Lý Cảnh Lung tự tay rót rượu cho mọi người, nói: “Năm nay đông đủ như vậy, từ nơi xa mà cũng đến, quả là thiên ý. Còn có thêm hai bằng hữu mới…”
Hồng Tuấn hơi dịch người về phía sau, để Lý Cảnh Lung rót rượu, Lục Hứa nhìn rượu rót vào chén, biếu tĩnh rõ ràng ‘ai là bằng hữu với ngươi’.
“Cùng ăn tất niên.” Lý Cảnh Lung châm rượu, nâng chén nói, “Các vị, năm qua đã vất vả rồi, cạn ly!”
Cá chép yêu ‘lý ngư đả dĩnh’ xoay người một cái, hất rơi một thân gừng tỏi, nâng chén nói, “Cạn ly!”
Lý Cảnh Lung chờ mọi người và Cá chép yêu cạn chén rồi mới nâng bát, uống một hơi cạn sạch.
“Quy củ của các ngươi là cá chép uống trước hả?” A Sử Na Quỳnh hỏi.
“Nó là lão đại.” A Thái giải thích
Cá chép yêu nói: “Mọi người ăn đi, ăn đi.”
Lý Cảnh Lung: “…”
Mọi ngươi nâng đũa, Hồng Tuấn đã đói đến mặc kệ mọi việc, đũa hướng đến đĩa gà hầm hạt dẻ, Lý Cảnh Lung không chờ hắn ra tay, gắp luôn Hồng Tuấn một cái đùi gà.
“Không nghĩ năm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Cừu Vĩnh Tư cười nói, “Lúc từ biệt tại Ly sơn cứ nghĩ rằng sẽ không còn gặp lại chứ.”
A Thái cười: “Tiểu tử nhà ngươi đến muộn nhất, còn không biết xấu hổ à?”
Mạc Nhật Căn trêu: “Khi nào lại đến Lưu Oanh Xuân Hiểu?”
Mọi người cùng cười, A Sử Na Quỳnh hỏi A Thái, Lưu Oanh Xuân Hiểu là cái gì, Lục Hứa thì hỏi Hồng Tuấn. Hồng Tuấn mồm đầy đồ ăn, ra hiệu lát sau sẽ giải thích.
Lý Cảnh Lung ăn một chút liền thở dài, nói: “Lúc này đã uống rượu, mọi người lại phải đi, đúng không?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Không đi, không đi! Cùng trở về!”
Lý Cảnh Lung: “…”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Đã biết tung tích Giải Ngục, ta sẽ cùng hành động với mọi người.”
A Thái đáp: “Mang theo A Quỳnh đến, cũng đang định quay về Khu ma tư.”
Hồng Tuấn ăn một chút, cảm giác sống lại, liền hỏi: “Vì sao?”
A Sử Na Quỳnh đáp: “Không có tiền, đều bị tên bại gia tử A Thái này tiêu sạch rồi. Đến Trường An kiếm chút tiền, nếu không phục quốc được, đều bị bại gia tử này tiêu hết.”
Mọi người: “…”
Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười: “Khu ma tư chúng ta quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được bao nhiêu, mà vừa mới tiêu là tiêu luôn mấy ngàn lượng bạc.”
A Sử Na Quỳnh nói: “Ngươi không cần lo lắng, chúng ta tự có cách.”
A Thái vẻ mặt đau khổ: “Bọn họ để ta về Khu ma tư, muốn nhờ hiểu biết của trưởng làm chút vốn kiếm lời.”
Mọi người lại cười.
“Ngươi thì sao?” Lý Cảnh Lung hỏi Lục Hứa.
Lục Hứa nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn lại nhìn Mạc Nhật Căn, biết với Mạc Nhật Căn, cả đời này việc quan trọng nhất chính là tìm được Lục Hứa.
“Ngươi cùng chúng ta về Khu ma tư đi.” Hồng Tuấn nói.
