường thi, Lý Cảnh Lung hướng Cao Lực Sĩ không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành lễ.
Cao Lực Sĩ nói: “Lý Cảnh Lung, Khu ma ti đã chính thức giải tán, cho ngươi thời gian là để các ngươi chuyển đi, thế nào mà còn đến đây náo loạn?”
Lễ bộ Thượng thư hừ lạnh một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Lý Cảnh Lung.
Lúc này mọi người mới biết chuyện, vô cùng kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung nói: “Hôm nay phụng mệnh bệ hạ đến, đốc tra khoa cử, thanh trừ yêu nghiệt gây họa trong trường thi.”
Đám giám thị hai mặt nhìn nhau, có người liền cười cợt. Lễ bộ Thượng thư nói: “Lý Cảnh Lung ngươi bị điên rồi hay sao? Để ta tìm đại phu cho ngươi…”
Lý Cảnh Lung nói: “Bệ hạ đang trên đường trở về từ Ly sơn, chúng ta không cần chờ, vừa đúng lúc mời các vị đại nhân ở đây làm chứng, nào!”
Nói xong không để ý mọi người liền đi thẳng đến hành lang, Cao Lực Sĩ quát: “Lý Cảnh Lung! Ngươi làm cái gì vậy!”
Hồng Tuấn và mọi người theo sau, Cao Lực Sĩ ngay lập tức đuổi theo. Mọi người rẽ đám quan viên thành một đường đi, Văn Uyên các Đại học sĩ cả giận nói: “Lý Cảnh Lung! Trường thi khoa cử liên quan đến vận mệnh quốc gia, ngươi không được làm càn!”
Trong sương phòng, thi sinh thấy bên ngoài có cãi vã, tò mò tiến đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy Lý Cảnh Lung bước tới, Cao Lực Sĩ giận dữ hét lên: “Lý Cảnh Lung! Ngươi điên rồi! Người đâu mau tới đây! Bắt hắn lại cho ta!”
“Ai dám động thủ?!” Hồng Tuấn lên tiếng, đám thủ vệ không dám tiến tới. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Cảnh Lung đến trước một gian phòng, nhấc chân đá văng cửa.
Cửa bật tung ra.
“Chuyện gì thế!”
Thí sinh bên trong quát to một tiếng, vẫn còn đang hoảng hốt nhìn Lý Cảnh Lung. Lúc đó, trong lòng Hồng Tuấn đánh thót một tiếng, cả người như bị tưới nước lạnh, bốn phía lặng ngắt như tờ, mọi người trong lòng nghĩ y hệt nhau – bỏ mẹ rồi!
“Đá nhầm cửa, xin lỗi!” Lý Cảnh Lung đóng cửa lại.
Mọi người: “…”
Lý Cảnh Lung lại đá một cánh cửa khác, Cao Lực Sĩ không nhịn được nữa, giận dữ hét lên: “Lý Cảnh Lung!”
Lý Cảnh Lung né ra một bên, Cao Lực Sĩ lập tức cấm khẩu.
Trong phòng, trước an một bộ y phục rơi xuống đất, ở giữa đống quần áo có một con hồ ly màu xám.
Hồng Tuấn suýt chút nữa reo lên, mọi người thở ra một hơi.
“Chuyện gì xảy ra?” Cao Lực Sĩ giống như nhìn thấy một trò đùa, quay lại nhìn đám quan viên. Lễ bộ Thượng thư đến xem, bước lui về phía sau, hoảng sợ ngã uỵch một cái trên nền đất.
“Đây… Đây…” Lễ bộ Thượng thư giọng run run, “Đây là chuyện gì?”
“Người ở đâu?!” Giám thị kinh ngạc hô thành tiếng.
Lý Cảnh Lung nhìn qua mọi người, cả Khu ma ti, mọi người đều đánh giá xung quanh cố gắng tìm manh mối.
