Mạc Cao Quật tầng thứ ba, từ trên trời tuyết chầm chậm rơi xuống, Quỷ Vương đứng đó áo choàng tung bay, Hồng Tuấn ngước lên, thì một thân vệ đã đến sau lưng hắn.
“Tiểu điện hạ.” Thân vệ nói, “Quỷ Vương cho mời.”
“Ngươi có thể nói chuyện sao?” Hồng Tuấn kinh ngạc.
“Chúng ta đều nói được.” Thân vệ đáp, “Trừ khi cần thiết sẽ không mở miệng trước mặt phàm nhân, xin mời.”
“Sao lại gọi ta là điện hạ?” Hồng Tuấn hỏi.
Thân vệ không trả lời, khách khí dẫn Hồng Tuấn đi lên, khi đi qua thang đá ở Mạc Cao Quật, Hồng Tuấn nhìn xuống.
Mạc Nhật Căn ở tầng hai ngẩn người, A Sử Na Quỳnh đi đi lại lại, nhìn bích họa trong Mạc Cao Quật.
Mạc Cao Quật có hơn ngàn hang đá, mấy tốp họa sĩ tụ lại trên hành lang các tầng, nghe A Thái đánh đàn Ba Nhĩ Ba Đặc, tiếng nhạc phiêu tán theo gió. Dưới chín tầng hang đá, có một nhóm đông binh sĩ Ngọc Môn. Hồng Tuấn lúc này mới phát hiện trong Mạc Cao Quật còn nhiều người như vậy! Khi đến thì không thấy mấy ai.
Tiếng người ồn ào náo nhiệt, như một tòa thành phồn hoa thu nhỏ.
Hồng Tuấn lo lắng cho Quỷ Vương cùng thân vệ của hắn gặp chuyện gì, thì thấy Lý Cảnh Lung ở dưới đang nói chuyện với đám binh sĩ, chắc hẳn hắn có thể dàn xếp tốt việc này liền không lo lắng nữa.
Thân vệ cùng Hồng Tuấn đi lên tầng hai, trên đường thấy không ít họa quật [1], bên ngoài có họa sĩ nhìn thấy Thi Quỷ, vội vàng chắp tay trước ngực hành lễ, hiển nhiên đã từng gặp qua Thi Quỷ.
Hồng Tuấn quay đầu nhìn bọn họ, cũng chắp tay hành lễ, thân vệ kia chỉ gật đầu một cái, đi lên một tầng nữa, đưa hắn vào một hang đá ở trung tâm Mạc Cao Quật.
Một họa sĩ đang vẽ tượng Bồ Tát, màu da trắng tuyết, cực kỳ ôn nhu, trong mắt còn mang theo ý niệm từ bi, sau lưng là y phục rực rỡ tung bay trong gió. Người họa sĩ kia niên kỷ lớn hơn Hồng Tuấn đôi chút, nhưng giữa mùa đông khắc nghiệt, trong hang bếp lửa cháy rực, hắn cởi trần làm việc, chỉ mặc một chiếc quần dài lỏng lẻo, đi chân đất, khoanh chân ngồi trên dàn giáo, cực kỳ thành kính mà vẽ cánh tay Bồ Tát.
“Quen biết hắn sao?” Quỷ Vương nói.
Hồng Tuấn lắc đầu, khâm phục người họa sĩ kia. Đôn Hoàng có hơn ngàn họa sĩ, mỗi người một hang hoặc nhiều người một hang, trong hang đá có tượng gỗ hoặc tượng đất, trên bích họa vẽ xiêm y rực rỡ, chúng sinh tư thái trang nghiêm khiến người khác không khỏi cảm thấy tôn kính.
Rung động từ tận linh hồn, khiến Hồng Tuấn không thể thở nổi, đứng trước mặt Bồ Tát hắn cảm thấy mờ mịt không rõ, nhưng lại rõ ràng rằng ở một thế giới nào đó, chư thiên thần phật đang ngập tràn thương xót dò xét tâm linh hắn.