Lục Hứa gật đầu, Mạc Nhật Căn thở phào, cảm kích cười với Hồng Tuấn.
Cá chép yêu lại nói: “Cạn ly, cạn ly!”
“Lão đại, tửu lượng ngươi không tốt.” Lý Cảnh Lung vội nói, “Ta uống thay ngươi.”
Cá chép yêu cố chấp, Lý Cảnh Lùng đành phải cùng mọi người cạn thêm một chén. Rượu vào bụng, trừ Lục Hứa, ai cũng vui vẻ cười nói, trong bữa ăn, đều kể lại những lúc mọi người kề vai chiến đấu. Nửa đêm ở Bình Khang phường, đánh với Phi Ngao ở Đại Minh cung, phá án khoa cử, còn bị Cửu Vĩ Thiên Hồ nhốt ở sơn động, cuối cùng Tâm Đăng của Lý Cảnh Lung bộc phát giúp mọi người thoát khốn…
Hồng Tuấn nghe lại chuyện cũ, nhớ tới hôm đó ở huyết trì, Lý Cảnh Lung trong thấy hắn bị áp chế, cắt bị thương một bên tai, nhịn không được mà nhìn Lý Cảnh Lung. Đúng lúc gương mặt anh tuấn của Lý Cảnh Lung bị men say làm cho chếnh choáng, cũng đang nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, Lý Cảnh Lung liền mỉm cười.
Lý Cảnh Lung dùng tay trái giữ vai phải, cử động cánh tay, nói: “Các ngươi nói đi là đi, ta đưa Hồng Tuấn đến tây bắc, suýt chút nữa đầu cũng phải giao cho Ca Thư Hàn.”
Hồng Tuấn nhớ lúc hai người mới đến Lương Châu, nhịn không được lại cười, Mạc Nhật Căn nói: “Các ngươi trên đường chắc là du sơn ngoạn thủy thôi.”
“Du sơn ngoạn thủy?” Lý Cảnh Lung nói, “Tiểu thiếu gia không quen cưỡi ngựa, dằn vặt ta một trận.”
Hồng Tuấn nhớ tới lần Lý Cảnh Lung bôi thuốc cho hắn, đỏ bừng cả khuôn mặt, không dám nói gì.
Lý Cảnh Lung hỏi mọi người có trở về Khu ma tư hay không nhưng lại không hỏi hắn, chắc với Lý Cảnh Lung, hắn sẽ không đi đâu vậy.
Cá chép yêu uống nhiều, loạng choạng rồi gục trên bàn. Qua ba tuần rượu, Lý Cảnh Lung nói: “Uống xong chén này không uống nữa.”
Mọi người lại nâng chén, Hồng Tuấn thấy Lục Hứa không muốn uống, liền nói: “Ta uống thay ngươi.”
Mạc Nhật Căn nhận lấy chén rượu, nói, “Ta uống.”
Lục Hứa nhìn Mạc Nhật Căn, nghe mọi người nói dường như đã trải qua rất nhiều tình nghĩa, ít nhiều cũng có tâm trạng mong ngóng, hỏi Hồng Tuấn: “Thật sao?”
Hồng Tuấn khẽ giật mình, nghĩ nghĩ, “Ừ” một tiếng..
“Trường An tốt không?” Lục Hứa lại hỏi.
“Chỉ mùa đông mới có tuyết.” Hồng Tuấn giải thích nói, “Là chỗ tốt.”
Mạc Nhật Căn nói: “Trường An rất đẹp, đến lúc trở về Khu ma tư, nhất định ngươi sẽ thích.”
Mạc Nhật Căn câu có câu không trả lời Lục Hứa, Lục Hứa không thể lãnh đạm được nữa đành gật đầu.
“Lần này tới Hà Tây.” Lý Cảnh Lung đặt chén rượu xuống, nghĩ nghĩ, rồi nói: “Điều làm ta lo lắng nhất chính là ma chủng trên người Hồng Tuấn.”