Mạc Nhật Căn lắc đầu, ý là ở đây không có chủ mưu. Thí sinh bên cạnh đến thăm dò bị Cừu Vĩnh Tư đưa trở lại, Hồng Tuấn tiện tay khóa cửa.
“Bắt lấy hồ ly.” Lý Cảnh Lung lạnh lùng nói, “Lấy lệnh bài và quần áo. Đến gian tiếp theo.”
“Còn nữa sao?!” giám thị sợ hãi.
Lý Cảnh Lung đá văng cánh cửa tiếp theo, Cao Lực Sĩ còn chưa phục hồi tinh thần vội nói: “Từ từ!”
“Chờ cái gì nữa?” Lý Cảnh Lung nói, “Cao tướng quân, tham gia khoa cử Đại Đường làm một đám hồ ly, ngày sau tất cả quan trường đều là yêu quái ngươi không sợ sao?”
Câu nói kia vạch trần toàn bộ vấn đề, giám thị, Đại học sĩ, Lễ bộ Thượng thư, Lễ bộ Thị lang… Tất cả quan viên ở đây cảm thấy rét run, rốt cuộc ý thức được sự việc nghiêm trọng thế nào.
“Xem đi!” Lý Cảnh Lung liên tiếp đá văng mấy cánh cửa để mọi người lần lượt xem xét, lại bảo Mạc Nhật Căn đem mấy con hồ ly ra. Cừu Vĩnh Tư tại giữa sân đang dán phù chú, bày pháp trận, ném toàn bộ đám hồ ly vào giữa.
“Chậm đã!”
Hồ ly ngày càng nhiều, Cao Lực Sĩ triệt để hét lên: “Lý Cảnh Lung! Ngươi giải thích rõ ràng cho ta. Đây đến tột cùng là….”
Hồng Tuấn: “Cho ta đá một cái đi.”
Lý Cảnh Lung: “Ngươi đá đi. A Thái, ngươi cùng mọi người đi bắt những con còn lại.”
“Dừng tay! Mau dừng tay!” Đại học sĩ không ngừng thở dốc, giống như sợ mỗi lần Lý Cảnh Lung đá văng cửa thì thí sinh bên trong đều biến thành hồ ly, Cao Lực Sĩ hô: “Lý Cảnh Lung! Ngươi dùng yêu thuật gì?!”
Hồng Tuấn đá văng hai cánh cửa, thỏa mãn mong muốn, sau khi cửa mở Lý Cảnh Lung bắt được hồ ly, sau hai ba lượt, Lễ bộ Thượng thư nói: “Việc này còn chưa điều tra rõ! Lý Cảnh Lung ngươi giải thích rõ ràng cho ta! Nếu không không được phá cửa!”
Lý Cảnh Lung: “Khu ma ti không thuộc quản lý của Lễ bộ, gọi Hình bộ Thượng thư tới đi.”
Cao Lực Sĩ giận dữ hét lên: “Lý Cảnh Lung! Đây là yêu thuật! Ngươi… Ngươi còn muốn trả thù!”
Lý Cảnh Lung dừng lại, liếc Cao Lực Sĩ một cái, xoay người bước về phía hắn. Cao Lực Sĩ sợ hãi vô cùng, không ngừng lùi lại, chỉ sợ hắn đá một cái chính mình cũng bị đá thành hồ ly.
Đúng lúc này, một thanh âm vang vọng cả trường thi.
“Bệ hạ giá lâm!”
Toàn bộ trong trường thi nháo nhào, đám sĩ tử không biết phát sinh việc gì nhoài tới cửa sổ nhìn xem long nhan Lý Long Cơ. Chỉ thấy Lý Long Cơ mặc thường phục, đi đằng trước, Phong Thường Thanh chống quải theo sau.
Lý Long Cơ đến sân đất trống đứng lại, nhìn hồ ly nằm trong phù trận, trong mắt ngập tràn khiếp sợ quay đầu nhìn Phong Thường Thanh. Phong Thường Thanh lại thủ thế mời một cái.
“Bệ hạ.”