Họa sĩ thấy có khác đến, liền buông bút, hướng Hồng Tuấn chắp tay trước ngực, rời khỏi hang.
“Đại Thế Chí Bồ Tá.” Quỷ Vương nói, “Giải thoát chúng sinh khỏi đao binh huyết quang. Mạc Cao Quật cũng được gọi là “Động ngàn Phật”, phàm nhân sau khi vượt qua vô vi tầm thường, tiêu hết tiền tài, mời những người họa sĩ này, trong hang đá điêu khắc Thần Phật, họa lại Phật tướng, mong được phổ độ. Mỗi lần đến Mạc Cao Quật yết kiến, ta thường nghĩ rằng liệu Bồ Tát có bảo hộ yêu tộc chúng ta không?”
Hồng Tuấn: “Những họa sĩ này dường như không sợ ngươi, bọn họ đều biết ngươi?”
“Đều biết cả.” Quỷ Vương nói, “Người nơi đây gọi chúng ta là ‘Atula’”
Quỷ Vương cúi đầu, nhìn dung mạo Hồng Tuấn, nói: “Ngươi giống một cố nhân của ta, nhưng thứ cho ta cả đời gặp qua nhiều người quá, ký ức sớm mơ hồ, không nhớ là ai.”
Hồng Tuấn cởi Khổng Tước Linh, đưa cho Quỷ Vương,
Hai người lặng im không nói, Quỷ Vương duỗi tay, nhặt Khổng Tước Linh, lẩm bẩm: “Ngũ Sắc Thần Quang, ngươi là hài tử của Khổng Tuyên, ngày đó…”
Hồng Tuấn kinh ngạc, Quỷ Vương nhìn hắn chăm chú.
“Ngươi đã gặp phụ thân ta?”
Quỷ Vương cau mày, Hồng Tuấn liền biết Quỷ Vương với Diệu Kim cung ắt hẳn có qua lại, thở hổn hển nói: “Quỷ Vương, cha ta là người thế nào?”
Quỷ Vương xoay người rời khỏi hang đá, Hồng Tuấn liền đuổi theo, Quỷ Vương ở thang đá lại tiếp tục đi lên, đến ngoại điện của Mạc Cao Quật, trời ngả về chiều, Trường Thành uốn lượn nối Ngọc Môn quan và đại mạc mênh mông.
Hồng Tuấn cực kỳ sốt ruột, hắn vốn không hỏi Giả Châu vì biết phụ thân trước mặt cữu cữu cũng chỉ như người phàm, cũng không hỏi Trọng Minh, Thanh Hùng vì hai người ý tứ rất rõ ràng, muốn hắn tự tìm hiểu.
Mà Hồng Tuấn cảm giác Quỷ Vương như một bậc trưởng bối cùng tộc, xa cách đã lâu.
Quỷ Vương ngồi trên đỉnh Mạc Cao Quật, ra hiệu Hồng Tuấn đến bên cạnh, Hồng Tuấn không rõ ràng cho lắm, kinh ngạc nhìn Quỷ Vương.
“Trên đường ngươi đề cập đến Trọng Minh.” Quỷ Vương nói, “Ta liền có cảm giác là hài tử của cố nhân đến, phụ mẫu ngươi vẫn khỏe chứ?”
“Đều đã mất.” Hồng Tuấn buồn bã đáp, hắn biết Quỷ Vương ngủ say trong quan tài, với thế sự cũng không rõ ràng, nhưng hắn giữ Ngũ Sắc Thần Quang được truyền đến hắn, cũng hàm ý phụ thân hắn không còn trên cõi đời này rồi.
Quả nhiên, Quỷ Vương không ngạc nhiên, chỉ gật đầu, xuất thần nói: “Ngày đó hắn đến Hà Tây tìm ta, chúng ta cũng ngồi ngay chỗ này.”
Trong chớp mắt, nội tâm Hồng Tuân dâng lên một cảm giác kỳ lạ, Quỷ Vương suy nghĩ nói: “Bất tri bất giác, tỉnh dậy đã nhiều năm trôi qua rồi.”