Lời này nói xong, mọi người đều im lặng, Hồng Tuấn ăn cũng no rồi liền buông đũa, kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung.
“Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung lại nói, “Mọi người không hề ghét bỏ ngươi, chúng ta đều đã đồng sinh cộng tử.”
Hồng Tuấn nhìn mọi người, Cừu Vĩnh Tư cười nói: “Khi ở trong Huyết trì, chính là ngươi cùng trưởng sử cứu ta.”
Mạc Nhật Căn đáp: “Nếu không phải hai ngươi, mọi người đều đã khai hết.”
A Thái nói: “Có nhớ khi đó, chúng ta phải đi tìm đám ngu xuẩn này không?”
Hồng Tuấn cười nói: “Còn nhớ.”
Lý Cảnh Lung: “Tâm Đăng là ngươi cho ta, nếu không có ngươi, hôm nay ta cũng chỉ là một phàm nhân thôi.”
Hồng Tuấn nghe như vậy, liền né tránh ánh mắt của Lý Cảnh Lung.
Lục Hứa đột nhiên nói: “Nhiều chuyện, từ nguồn gốc đều là có thiên ý cả.”
“Thiên ý.” Lý Cảnh Lung nói, “Không tồi, Hồng Tuấn, Tâm Đăng nhập vào người ta, có thể nói như vậy.”
Hồng Tuấn vẫn không trả lời,.
Lý Cảnh Lung nói: “Tóm lại, ngươi biết rằng ở đây không ai ruồng bỏ ngươi, cũng không ai e sợ ma chủng trên người ngươi. Về sau nên làm thế nào, mọi người sẽ cùng nhau nghĩ cách, lấy ma chủng ra.”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ta nghĩ, đây thật là thiên ý. Hồng Tuấn, nguyên nhân như vậy chúng ta mới có hy vọng chiến thắng Thiên Ma.”
Hồng Tuấn khẽ gật đầu, Lý Cảnh Lung cười nói: “Hồng Tuấn, có lời gì thì nói, đừng kìm nén.”
“Được.” Hồng Tuấn cười nói, “Ta đã biết.”
“Chén cuối cùng!” Lý Cảnh Lung nâng bát.
Lục Hứa cũng uống, A Thái nói: “Đây là chén cuối. Ta đi đánh đàn.”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Biểu ca ta mới sáng tác một bài, rất được, để ta hát cho các ngươi.”
Mọi người rửa tai lắng nghe, A Thái gảy nhẹ mấy cái trên Ba Nhĩ Ba Đặc, Cừu Vĩnh Tư liền hát: “Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh.”
“Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh!”
(Khách Triệu đội dải mũ, Ngô câu sáng tuyết sương, Yên bạc soi bạch mã, Lấp loáng như sao băng – Hiệp khách hành, Lý Bạch)
Nghe được câu thơ này, Hồng Tuấn quên sạch mọi thứ xung quanh, thầm nghĩ thơ như thế này có người viết ra được sao
“Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.”
(Mười bước giết một người, không đi xa ngàn dặm. Xong việc phất tay áo, danh tiếng vốn chẳng màng)
Mọi người đồng thanh khen: “Hay!”
“Đây hẳn là thơ của Lý Bạch!” Hồng Tuấn nói.
Mọi người nhao nhao không để Hồng Tuấn ngắt lời, Cừu Vĩnh Tư tiếp tục hát, bài thơ kia đơn giản nhưng xúc động, mọi người nghe thấy đều im lặng xuất thần, đến “Tung tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh. Thùy năng thư các hạ, bạch thủ thái huyền kinh.”
(Dù chết vẫn lưu hương, Không thẹn với anh hùng, Ai viết sách gác dưới, Bạc đầu với Thái Huyền.)
Lúc tiếng đàn ngưng, im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.
“Chính là Lý Bạch.” Cừu Vĩnh Tư nói.
“Lý Bạch là biểu ca của ngươi?” Lý Cảnh Lung kinh ngạc.