Lý Long Cơ đi tới, mọi người vội vàng khom mình hành lễ.
Lý Cảnh Lung ôm quyền nói: “Bẩm báo bệ hạ, Cao tướng quân chờ người hiện đang hỗ trợ thần tập nã hồ yêu.”
Lý Long Cơ quay đầu nhìn Cao Lực Sĩ, trầm giọng: “Có thực như vậy?”
Cao Lực Sĩ run rẩy, Lý Cảnh Lung chơi chiêu này quả thực quá cao tay, hắn không muốn cũng phải gật đầu, đành nói: “Vâng… vâng… nhưng thần cũng không biết, tại sao…”
“Mở cửa ra để trầm nhìn xem.” Lý Long Cơ đứng trước một cánh cửa.
Giám thị lấy chìa khóa, nhưng tay run mãi không mở được khóa cửa. Hồng Tuấn tiến lên, giúp Lý Long Cơ, lại ầm ầm đá văng cửa.
Lý Long Cơ bước nhanh vào trong phòng, Lý Cảnh Lung đang muốn cản lại, Phong Thường Thanh lại bảo không vấn đề. Lý Long Cơ mang theo uy nghiêm thiên tử vào trong phòng xách tai hồ ly lên, nhìn qua.
“Có bao nhiêu con?”
“”Hồi bẩm bệ hạ, tổng cộng hai trăm sáu mươi sáu con.” Lý Cảnh Lung đáp.
Lý Long Cơ trong mắt tràn ngập tức giận, tới trước cửa phòng tiếp theo không chờ người đến mở, tự nhấc chân đá văng cửa phòng.
Quả nhiên, đều là hồ ly!
Một lúc lâu sau, sân đất trống ở trường thi, hồ ly chất thành 1 đống, Hồng Tuấn pha dược thực nặng khiến đám hồ yêu còn chưa tỉnh lại.
Lý Long Cơ ngồi trên ghế thở dốc, nhìn Lý Cảnh Lung trong mắt mang theo một tia sợ hãi.
“Con này của ngươi.” Lý Cảnh Lung mang một tiểu hồ ly đưa cho Hồng Tuấn, chân trước còn đeo một tượng phật bằng bạch ngọc.
Hồng Tuấn như trút được gánh nặng, đang muốn cảm ơn thì Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi còn phải giúp ta một chuyện, Hồng Tuấn.”
Hoàng hôn, trong ngự thư phòng, một tiểu hồ ly nằm trong lồng tỉnh dậy, bỗng nhiên run run mở to mắt nhìn lồng sắt đang dán bùa, rồi lại nhìn trái nhìn phải.
“Đừng lo lắng.” Tiếng của Hồng Tuấn trong thư phòng vang lên, nói, “Tránh ở đây sẽ rất an toàn, bọn họ sẽ không tìm thấy ngươi.”
Tiểu hồ ly nhất thời toàn bộ lông dựng đứng, không tin được mà nhìn chằm chằm Hồng Tuấn. Hồng Tuấn ngồi bên cửa sổ, nhảy xuống tạo thành một động tác rất đẹp mắt.
“Xin lỗi.” Hồng Tuấn nói, “Ngày đó đến Quốc Tử Giám, vốn là vì điều tra rõ thân phận các ngươi.”
“Ngươi… Ngươi…” Kia hồ ly mở miệng, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Khu ma sư.” Hồng Tuấn thấp giọng đáp.
“Ngươi lừa ta!” Tiểu hồ ly kêu thảm một tiếng.
Hồng Tuấn nói: “Nhưng ta cũng đã cứu ngươi một mạng nếu không giờ ngươi cũng đã chết.”
“Bọn họ đâu rồi?” Tiểu hồ ly run giọng.
“Đều đã hiện nguyên hình.” Hồng Tuấn đáp, “Là ai sai phái các ngươi đến?”
Tiểu hồ ly cảnh giác hẳn, Hồng Tuấn nghiêng đầu, nhìn nó cười cười, “Nói cho ta biết ai là chủ nhân của các ngươi, ta liền thả ngươi đi.”
