Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 100: Hoạn đắc hoạn thất




“Mới nửa tháng trước.” Hầu yêu gọi là Lão Ngũ kia trả lời, “Đại Vương đang triệu tập yêu tộc, chuẩn bị khai chiến với Thiên Ma.”
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn vạn lần không ngờ đến, ở nơi này lại xảy ra nhiều việc như vậy. Nguyên lai, trước khi hoàng lăng ở Trường An xảy ra chuyện, Lý Cảnh Lung đã phái Cừu Vĩnh Tư đến Lạc Dương. Mà Cừu Vĩnh Tư ở Lạc Dương điều tra yêu quái ăn xương hút tủy tiểu hài, tra xét rõ ràng liền phát hiện ra một con Nhu yêu.
Nhu yêu kia đã tu luyện hơn ba trăm năm, cực kỳ khó chơi, Cừu Vĩnh Tư quyết đấu với nó, đột nhiên Thanh Hùng xuất hiện, xuất thủ đánh cho Nhu yêu hiện về nguyên hình. Lúc Nhu yêu kia tiến vào Lạc Dương có bắt một con tiểu hầu yêu là nô dịch cho nó, chính là lão Ngũ đây.
Thanh Hùng cùng Cừu Vĩnh Tư thẩm vấn Nhu yêu xong, biết được tin tức. Thanh Hùng bảo sẽ hiệu triệu yêu tộc, chống lại Giải Ngục cùng Thiên Ma, hiệp trợ Lý Cảnh Lung quyết đấu. Thế rồi vội vàng từ biệt, rời khỏi Lạc Dương.
Còn Sa xà, được Lý Cảnh Lung lưu lại Lũng Tây, mọi người xong việc ở Đôn Hoàng, ngày ấy khi Lý Cảnh Lung dẫn Hồng Tuấn về thành, đã quay lại thả nó ra, để nó chạy về Trường An báo tin cho Giải Ngục.
Hồng Tuấn nghe thấy như lọt vào sương mù hỏi, “Tin tức gì?”
“Nói cho Giải Ngục rằng Ma chủng trong cơ thể em không khống chế được.” Lý Cảnh Lung nói, “Khiến hắn nhanh chóng động thủ, gây chuyện với em, đem ma khí hắn khó khăn lắm mới thu thập được để em hút đi.”
“Thế nhưng huynh lại…” Hồng Tuấn đang định nói, Lý Cảnh Lung liếc mắt ra hiệu, Hồng Tuấn lúc này mới hiểu được. Khi đó Lý Cảnh Lung đã nghĩ qua, dùng Tâm Đăng phong ấn Ma chủng. Nhưng hắn cố ý tiết lộ cho Giải Ngục rằng không có cách nào khống chế được.
Vì vậy mới có một màn mạo hiểm của Giải Ngục ở Chiêu Lăng, vì muốn đoạt đi ma khí trên cơ thể Hồng Tuấn. Nhưng bị Hồng Tuấn đáp trả, Giải Ngục vì vậy mà lộ hành tung, cuối cùng Lý Cảnh Lung cũng tóm được con cá lớn Dương Quốc Trung này.
Quay lại việc chính, làm thế nào mà Lý Cảnh Lung chắc chắn phong ấn được ma khí trong cơ thể mình? Có lẽ đêm hôm ấy ở Đôn Hoàng, lúc Quỷ Vương nhắc đến ‘thất tình lục dục’, không phong được Lục Hứa, nhưng có thể phong được Hồng Tuấn!
Hồng Tuấn nghĩ thông suốt xong mới thấy tên gia hỏa Lý Cảnh Lung này đúng làm mưu mô xảo trá, khóe miệng hơi run run: “Huynh giảo hoạt quá đấy.”
Lý Cảnh Lung khiêm tốn nói: “Đều là chút mẹo vặt, không đáng nhắc đến.”
Lại nói với hai con yêu quái: “Vậy trong thành có chuyện gì dị thường không?”
“Thành Lạc Dương gần đây có không ít yêu quái lui tới.” Sa xà cung kính đáp, “Đại cổ vượn… Hai cổ vượn kia tiến vào Lạc Dương còn chưa rời đi.”
Lão Ngũ hiển nhiên e dè Cổ vượn, nói: “Đại Vương, Cổ vượn rất khó đối phó, hai người phải cẩn thận.”
Căn cứ tin tức khi trước, hai con Cổ vượn rời đi vì đuổi theo Côn Thần bị thương, đến Lạc Dương thì ngừng lại, cũng không quay về Trường An phụng mệnh An Lộc Sơn, cả hai đều ở lại chỗ này nhất định là có điểm kỳ quái.