Hồng Tuấn nghe thấy, cực kỳ ngạc nhiên.
Cừu Vĩnh Tư đáp: “Đúng vậy.”
Mọi người đểu bất ngờ, nhưng khiến Hồng Tuấn khiếp sợ là câu sau của Lý Cảnh Lung.
“Sao ta chưa nghe hắn nói qua.” Lý Cảnh Lung tự nhủ, “Lần sau gặp phải hỏi mới được, ngươi đừng có nhận thân thích bừa bãi.”
“Cứ việc hỏi.” Cừu Vĩnh Tư cười.
“Ngươi biết hắn sao?” Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi Lý Cảnh Lung.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày qua Hồng Tuấn chủ động nói chuyện với Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung hơi chếnh choáng, mắt còn mang theo ý cười nhìn Hồng Tuấn, như còn điều gì suy nghĩ, khẽ gật đầu.
“Lần sau hắn đến Trường An sẽ hẹn hắn cùng ngươi nói chuyện có được không?” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn: “…”
Lý Cảnh Lung thế mà quen biết Lý Bạch! Mà chưa hề nói qua?
“Thái Bạch huynh thích uống rượu, hai chúng ta khi trước uống rượu nên quen nhau, còn là người cùng dòng họ.” Lý Cảnh Lung cười đáp, “Xấu hổ không có tài thơ văn, bao nhiêu tiền đều tiêu vào họa, trà, rượu với đồ ăn.”
Lý Cảnh Lung hiểu rõ ăn chơi hưởng thụ, dù Cừu Vĩnh Tư cũng xuất thân danh môn nhưng còn kém hắn một bậc, Cừu Vĩnh Tư cầm đũa, gẩy trên miệng chén trà một cái, nói: “Biểu ca giảng giải rất hợp ý, nếu là Hồng Tuấn, ta nghĩ có thể hẹn gặp mặt một lần.”
Hồng Tuấn nói: “Có cơ hội thì cho ta gặp hắn một chút!”
“Đi.” Lý Cảnh Lung đáp, “Việc này đáp ứng ngươi, ta cầu hắn, không được thì quỳ gối dập đầu, không được nữa thì cầu bệ hạ, nếu không được nữa thì trói hắn mang đến, thế nào cũng để ngươi gặp hắn một lần, tuyệt không nuốt lời.”
Mọi người liền cười vang, Hồng Tuấn bị nói đến thập phần ngại ngùng, nhớ đến Lý Cảnh Lung chờ đợi tâm tình hắn tốt hơn, dường như sẵn sàng đáp ứng mọi điều kiện của hắn, chỉ cần việc có thể làm được thì sẽ không cự tuyệt.
“Ta còn có một biểu thúc.” Cừu Vĩnh Tư còn nói, “Nghe thử một chút?”
Hồng Tuấn nói: “Còn nữa?”
“Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi, hương âm vô cải tấn mao suy... Nhi đồng tương kiến bất tương thức, tiếu vấn khách tòng hà xử lai...”
(Trẻ thì rời nhà, già quay lại; Giọng vẫn như xưa, tóc râu rụng; Trẻ con gặp mặt không nhận biết, cười hỏi khách nhân đến từ đâu – Hồi hương ngẫu thư kỳ 1, Hà Tri Chương)
“Đây không phải Hạ Tri Chương sao?”
“Đừng dát vàng lên mặt hắn!”
“Ngươi lại khoác lác rồi.”
Mọi người ồn ào trêu ghẹo Cừu Vĩnh Tư, Cừu Vĩnh Tư nói: “Đúng là biểu thúc của ta!” Hồng Tuấn cười sắp nghẹt thở, Cừu Vĩnh Tư mặt vô tội, nói: “Họ hàng ta là thi nhân thì sao?”
A Thái đánh đàn một hồi, Lý Cảnh Lung nói: “Đánh ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ’ đi, qua mấy ngày nữa sẽ về Trường An, chờ mãi ở này thật phiền não.”