Tiểu hồ ly không lên tiếng, nước mắt chực trào ra, không ngừng run rẩy.
“Ta không biết.” Tiểu hồ ly vừa khóc nức nở vừa nói. “Van xin ngươi, thả ta đi đi.”
“Các ngươi giết nhiều nhân sĩ như vậy.” Hồng Tuấn nói: “Nói rằng vô tội, chỉ sợ không ai tin.”
Tiểu hồ ly thảm thiết kêu: “Ta không có giết người! Ta thực không có làm!”
Hồng Tuấn nói: “Vậy những kẻ cùng tộc ngươi thì sao?”
Tiểu hồ ly im lặng.
Hồng Tuấn lại nói rằng: “Các ngươi liên kết, giết hai trăm sáu mươi sáu nhân sĩ. Những người đó sau này có thể là quan viên Đại Đường.”
Tiểu hồ ly: “Nhưng ta thực không làm, ta không đồng ý việc hút đi tinh khí phàm nhân của bọn họ. Lúc ta đến, đứa trẻ kia đã chết rồi.”
Hồng Tuân run rẩy, lông gáy dựng thẳng.
“Bọn họ bảo ta thế thân nhân sĩ, ta đành làm theo. Ta xin ngươi, Hồng Tuấn.”
Hồng Tuấn thở dài, ngồi xuống quan sát tiểu hồ ly kia, trong mắt mang theo chút áy náy.
“Xin lỗi.” Hồng Tuấn nói.
Hắn vươn tay định tung bột thuốc, lại bị tiểu hồ ly kia cắn vào ngón tay. Sau khi tiểu hồ ly đã ngất đi, Lý Cảnh Lung từ sau giá sách bước ra.
“Ngươi bị thương?” Lý Cảnh Lung vội hỏi, “Để ta nhìn xem.”
Ngón trở Hồng Tuấn bị cắn xước, Lý Cảnh Lung vội cầm tay hắn xem xét. Hồng Tuấn nói: “Không sao, khi còn ở trên núi ta cũng hay bị mấy con thú nhỏ cắn.”
Lý Long Cơ từ sau giá sách đi ra, cũng đã vừa nghe vừa nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Hồng Tuấn đứng dậy, Lý Cảnh Lung thay hắn nói rằng: “Bệ hạ, thần thay Hồng Tuấn cầu tình vì hồ yêu này, nó vẫn chưa hại hại ai cả…”
“Thôi.” Lý Long Cơ phất tay áo, “Cứ làm theo ý ngươi.”
Một khắc kia, Lý Long Cơ dưới ánh chiều tà dường như già đi không ít, bước chân có chút suy sụp, chậm rãi rời khỏi ngự thư phòng. Hồng Tuấn thở ra, cùng Lý Cảnh Lung đi sau Lý Long Cơ.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy.” Lý Long Cơ đi đằng trước, nói: “Trẫm chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không tin, lại có chuyện hoang đường như vậy.”
Đúng hoàng hôn, Dương Ngọc Hoàn đứng trên bậc thang hậu điện cung Hưng Khánh, nhìn đám hồ ly ngủ say nằm đầy đất, trong mắt ngập tràn khiếp sợ. Quắc quốc phu nhân, Dương Quốc Trung mặt mày xám ngoét. Phong Thường Thanh, Cao Lực Sĩ đứng hai bên tả hữu, thái giám trong cung mang ghế đến, thỉnh mọi người ngồi xuống.
“Đây là Phong tướng quân nói…” Dương Ngọc Hoàn quả thực không tin vào mắt mình.
“Đúng vậy.” Phong Thường Thanh đáp, “Chính là hồ yêu cải trang thành khoa cử sĩ tử náo loạn Đại Đường.”