Lý Cảnh Lung suy nghĩ một lát, hỏi: “Chúng xuất hiện ở đâu?”
“Một con ở phía đông cầu Thiên Tân, trong Vạn Hoa tửu lâu.” Sa xà nói, “Một con khác ở ‘Quốc sắc thiên hương’ bên ngoài thành.”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát, lão Ngũ muốn nói lại thôi, Hồng Tuấn nhìn thấy, liền ra hiệu.
“Lạc Dương có phải cũng có một Yêu vương hay không?” Lão Ngũ hỏi, “Mấy ngày trước có một cỗ yêu lực gây chấn động, nhưng không kịp tìm đến, nháy mắt đã thấy biến mất rồi.”
Lý Cảnh Lung liền hiểu ra, Côn Thần hoặc là bị bắt, hoặc là bị thương nên ẩn thân trong thành, khiến cho hai yêu quái kia tiếp thục theo dõi, vừa có động tĩnh lập tức thông báo lại, sau đó theo chân bọn chúng.
Hai người ngồi trong sảnh Khu ma ti ở Lạc Dương, Hồng Tuấn vẫn còn chìm trong đống tư vị lúc trước, Lý Cảnh Lung suy nghĩ được một lúc liền nhìn Hồng Tuấn, rồi cười.
“Cười cái gì?” Hồng Tuấn nói.
“Cười vì giờ em là người của ta rồi.” Lý Cảnh Lung nói, “Vui không nhịn được.”
Hồng Tuấn dở khóc dở cười, “Giờ phải làm sao?”
Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ nói, “Bị em mê hoặc, nghĩ không được, đầu óc không dùng được nữa.”
Hồng Tuấn cười: “Thế ta ra ngoài một chút nhé, được không?” Lý Cảnh Lung vui vẻ gật đầu, đang định đứng dậy, Hồng Tuấn nói: “Ta bảo ta ra ngoài còn huynh cứ ở đây suy nghĩ đi.”
Lý Cảnh Lung có hơi không vui, dù hai người đã xác nhận quan hệ rồi, nhưng không thể cả ngày cứ dính lấy nhau, nói chuyện yêu đương mãi được, huống hồ sắc lệnh trí hôn, không có tinh thần ngẫm nghĩ sự việc tí nào, chỉ muốn nói chuyện với Hồng Tuấn, liền không tình nguyện nói: “Vậy nhớ để ý thời gian, về sớm một chút.”
Hồng Tuấn tiến tới, hôn hắn một cái, nói: “Ta thuận tiện mua thêm chút đồ ăn.”
Lý Cảnh Lung bị hôn như vậy, toàn thân xì khói như cái ấm đun nước. Định thần lại, cảm thấy từ khi hai người ở bên nhau đến giờ, Hồng Tuấn ban đầu có hơi lạnh nhạt, nhưng dần tự nhiên, có lẽ là vì ký ức trong giấc mộng kia, khiến hắn không e dè nữa, có cảm giác đã là bằng hữu nhiều năm, cử án tề mi. Đây là chuyện cả đời Lý Cảnh Lung hết mực mong chờ.
Nhưng hiện tại quá tốt đẹp hoàn mỹ, Lý Cảnh Lung có hơi sợ, sợ bản thân không phải là yêu tộc, không có gia thế, Hồng Tuấn đối xử với hắn như vậy quả hơi không đáng. Cũng sợ vì quá đẹp đẽ thì sớm muộn cũng sẽ lụi tàn, càng mơ hồ sợ hãi, càng sợ lời nói của Hồng Tuấn khi trước, có dự cảm không lành. Lúc trước còn nằm mộng, trong mộng…
Lý Cảnh Lung lo được lo nghĩ một hồi, cũng không biết Hồng Tuấn đi đâu, lại sợ hắn bị Cổ vượn phát hiện rồi bắt đi mất, nhưng chỗ này không có Thiên Ma, cũng không có gì đáng lo lắng quá…
Trong tay còn án cần phá, cần tranh thủ  thời gian làm rõ, xây dựng kế hoạch liên hoàn để lừa cổ vượn vào tròng…
Hồng Tuấn sao còn chưa về? Ra ngoài bao lâu rồi? Không đúng, trà trên bàn vẫn còn nóng, thời gian còn chưa đến một nén nhang? Sao cảm giác đã lâu vậy nhỉ.