“Lúc trước… phụ thân đến đây làm gì?” Hồng Tuấn hỏi.
Quỷ Vương trầm ngâm, nhìn Hồng Tuấn, nói: “Hắn muốn gửi gắm ngươi cho ta, để ta và Lưu Phi nuôi dưỡng ngươi.”
Hồng Tuấn: “…”
“Ta chỉ có một ngôi mộ cô độc.” Quỷ Vương tự nhủ, “Lưu Phi lại rất thích ngươi, nhưng ở cổ mộ, kiềm chế lòng người rất nhiều. Bây giờ nghĩ lại ngày đó không đồng ý quả đúng đắn.”
“Ta với phụ thân, là gánh nặng” Hồng Tuấn thấp giọng nói. Truyện Quân Sự
“Không.” Quỷ Vương ý thức được cảm giác của Hồng Tuấn, liền nói: “Sao lại nói như vậy? Thể chất ngươi đặc dị, luôn bị yêu tộc nhòm ngó. Hắn cần rảnh tay đối phó với Giải Ngục sợ khó bảo vệ ngươi cùng mẫu thân ngươi chu toàn, nên…:”
Hồng Tuấn rõ ràng, cảm kích mà gật đầu.
Nói xong Quỷ Vương vươn tay, khoác vai Hồng Tuấn.
“Trọng Minh nuôi ngươi rất tốt.” Quỷ Vương vẫn cảm giác được Hồng Tuấn còn buồn bã, nói thêm, “Nhưng ở lại chỗ này với ta, chắc còn béo trắng hơn một chút.”
Hồng Tuấn nghe thấy liền bật cười.
Quỷ Vương trầm ngâm, nói: “Năm đó hắn giấu diếm mẫu thân ngươi, đến Ngọc Môn quan gặp ta, Bạch Lộc giữ được một hồn một phách, chắc hẳn là có duyên với ngươi…”
“Cái gì!” Hồng Tuấn mới biết, năm đó Bạch Lộc thác sinh lại có liên quan đến phụ thân hắn.
“Ngươi không biết?” Quỷ Vương thản nhiên nói, “Năm đó sau khi gặp ta, hắn liền suy đoán được Giải Ngục muốn bắt Bạch Lộc, vì vậy mới ra tay, ngăn chặn pháp thuật của Giải Ngục.”
Hồng Tuấn thở dốc, khó trách Lục Hứa đối với hắn có chút thân cận hơn người khác.
Quỷ Vương nghe Hồng Tuấn kể lại, “Chắc là, thời khắc Bạch Lộc chuyển sinh, hồn thể đã gặp phụ thân ngươi, dung mạo hai người giống nhau nên hắn vẫn còn nhớ.”
Hồng Tuấn hít sâu, khẽ gật đầu.
“Vì sao…” Hắn lại hỏi, trái tim gấp gáp đập mạnh, “Yêu tộc… đều tìm kiếm ta?”
Trong mộng, phụ mẫu hắn luôn luôn chuyển nhà vì muốn né tránh phiền phức, khi còn bé hắn hay nhắc đến: “Trong thân thể ta có yêu quái.”
Quỷ Vương trầm ngâm, rồi đáp: “Ta nghĩ việc này phải hỏi dưỡng phụ ngươi. Có thể hắn là người biết rõ tiền căn hậu quả nhất.”
Hồng Tuấn vạn lần không nghĩ tới Quỷ Vương trả lời như vậy.
“Nói cho ta biết, Quỷ Vương… thế thúc.” Hồng Tuấn sốt sắng nói, “Nhất định ngươi biết, nhất định!”
Quỷ Vương lại trầm mặc, Hồng Tuấn cau mày, lo lắng nhìn hắn, Quỷ Vương khó hiểu nhìn lại hắn.
“Bọn họ bảo ngươi xuống núi, tìm tiểu tử có Tâm Đăng kia?” Quỷ Vương đột nhiên hỏi.