Trước đám hồ ly, ba người Cừu Vĩnh Tư, A Thái, Mạc Nhật Căn cầm vũ khí phòng bị đám hồ yêu đột nhiên tỉnh lại,
Lý Long Cơ đi qua cũng không thèm nhìn tới chúng, thở dài một tiếng, ngồi lên ghế. Dương Ngọc Hoàn nhìn hồ yêu rồi lại nhìn Lý Long Cơ. Lý Long Cơ đặt một tay lên mu bàn tay Dương Ngọc Hoàn, nhìn Lý Cảnh Lung đang tiến đến, nói: “Cảnh Lung, ngươi nói cho mọi người nghe đi.”
Lý Cảnh Lung nghiêm mặt: “Bệ hạ, quý phi, các vị, việc này chi bằng từ khi Hồng Tuấn đến Trường An nói đi…”
Lý Cảnh Lung đứng dưới bậc thang trần thuật lại mọi việc, từ khi Hồng Tuấn đến Trường An phát hiện Phi Ngao, đề cập đến chuyện trong Bình Khang phường. Dương Ngọc Hoàn cau mày: “Thì ra là ngày ấy ngươi ở trong Bình Khang phường là vì tra án?”
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung kiên trì, đáp: “Vâng, thần sớm đã phát hiện… Bình Khang phường có yêu khí.”
Đây là tội khi quân… Đám thuộc cấp thầm nghĩ, thôi đây là cơ hội cho ngươi lấy lại thanh danh, dù sao họa cũng do Hồng Tuấn gây ra. Hồng Tuấn suýt chút nữa mở miệng bị Lý Cảnh Lung dùng ánh mắt ngăn lại.
Sau đó, Lý Cảnh Lung kể lại hai lần đến Bình Khang tìm được hồ yêu, tiện đà điều tra sự việc, dẫn đến việc Phi Ngao xuất hiện, nhưng không hề đề cập đến chuyện phi đao của Hồng Tuấn. Lúc đó, Hồ Thăng, quân giữ cổng thành đều bị gọi đến làm chứng, chứng thực mọi chuyện không hề bịa đặt.
Nghe toàn bộ sự việc, Lý Long Cơ cùng Dương Ngọc Hoàn run sợ, Quắc quốc phu nhân run giọng: “Sau đó các ngươi đánh nhau một hổi ở Đại Minh cung?”
Dương Quốc Trung cau mày, “Thế nào mà ngươi xác định đám hồ ly đó là thí sinh, không phải do thủ thuật che mắt…”
Lý Long Cơ giơ tay, ngắt lời Dương Quốc Trung: “Trẫm đã chính mắt nhìn thấy không cần nghi ngờ. Lý Cảnh Lung, nói tiếp đi.”
Lý Cảnh Lung đem sự tình trong Đại Minh cung kể lại, lại nói: “Yêu quái kia thực khó hàng phục, đã hủy hoại không ít tài vật trong Đại Minh cung, Cảnh Lung thật sự sợ hãi…”
“Hôm nay ngươi lập được công lớn.” Lý Long Cơ nói, “Không cần lo lắng, cứ tính hết lên đầu ta là được.”
Mọi người như trút được gánh nặng, cuối cùng không phải đền tiền.
Thực tế toàn bộ vụ án, Phong Thường Thanh đã kể lại tỉ mỉ cho Lý Long Cơ một lần, nhưng giờ phút này nghe từ miệng Lý Cảnh Lung còn kinh tâm động phách hơn.
Cuối cùng, Lý Cảnh Lung nói: “Hồ yêu gây loạn triều cương, tội ác tày trời, khẩn cầu bệ hạ, nhất định trừ bỏ bọn chúng!”
“Y lời ngươi.” Lý Long Cơ lạnh lùng nói, “Những sĩ tử đã chết, bảo Lễ bộ phát trợ cấp, thông báo cho người nhà.”
Lễ bộ Thượng thư vội vàng khom người nhận mệnh, Dương Ngọc Hoàn trong mắt mất hết kiên nhẫn, thở dài.