A Thái nói được được, Lý Cảnh Lung phối hợp châm nốt chút rượu còn lại, đến bên cạnh Hồng Tuấn ngồi xuống, dựa cạnh hắn, duỗi tay, khoác vai Hồng Tuấn.
Mọi người cùng tiếng đàn, xướng ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ’. Hồng Tuấn không khỏi nhớ đến lần đầu Lý Cảnh Lung dẫn bọn hắn đến Lưu Oanh Xuân Hiểu, ngày đó kề vai ngồi bên bình phong, lẳng lặng ngồi sát vào nhau, cùng xướng bài này.
“Trở về muốn đi đâu chơi?” Lý Cảnh Lung tới gần Hồng Tuấn một chút, ghé sát tai hắn thấp giọng hỏi, trong hơi thở còn mang theo mùi rượu.
Hồng Tuấn nói: “Còn chưa nghĩ ra.”
Hồng Tuấn hơi say, nói Lý Cảnh Lung: “Ngươi là… đồ hỗn trướng.”
Lý Cảnh Lung cười nói: “Làm sao mà hỗn trướng? Ngươi nói ta nghe xem?”
Hồng Tuấn không nói, rúc vào ngực Lý Cảnh Lung, dường như trong lồng ngực hắn, có một điểm sáng ấm áp nóng bỏng, khiến Hồng Tuấn như một con thiêu thân mà lao vào. Hắn tựa trước ngực Lý Cảnh Lung, trong lòng bi thương tràn ngập, nhưng ý thức mơ hồ dần, trượt xuống.
Tiếng đàn dần ngừng lại, A Thái thu đàn, Lý Cảnh Lung gật đầu với bọn họ, ra hiệu mọi người cứ tiếp tục, sau đó ôm lấy Hồng Tuấn, bế Hồng Tuấn lên lầu trên.
Lục Hứa nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Cảnh Lung, ngồi im lặng đến xuất thần, Mạc Nhật Căn nửa người nhoài trên bàn, nghiêng đầu nhìn Lục Hứa.
“Nói cho ngươi một việc.” Mạc Nhật Căn nhỏ giọng nói.
Lục Hứa nhìn Mạc Nhật Căn, ngoài Hồng Tuấn, hắn không mở miệng nói chuyện với ai khác.
“Trưởng sử thích hắn.” Mạc Nhật Căn cũng hơi say, lông mày giật giật nhìn Lục Hứa, nói, “Dù trưởng sử không thừa nhận nhưng mọi người đều nhìn ra.”
Lục Hứa nhìn Mạc Nhật Căn, cũng nhỏ giọng hỏi lại: “Việc này liên quan gì đến ngươi?”
Cánh tay đặt trên bàn của Mạc Nhật Căn giật giật, bàn tay hơi rũ xuống, đáp: “Cùng ta không can hệ gì. Nhưng có khi nhìn hai người họ, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nhưng có lúc nhìn bọn họ, ta lại cảm thấy khổ sở.” Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, lại hỏi: “Ngươi hiểu được cảm giác kia sao? Có một người, giống như Hồng Tuấn, mỗi ngày đi cùng hắn, nhìn hắn đều… cười, cứ như vậy… ngươi xem…”
Mạc Nhật Căn cười, trong mắt tình ý nhộn nhạo: “Nhìn như vậy liền biết trong lòng người có ta, lòng ta cũng có người, thật tốt.”
Cá chép yêu đột nhiên nhảy đến, Lục Hứa giật mình suýt làm đổ cả bát, Mạc Nhật Căn dở khóc dở cười, tóm lấy Cá chép yêu nói, “Được rồi, ta cùng lão đại đi ngủ đây, ăn tết vui vẻ, Lục Hứa,”
“Các huynh đệ!” Mạc Nhật Căn nói, “Ăn tết vui vẻ!”