Hồng Tuấn càng nghi hoặc hơn, nắm lấy tay Quỷ Vương, nhớ lại quá khứ, ngày hôm đó Thanh Hùng phái hắn xuống núi, bảo hắn giải quyết ba việc, đem Tâm Đăng giao cho hắn, từ đầu đến cuối kể hết cho Quỷ Vương.
“Như vậy… ta nghĩ, có lẽ bọn hắn cũng không muốn giấu ngươi.” Quỷ Vương trầm giọng nói, “Thì ra là vậy…”
“Rốt cuộc là vì cái gì?” Hồng Tuấn lo lắng
Quỷ Vương trầm mặc nhìn Hồng Tuấn, lát sau nói, “Tiểu khổng tước, ngươi vẫn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận nó.”
Hồng Tuấn gần như cầu khẩn mà nói: “Ta chỉ muốn biết, trên người ta rốt cuộc đã có việc gì xảy ra.”
Quỷ Vương nói: “Nếu như có thể trở về quá khứ, cho ngươi lựa chọn, ngươi có nguyện ý sinh ra trên cõi đời này không?”
Hồng Tuấn mất kiên nhẫn, nói: “Ta không muốn nghe mấy thứ này! Các ngươi biết hết mọi chuyện vì sao lại không nói cho ta?1”
“Trả lời ta.” Quỷ Vương nghiêm túc nói, thanh âm phảng phất uy nghiêm như mỗi lần Trọng Minh giáo huấn hắn vậy.
“Ta…” Hồng Tuấn lòng rối như tơ vò, không biết tại sao lại nhớ đến những lúc vui vẻ ở Khu ma tư.
“Việc này tất nhiên là tốt chứ.” Hồng Tuấn đáp.
“Cho dù ngày hôm sau sẽ chết cũng không hối hận?” Quỷ Vương nói, “Việc này rất trọng yếu, tiểu Khổng Tước.”
Hồng Tuấn bất đắc dĩ nói: “Sao có thể hối hận chứ? Ta…”
Quỷ Vương khẽ gật đầu, đáp: “Đã như vậy, nói cho ngươi cũng được, mười tám năm trước, khi ngươi ra đời, đã nhận thay phụ thân ngươi một kiếp nạn.”
Hồng Tuấn: “!!!”
Ngay sau đó, Quỷ Vương dùng kiếm chỉ, điểm lên mi tâm chính mình, ngón tay phát quang lam ôn nhuận, rồi điểm lên mi tâm Hồng Tuấn.
‘Ông’ một tiếng, Hồng Tuấn nhìn thấy ký ức của Quỷ Vương.
Mười tám năm trước.
Khổng Tuyên ngồi xếp bằng trên đỉnh Mạc Cao Quật, trời chiều buông xuống, tiểu Hồng Tuấn ngồi trong lòng, dựa vào lồng ngực Khổng Tuyên, ngoẹo đầu, ngủ thiếp đi.
“Giải Ngục đang tìm kiếm Thiên Ma chủng.” Khổng Tuyên lẩm bẩm, “Ta dùng mọi cách đều không thể tách nó khỏi tam hồn thất phách của Tinh nhi.”
“Cầu người sẽ được người.” Quỷ Vương trầm giọng, “Chẳng phải lúc trước hai vị huynh trưởng đã chỉ điểm cho ngươi sao?”
“Ta không biết.” Trong mắt Khổng Tuyên mờ mịt, thanh âm khàn khàn, nói: “Làm cha, quả thực rất vui…”
Quỷ Vương nói: “Thành Thiên Ma, vốn là ngươi…”
Khổng Tuyên: “Không tồi, hai trăm năm sau, thành Thiên Ma, vốn là ta.”
Ánh sáng vàng rực chiếu rọi Mạc Cao Quật, chiếu lên mười vạn tượng phật trong hang đá, như phổ độ chúng sinh.
“Cởi chuông cần người buộc chuông.” Quỷ Vương trầm giọng, “Không cầu huynh trưởng của ngươi, ở nhân gian chật vật thì có lợi ích gì?”