“Đây là bốn thuộc cấp của thần, có một vị là Thái Cách Lạp Y Tư Ngải.” Lý Cảnh Lung nói, “Chính là người Ba Tư…”
“Y Tư Ngải?” Lý Long Cơ nghe nói như vậy, thần sắc chấn động, hỏi: “Cùng với Nê Niết Sư có quan hệ thế nào?”
“Là gia phụ.” A Thái đi lên trước, hướng Lý Long Cơ hành lễ.
Lý Long Cơ nhìn A Thái, trầm giọng: “Đã quay lại?”
A Thái thở một hơi, mỉm cười: “Vâng, nguyện vì Đại Đường tận tâm tận lực.”
Lý Long Cơ nhíu mày đánh giá A Thái, dường như chìm vào ký ức. Lý Cảnh Lung còn nói: “Thái Cách Lạp là người hỏa giáo, tinh thông hỏa thuật. Hắn đã từng dùng lửa thiêu hồ ly.”
Nghe vậy, Dương Ngọc Hoàn, Dương Quốc Trung, Quắc quốc phu nhân thần sắc chấn động, Lý Long Cơ oán giận nói: “Thiêu!”
Hồ yêu giấu trời qua biển, thay thế sĩ tử, việc này nếu truyền ra còn gì là quốc uy Đại Đường, mặt mũi thiên tử biết để đâu, khoa cử cũng thành chuyện cười sao có thể nhẫn nhịn?
Lý Cảnh Lung lui lại, ra hiệu cho A Thái động thủ.
“Ngươi nên rời đi một lát.” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói với Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn đáp: “Không sao.”
A Thái thì thầm niệm chú văn, trên sân điện, hoàng hôn đỏ như máu, nhẫn trong tay hắn xuất ra hàng nghìn đạo hồng quang, hóa thành ngọn lửa hừng hực. Chiết phiến vung lên, liệt hỏa cùng cuồng phong tương hợp, hóa thành cơn lốc, ầm ầm cuốn đám hồ yêu.
Lửa cháy dữ dội, hơn hai trăm con hồ ly cùng nhất thời gào thét, tỉnh dậy, muốn chạy nhưng không chạy được, một lát sau, tiếng kêu rên nhanh chóng im bặt, trên sân điện khôi phục một mảnh tĩnh mịch. Lửa cháy bốc lên cao, mang theo mùi cháy gay mũi, sau khi hồ ly chết đi, dường như có một cỗ sức mạnh ầm ầm lao thẳng về phía chân trời.
Lý Long Cơ chấn động, trên sân điện mọi người đồng loạt biến sắc.
Sức mạnh kia như oán hận và lệ khí của đám hồ yêu phóng xuất khi sắp chết, cuồn cuộn bốc lên hóa thành một đạo khói đen hướng phía chân trời, Lý Cảnh Lung không ngờ có dị biến này, hô to: “Bảo hộ bệ hạ!”
Hồng Tuấn lúc đó cảm nhận được một cỗ oán hận mãnh liệt, như muốn bóp vỡ tim hắn. Bi thương, phẫn nộ dâng lên, Lý Cảnh Lung kéo hắn đến bên cạnh, chắn phía trước.
Khi Lý Cảnh Lung đứng trước Hồng Tuấn, cỗ oán khí kia liền biến mất, trên bầu trời đám lửa đen phóng lên như sao băng, hướng phía vòm trời, biến mất.
Dương Ngọc Hoàn cau mày nói: “Đấy là cái gì?”
“Hồi bẩm quý phi.” Mạc Nhật Căn đáp, “Đây là yêu tà hấp thụ tinh huyết, trên người mang oán khí, hiện giờ yêu quái đã chết, oán khí của sĩ tử đã sớm quy về thiên mạch, không cần lo lắng.”
Bóng đêm dần buông xuống, xác hồ yêu bị đốt cháy hầu như không còn, âm thanh nứt vỡ vang lên, trên sân điện một mảnh tĩnh mịch. Không ai nói chuyện đều tự mình tính toán.
______________________________
Khảo trường vi bổ: Vây bắt ở trường thi