Nói xong Mạc Nhật Căn chắp tay thi lễ với A Thái, Cừu Vĩnh Tư. Mọi người cũng đứng dậy chắp tay đáp lễ, A Thái hành lễ xong còn thuận tay nâng cằm Lục Hứa, Mạc Nhật Căn vội vàng đuổi theo A Thái, chạy đến tiền sảnh đạp hắn một cái, Lục Hứa ngơ ngác một hồi rồi đi ngủ,
Trong phòng, Lý Cảnh Lung đặt Hồng Tuấn nằm xuống, đắp chăn cho hắn, nhỏ giọng nói: “Đêm nay không bồi ngươi được, ta phải viết thư cho Thái tử.” Nói xong đặt một hồng bao dưới gối Hồng Tuấn, ra ngoài cài cửa lại.
Hồng Tuấn mở mắt, đầu hơi nhức, nghe thấy tiếng A Sử Na Quỳnh cùng A Thái ngươi một câu ta một câu mà hát đối. Hắn thò tay xuống dưới gối lấy hồng bao, mở ra nhìn, bên trong là ngân phiếu một trăm lượng.
Hồng Tuấn trầm mặc đứng dậy, nhét hồng bao vào trong ngực, mặc áo lông, rón rén ra ngoài.
Tuyết lớn đầy trời, bao trùm toàn bộ mặt đất, mỗi hang đá trong Mạc Cao Quật đều chong đèn, ánh đèn sáng rực, chiếu xuyên qua màn đêm đầy tuyết, như là tiên cảnh.
“Ăn tết vui vẻ, các huynh đệ” Hồng Tuấn dắt ngựa, bọc người trong áo lông, thấp giọng nói, xoay người lên ngựa, vòng qua Cửu Tầng lâu, xuôi theo hướng đông nam rời đi Mạc Cao Quật.
“Tuyết rơi!” Mạc Nhật Căn dựa lan can, hướng lầu trên lầu dười hô: “Yêu quái mau đến đi!”
A Sử Na Quỳnh say khướt ra ngoài đi tiểu, đứng trên tuyết thấy một hàng dấu chân ngựa hướng về phía xa,
“Ai đến?” A Sử Na Quỳnh vừa giải quyết vừa nói.
Tất cả mọi người đều về phòng đi ngủ, chỉ còn Lý Cảnh Lung và Cừu Vĩnh Tư đón giao thừa, nghe thấy tiếng la liền nhìn nhau. Lý Cảnh Lung nhớ tới lời Hồng Tuấn nói lúc ban ngày, nhanh chóng chạy đến phòng Hồng Tuấn, đẩy cửa ra, rỗng tuếch không thấy người đâu!
Trên mặt đất đầy tuyết, Hồng Tuấn phóng ngựa chạy như bay, xuôi theo Trường Thành phi xa hơn năm dặm, trong gió bỗng truyền đến tiếng hô.
“Hồng Tuấn!” Lý Cảnh Lung hô lớn.
Hồng Tuấn quay đầu nhìn lại, thấy Lý Cảnh Lung đuổi theo, vội vàng giục ngựa vung roi, phi nhanh hơn.
“Hồng Tuấn!” Lý Cảnh Lung quát.
Lý Cảnh Lung bên trong mặc áo mỏng, bên ngoài khoác qua loa một kiện áo choàng, đeo Trí Tuệ kiếm, cưỡi ngựa đuổi tới. Hồng Tuấn ẩn thân trong rừng cây, dắt ngựa, đứng cách xa một khoảng nhìn ra ngoài.
“Hồng Tuấn! Ngươi đâu rồi!” Lý Cảnh Lung xông đến, tung người xuống ngựa, tìm kiếm vết tích trên nền tuyết.
Hồng Tuấn trên người đầy tuyết bám, hòa cùng vào rừng cây, trong đêm khuya Lý Cảnh Lung không nhìn thấy hắn, tuyết lớn xào xào rơi xuống che lấp tiếng hô hấp của Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung tìm nửa ngày không thế đành lên ngựa, tiếp tục đi về phía trước.