Khổng Tuyên thở dài, đáp: “Trọng Minh và Thanh Hùng, nói với ta tùy tiện tìm một nữ tử phàm nhân, dạy nàng Âm Dương Chú Sinh thuật, đem Thần Ma Nhất Thể trong người ta tạo thành Ma thai, còn chuyện khác, bọn họ không quản.”
“Dù sao trong mắt bọn họ, chỉ có tính mạng của ta mới quan trọng… Hiện nay, cố gắng đến mức bọn họ không tin được. Bây giờ tình nghĩa sâu nặng, ta không bỏ được Dục Trạch, cũng không thể ngồi im nhìn Tinh nhi nhập ma, đành phải cầu tứ phương…”
Quỷ Vương đáp: “Không phải ta không muốn giúp ngươi, dù là cầu cạnh Thi Quỷ, Ma chủng cũng không thể bị tiêu diệt, cách duy nhất trừ bỏ Ma chủng chỉ có thể dùng sáu pháp khí của Bất Động Minh Vương hợp nhất.”
“Tâm Đăng có lẽ làm được.” Khổng Tuyên thở dài, “Ta phải đi tìm Tâm Đăng.”
“Không được.” Quỷ Vương trầm giọng, “Ngươi nhập ma, ma khí trong hồn phách có thể dùng Tâm Đăng khu trục, nhưng trong cơ thể hài nhi ngươi, chính là Thiên Ma chủng. Hắn là ngòi dẫn của ma khí trên thế gian, là sứ mệnh ngươi phải gánh vác từ khi khai thiên lập địa, Thần Ma Nhất Thể, sinh diệt cùng với số kiếp…”
Một tiếng nổ vang, bạch quang lóe sáng, ngón tay Quỷ Vương rời khỏi trán Hồng Tuấn.
Hồng Tuân như lâm vào mộng cảnh, lẩm bẩm: “Đây đúng là thật.”
“Cha ngươi khi còn sống thường tự trách.” Quỷ Vương nói, “Hối hận đáng lẽ không nên có ý nghĩa sai lầm đó.”
“Vì sao?” Hồng Tuấn run giọng, “Vì sao?”
Quỷ Vương đáp: “Giữa thiên địa có lệ khí, nên có ma, ngàn năm luân hồi, lên lên xuống xuống, ma khí nếu quá thịnh sẽ bị tịnh hóa. Ma chủng trong người Khổng Tước Đại Minh Vương chính là mầm mống hấp dẫn ma khí nhất. Sau khi nhập ma, Nhiên Đăng Cổ Phật dùng Tâm Đăng chiếu khắp thế gian, Sáu pháp khí của Bất Động Minh Vương hợp nhất trừ bỏ thiên ma, Khổng Tuyên lại rơi vào luân hồi, đầu thai chuyển thế.”
Quỷ Vương trầm giọng: “Giờ trả lời ta, tiểu Khổng Tước.’
Hồng Tuấn: “…”
“Nếu đời này, nhất định phải chết, ngươi có hối hận đã sinh ra trên thế gian này không?”
Hồng Tuấn đứng thẳng dậy, trong mắt mang theo một tia hoảng hốt.
“Chúng sinh đều sẽ chết một lần.” Quỷ Vương nói, “Hiện giờ chắc ngươi đã rõ ràng lời nói của dưỡng phụ rồi.”
Ý thức mơ hồ, Hồng Tuấn chậm chạp đi xuống bậc thang, xoay người thất tha thất thểu theo thông lộ đi xuống tầng thấp nhất của Mạc Cao Quật. Nội tâm cuồn cuộn như sóng trào biển động, nhưng nét mặt vô cùng bình tĩnh.
Ráng chiều chiếu vào trong ngàn hang vạn Phật, hắn đi qua miệng hang đá, thấy tượng Phật thần sắc an tường, chăm chú nhìn thân ảnh hắn, mà hắn giữa ba ngàn thế giới, không biết đi đâu về đâu, như một vị khách qua đường cô độc.