Hồng Tuấn ở trong rừng cây, lên ngựa, xác định lại phương hướng rồi cứ nhằm hướng đông mà đi.
Tuyết nhỏ dần, mặt trời lên, Hồng Tuấn bị gió thổi đến tỉnh rượu, đi không nhanh không chậm, đầu óc trống rỗng, đi giữa đất trời trắng tuyết mênh mông, dõi mắt nhìn quanh mong nhìn thấy một thứ gì đó nhưng chỉ thấy một mảng trắng tinh.
Hắn đi qua sơn cốc, nhớ tới lời nói của bằng hữu đêm qua, tự nhiên cảm giác cô độc và tuyệt vọng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu: quay ngựa trở về, ở cạnh bọn họ?
Hồng Tuấn thả chậm tốc độ, không ngờ từ trong sơn cốc có người đi ra.
“Hồng Tuấn! Ngươi muốn đi đâu?” Lý Cảnh Lung đúng là đã canh trước ở sơn cốc.
Người mà Hồng Tuấn không muốn đối mặt lúc này nhất chính là hắn, Hồng Tuấn hô “Giá!” rồi phóng ngựa băng qua.
“Đừng đi!” Lý Cảnh Lung hô.
“Ngươi mau trở về đi!” Hồng Tuấn quay đầu hô.
Lý Cảnh Lung vẫn phi ngựa đuổi theo Hồng Tuấn xuyên qua sơn cốc, Hồng Tuấn càng chạy càng nhanh, Lý Cảnh Lung ở phía sau hô: “Chậm lại một chút! Ta không ép ngươi trở về! Nói chuyện với ta!”
Hồng Tuấn không giảm tốc độ, Lý Cảnh Lung đuổi đến khi mặt trời lên cao, hai bên quan đạo đều phủ kín tuyết trắng.
“Ta không đuổi theo!” Lý Cảnh Lung hô, “Đừng đi vội như vậy! Chậm lại! Chạy như thế dù ngựa chịu được nhưng ngươi không chịu được!”
Hồng Tuấn bị xóc nảy, cực kì mỏi mệt, từ đêm qua đến giờ đã chạy hơn sáu canh giờ, thể lực gần như cạn kiệt.
Ngựa chạy chậm dần nhưng vẫn cách Lý Cảnh Lung một đoạn xa, Lý Cảnh Lung không nói chuyện, chỉ kiên trì đi theo sau. Hồng Tuấn đi nhanh thì hắn đi nhanh, Hồng Tuấn chậm lại hắn cũng chậm lại, Hồng Tuấn ngừng hắn cũng không tiến lên.
Mặt trời xuống núi, Hồng Tuấn quay đầu hô: “Ngươi quay về đi!”
Lý Cảnh Lung không trả lời, cứ đi theo mãi, Hồng Tuấn nhớ tới bản thân có lông đuôi Phượng Hoàng không sợ băng tuyết lạnh giá, nhưng Lý Cảnh Lung không có, cứ đi như vậy đến tận chiều chỉ sợ hắn ngã bệnh.
Hồng Tuấn trong lòng loạn như tơ vò, hắn muốn về Thái Hành sơn, lấy được đáp án từ Trọng Minh, Thanh Hùng. Ngày đó Thanh Hùng đưa hắn đi, nhất định sẽ nói mọi việc cho Trọng Minh. Nhưng điều hắn sợ hãi, chính là mọi việc sẽ như lời Quỷ Vương – hết thảy mọi việc đều là ý của Trọng Minh, hắn chỉ là ứng kiếp thay phụ thân hắn, làm tế phẩm mà thôi.
Lòng hắn ngập tràn sợ hãi, như ngày đó Thanh Hùng đưa hắn đi, ở đây còn có Lý Cảnh Lung…
Việc này hắn phải xử trí thế nào?
Những thứ mà hắn vốn tin tưởng, chỉ sợ sẽ vỡ nát hoàn toàn.
Hồng Tuấn ghìm ngựa, trời chiều dần buông, sao bắt đầu xuất hiện, màn đêm dần bao trùm.
Hắn chạy một ngày một đêm, Lý Cảnh Lung cũng đi theo một ngày một đêm.
Hồng Tuấn quay đầu, lại không nhìn thấy Lý Cảnh Lung đâu.
Trở về rồi? Hồng Tuấn thầm nghĩ, lại cảm thấy không ổn, nhanh chóng quay ngựa, phóng đi.
Chính giữa quan đạo, ngựa run rẩy một bên, Lý Cảnh Lung ngã trên đất nhìn rất giống xác chết.
“Trưởng sử!” Hồng Tuấn hoảng hốt hô lên, khi còn cách mười bước liền xuống ngựa, chạy tới.
Lý Cảnh Lung cả người đều là tuyết, bàn tay lạnh cóng, cuộn người thành một đoàn, Hồng Tuấn lật hắn lại, gọi: “Trưởng sử!”
Không ngờ Lý Cảnh Lung duỗi tay, Hồng Tuấn đang định tránh đi, Lý Cảnh Lung đã túm được hắn, xoay người ngồi lên.
“Dừng tay!”
“Ngươi mau dừng tay cho ta!”
“Mau dừng tay!”
Hồng Tuấn không ngừng giãy dụa, cùng Lý Cảnh Lung trên nền tuyết vật lộn, Lý Cảnh Lung dùng toàn bộ sức lực, dúi ngã Hồng Tuấn, ngay sau đó đè lên, khóa tay hắn lại, vặn ra sau, ngồi lên người, chế trụ hoàn toàn.
“Vì sao không đợi ta?” Lý Cảnh Lung nổi giận, điên cuồng hét lên, “Ta lại làm gì sai sao?”
Đây là lần đầu tiên Lý Cảnh Lung nổi giận thực sực, Hồng Tuấn vô thức rút tay, tung ra phi đao, cổ tay liền bị Lý Cảnh Lung tóm lấy.
“Ngươi hận ta, đúng không?” giọng nói của Lý Cảnh Lung run rẩy, “Ta đối đãi với ngươi như vậy, không thẹn với lương tâm! Vì sao lại hận ta như thế?!”
Lý Cảnh Lung thả cổ tay Hồng Tuấn, nói: “Muốn lấy mạng ta? Vì ta là người, ngươi là yêu? Ta giết đồng tộc của ngươi?”
“Không… Không…” Hồng Tuấn thở dốc nói.
“Đến đi!” Lý Cảnh Lung như mất đi lý trí quát lên với Hồng Tuấn, “Động thủ đi! Đâm chỗ này một đao! Tâm Đăng trả lại ngươi! Làm đi!”
Hồng Tuấn kinh hãi nhìn Lý Cảnh Lung, hai hốc mắt hắn đỏ bừng, nước mắt giàn dụa, không nói gì, tay trái giật vạt áo, lộ ra lồng ngực trần, rồi nắm cổ tay Hồng Tuấn cùng phi đao, ấn lên ngực.
Trời đất, đồng không mông quạnh, cánh đồng phủ đầy tuyết, ngân hà, tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng hô hấp của hai người giao thoa, như dòng nước dịu dàng từ xa xưa đến ngày nay.
Hồng Tuấn nhìn thấy trên ngực Lý Cảnh Lung, một hình xăm Khổng Tước giương cánh, lông đuôi mềm mại rủ xuống.
Lý Cảnh Lung nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống gương mặt Hồng Tuấn.
Lúc này, trong lòng Hồng Tuấn bi thương không kìm nổi, hắn buông phi đao, rơi vào trong tuyết.
Lý Cảnh Lung hai tay buông thõng, Hồng Tuấn ôm lấy Lý Cảnh Lung, úp mặt vào ngực hắn, khóc nấc lên.
___________________________________
Tuyết song kỵ: hai người cưỡi ngựa giữa trời tuyết.