Chạng vang tối, Lý Cảnh Lung ra ngoài, A Thái huýt sáo, hỏi: “Đi đâu vậy?”
Lý Cảnh Lung không trả lời, ngày sắp hết, xa xa có một đội kỵ mã đang đi tới, đến gần liền xuống ngựa, hành lễ với Lý Cảnh Lung, nói: “Tướng quân nói, trấn thủ Ngọc Môn quan không thể rời đi, phân phó thuộc hạ mang đồ tiếp tế đến.”
Lý Cảnh Lung nói: “Vất vả rồi, đều mang vào đi.”
Binh sĩ liền chuyển đồ vào trong lâu các, Lý Cảnh Lung hướng lên cao nói: “Sắp hết năm, năm nay ở đây ăn tết không phải vất vả.”
A Thái mới nhớ, còn có ba ngày nữa là hết năm, A Sử Na Quỳnh nói: “Không nghĩ rằng năm nay ở đây ăn tết với người Hán các ngươi.”
Lý Cảnh Lung đáp: “Đáng tiếc là Vĩnh Tư chưa đến, nếu không đã đông đủ mọi người. Mạc Nhật Căn! Mau xuống hỗ trợ!”
Mạc Nhật Căn đang ngẩn người trên tầng ba, nghe vậy nhìn xuống, thở dài.
Trước khi đêm xuống, Lý Cảnh Lung sắp xếp đồ đạc, thưởng cho binh sĩ. Đám người muốn gặp tiểu thiếu gia, Lý Cảnh Lung nhớ Hồng Tuấn vẫn còn ở bên cạnh Quỷ Vương liền đuổi bọn họ về trước, nói rằng sẽ sớm về Ngọc Môn quan báo bình an,
“Hồng Tuấn!”
Lý Cảnh Lung chạy lên chạy xuống tìm Hồng Tuấn, lại thấy Mạc Nhật Căn cắm cọc đứng im trước Lục Hứa còn đang say ngủ.
“Trưởng sử.” Mạc Nhật Căn nói, “Nói chuyện đi, lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tư ăn tết?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Sẽ có biện pháp.”
“Ngươi chỉ nói thôi à!” Mạc Nhật Căn gào lên.
Lý Cảnh Lung trầm mặc, sóng vai đứng cạnh Mạc Nhật Căn, nhìn ánh trăng bên ngoài Mạc Cao Quật. Mảnh trăng treo lơ lửng phía trên đồi cát, sáng trắng như tuyết.
“Ta có thể làm sao?” Lý Cảnh Lung nhìn thoáng bên trong động, dưới bích họa Lục Hứa vẫn đang ngủ, thấp giọng nói với Mạc Nhật Căn, “Nếu không ngươi dạy ta?”
Mạc Nhật Căn nói: “Thương Lang Bạch Lộc, mệnh trung chú định là một đôi.”
“Đúng vậy” Lý Cảnh Lung vỗ lan can, nói: “Hay ngươi ở trên?”
“Này, thứ lỗi cho ta, hai ngươi hỏi ý Hồng Tuấn chưa?” Từ tầng trên, A Thái thò đầu, nhìn Lý Cảnh Lung nói.
Cá chép yêu chen miệng: “Hỏi gì? Không cần hỏi, trưởng sử, các ngươi quả là một đôi trời sinh!”
A Sử Na Quỳnh nói: “Ta cũng không rõ, trong mắt các ngươi tình cảm muốn đến thì đến muốn đi thì đi à? Việc này không được, họ Lý kia, ngươi lấy đâu ra tự tin đấy? Để ta dạy ngươi mấy chiêu?”
“Ta không nói như vậy!” Lý Cảnh Lung bực bội.
Mạc Nhật Căn cả giận nói: “Người Đột Quyết kia, muốn ẩu đả đúng không?”
Lý Cảnh Lung chỉ bên cạnh, ra hiệu Mạc Nhật Căn đến chỗ yên tĩnh hơn nói chuyện, rồi đẩy hắn đi.
Mạc Nhật Căn nói: “Nói đi, lần này ngươi có cách gì? Không phải mỗi lần đều khiến chúng ta yên tâm sao? Chuyện gì đã đáp ứng nhất định sẽ làm được, đúng không?”
Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi biết thuật dịch dung không? Hoặc nhờ Quỷ Vương hỏi đám yêu quái có pháp thuật gì biến bộ dáng của ta thành ngươi, ngươi thành ta không…”
Mạc Nhật Căn nói: “Nhưng việc này đâu có khác biệt gì! Ngươi dù có dịch dung thành ta đi nói chuyện tình cảm, nhưng cuối cùng đâu phải ta!”
Lý Cảnh Lung thấy cũng đúng, hỏi: “Hay ngươi đi trước? Ta ở bên cạnh…”
Mạc Nhật Căn nói: “Cả quá trình ngươi đều không tham dự, ở bên cạnh dùng Tâm Đăng thì có tác dụng gì?”
“Đây là một cách?” Lý Cảnh Lung chân thành nói, “Có thể thử xem.”
Mạc Nhật Căn không muốn trả lời.
Lý Cảnh Lung nghĩ hết kế này đến kế khác đều không được, lại nghĩ ra một kế nữa, “Hay đi hỏi xem ta có thể di dời hồn phách, bám vào thân thể ngươi…”
Mạc Nhật Căn nói: “Trưởng sử, mấy việc này khác nhau sao?”
“Ý ta là.” Lý Cảnh Lung tận tình giải thích, “Ngươi vẫn là ngươi, chỉ ký gửi hồn phách của ta lên người ngươi thôi.”
Mạc Nhật Căn nghĩ đến, nhất thể song hồn có khả năng làm được, nhưng biết phải làm thế nào đây?
“Tâm Đăng ở hồn phách hay kinh mạch của ngươi?” Mạc Nhật Căn hỏi.
Lý Cảnh Lung nhớ lại, lập tức nói: “Trong kinh mạch, không được, cách này cũng không được!”
Mạc Nhật Căn: “…”
A Sử Na Quỳnh tò mò nhìn, hướng A Thái nhún vai, không can thiệp nữa.
A Thái cười nói: “Lúc trước phong lưu tiêu sái đã quen, nên trưởng sử mới tự tin như vậy sao?”
A Sử Na Quỳnh lại vỗ vỗ A Thái, ra hiệu hắn nhìn xem.
Dưới ánh trăng, Hồng Tuấn đi tới, thở dài, mười phần mệt mỏi, nhìn xung quanh.
A Sử Na Quỳnh cười nói: “Hồng Tuấn?”
Hồng Tuấn không trả lời, tiến vào một hang đá.
Lục Hứa an tĩnh nằm trước bích họa, thân vệ của Quỷ Vương đặt bảy ngọn đèn trên đất ở vị trí cạnh đỉnh đầu, bả vai, thắt lưng.
“Đây là pháp thuật gì?” Hồng Tuấn hỏi.
Thân vệ đáp: “Điện hạ, đây là Thất Tinh Đăng để trấn an hồn phách của hắn.”
Hồng Tuấn gật đầu, chợt nhớ tới Ôn Thần và Huyền Nữ chưa hàng phục, bọn chúng giờ không ẩn thân ở đâu, không rõ khi nào sẽ hành động. Nhưng Quỷ Vương đã tỉnh, hắn không sợ ôn dịch, không sợ lạnh giá, không nhập mộng cảnh, chắc hẳn hai con yêu quái này không ngu xuẩn đến mức đi trêu chọc hắn.
Hồng Tuấn dựa vào bích họa, ngồi bên cạnh Lục Hứa, vươn tay đặt lên trán hắn.
Năm đó, phụ thân muốn cứu tính mạng hắn, không nghĩ rằng vô tình cứu được Lục Hứa. Không biết tại sao hắn hy vọng Lục Hứa có thể tỉnh lại, giúp hắn nhập mộng để trong thấy phụ mẫu, nói với họ vài câu, cho dù đó chỉ là hồi ức.
Quyết định này của phụ thân, liệu đã từng hối hận?
Mẫu thân có biết những chuyện sẽ xảy ra sau này không?
Những lời này, với người đã mất vốn cũng không còn nhiều ý nghĩa, nhưng Hồng Tuấn vẫn chấp nhất muốn biết. Quá khứ của hắn mờ mịt, tương lai không biết sẽ ra sao. Khi nào hắn sẽ thay thế phụ thân trở thành Thiên Ma, mà Bất Động Minh Vương sẽ giết mình thì ở đâu?
Quỷ Vương khiến hắn suy nghĩ mê man, dường như hắn sống trên đời, cũng chả có ý nghĩa gì, giá trị của hắn, chẳng qua là tế phẩm cho thế gian này mà thôi.
“Lục Hứa.” Hồng Tuấn thấp giọng, “Cha ta là người tốt, đúng không?”
Lục Hứa vẫn an tĩnh, mê man như cũ.
Hồng Tuấn cười khổ: “Người cứu được tính mạng ngươi nhưng lại để sự việc tàn nhẫn nhất lại cho ta.”
Hồng Tuấn nghiêng đầu nhìn Lục Hứa, lúc này hắn không biết tâm sự với ai, nhưng vô thức biết rằng, Lục Hứa giúp hắn nhập mộng, có thể nhìn thấy toàn bộ quá khứ và thân thế hắn.
Lông mi Lục Hứa khẽ giật, Hồng Tuấn nhíu mày, cẩn trọng đến gần.
Hắn mở mắt, đáp: “Số mệnh của ngươi, không chỉ tàn nhẫn như vậy đâu.”
Hồng Tuấn: “…”
Đột nhiên Lục Hứa bắt lấy tay Hồng Tuấn, kéo đến, Hồng Tuấn quát lên: “Buông tay!”
Một đạo hắc khí ngập trời dâng lên, bao lấy cả hai người, Hồng Tuấn cố sức đẩy mạnh Lục Hứa ra, “Sừng của ngươi đã gãy! Không còn pháp lực!”
Lục Hứa cười lạnh một tiếng, thanh âm khàn khàn nói, “Ta còn hồn phách.” Ngay sau đó, hắc khí nổ vang, từ người Lục Hứa cuồn cuộn bay đến cuốn lấy Hồng Tuấn, trái tim Hồng Tuấn đau thắt lại, cúi đầu nhìn hắc khí nối liền hai người. Ngay sau đó hắc khí bộc phát, bao trùm toàn bộ hang động!
Lúc đó, Lý Cảnh Lung đang níu cổ áo Mạc Nhật Căn, hai người đang vật lộn ẩu đả, Lý Cảnh Lung quát: “Mạc Nhật Căn!”
Đột nhiên Mạc Nhật Căn buông tay, hai người quay đầu nhìn về hang động cách đó không xa.
Từ trong hang đá bắn ra hắc khí ngập trời, đám thân vệ, A Thái, A Sử Na Quỳnh đồng thời ngừng lại.
“Hồng Tuấn ở trong!” A Sử Na Quỳnh quát.
Hắc khí nương theo thanh âm thảm thiết từ bên trong hang xông ra!
Lý Cảnh Lung cùng Mạc Nhật Căn vội vã lao đến cửa hang, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắc khí vừa bùng nổ lập tức thu lại!
“Lục Hứa!” Mạc Nhật Căn quát.
Lý Cảnh Lung: “Hồng Tuấn!”
Trong hang đá, Lục Hứa sóng vai nằm cạnh Hồng Tuấn, hắc khí nhanh chóng thú về, không ngừng rót vào bích họa bên trên, trong khoảnh khắc, hào quang lóe lên, mọi thứ đều biến mất.
Lý Cảnh Lung: “…”
Mạc Nhật Căn: “…”
___________________________________
Hàng thế ứng kiếp: giáng thế chịu kiếp nạn.
Lảm nhảm: may quá từ đoạn này về sau mỗi chương không dài loẳng ngoằng như từ chương 61 đến 65 nữa TT__TT