Hồng Tuấn lần đầu đến Lạc Dương, không muốn cùng Lý Cảnh Lung ra ngoài vì muốn mua cái gì đó tặng hắn. Khi trước hắn hâm mộ những chuyện nguyện cùng người dài lâu, bạc đầu mãi không rời, mặc dù ‘Bạch đầu ngâm’ của Trác Văn Quân mở đầu là ‘Văn quân hữu lưỡng ý, cố lai tương quyết tuyệt’, cũng chưa hẳn tốt. Nếu có kết tóc se duyên, hai bên không nghi ngờ tình cảm mới thực tốt.
(Vì lòng chàng thay đổi, nên ta mới dứt tình)
Cho nên hắn muốn mua vật đính ước, tặng cho Lý Cảnh Lung. Tặng vàng ngọc thì thô tục quá, khải giáp thì quê mùa, tặng pháp bảo hộ thể không tệ. Lúc trước ở Diệu Kim cung hắn có làm mấy món đồ nhỏ, nhưng đều dùng hết trên người Trọng Minh, rồi hoàn toàn tan biến, đây là lần đầu tiên chính thức làm một món pháp bảo, còn phải hỏi thêm Cừu vĩnh Tư.
Lạc Dương có một cái chợ, gọi là ‘Nam lai bắc vãng’, không lớn như chợ ở Trường An, Hồng Tuấn dạo chợ một vòng, thấy một chiếc ban chỉ, nhớ tới lúc Lý Cảnh Lung giương cung cài tên, thì làm ban chỉ quả không tệ, thế là mua một cái, coi như khuôn đúc, đổi vật liệu khác, làm thành một cái pháp bảo.
Sau đó lại dạo quanh, thấy một bộ giáp da của người Hồ, bộ giáp kia chỉ có mấy chiếc dây da, nối liền tay trái, tay phải có bao dày, chính là dùng để nuôi chim ưng, Lý Cảnh Lung cơ bụng cơ ngực đều rất rõ ràng, mặc cái này để lộ nửa thân chắc chắn sẽ rất đẹp. Thế là Hồng Tuấn xuất tiền mua luôn bộ giáp da.
Tháng tư gió xuân hiu hiu, Hồng Tuấn đang định đến dược đường phối dược, chợt thấy bên ngoài có một nam nhân đang nằm, không ngừng giẫy dụa rên rỉ, nửa thân trên đã hoại tử, dưới ánh nắng ngày xuân nhìn càng kinh khủng hơn.
“Cứu mạng… Cứu mạng…”
“Ngươi sống không nổi đâu, đừng có kêu.” Từ trong dược đường, tiếng của tiểu nhị vọng ra, “Này! Người nhà ai đây! Tranh thủ thời gian đưa về mau đi”
Hồng Tuấn không đành lòng, khom người định bắt mạch cho hắn, bên trong lại có đại phu nói: “Đừng đụng vào! Cẩn thận nhiễm bệnh!”
Hoàng hôn dần buông, sạp hàng trong chợ cũng thu dọn dần, Hồng Tuấn hỏi người kia: “Nhà ngươi ở đâu?”
Trong cổ họng nam nhân kia phát ra một trận thanh âm không cam lòng, nói: “Ta có tiền… ta có tiền… ta sẽ cho ngươi tiền, mau cứu ta…” Vừa nói vừa ngẩng đầu về phía dược đường: “Đại phu, ta không muốn chết, cứu ta, coi như ta nợ ngươi cái mạng này…”
Trời ngả về tây, Mạc Nhật Căn mặc một thân vải thô, đẩy xe, cùng Lục Hứa xuyên qua hẻm nhỏ đưa rượu đến phủ An Tây.
Lục Hứa nói: “Hôm nay sao?”
Mạc Nhật Căn hơi do dự, “Đợi thêm một ngày đi.”
Hai người được bà chủ Lan Lăng Hổ Phách, Đặc Lan Đóa giới thiệu, đến đưa rượu cho phủ An Tây Binh, mỗi ngày trước khi mặt trời lặn, đưa bốn mươi vò rượu đến phủ, cấp cho tướng lĩnh dưới trướng An Lộc Sơn. Sau khi Tiết độ sứ vào kinh đến giờ, An Lộc Sơn năm thì mười họa mới tiến cung, mười sáu người nâng cỗ kiệu mềm đưa hắn đi, hành lễ với hoàng đế và quý phi xong lại trở về ăn uống với đám tướng lĩnh.
Dưới tính toán của Mạc Nhật Căn, An Tây Binh phủ có trên dưới hai trăm người, mỗi ngày ăn không dưới mười con dê, mười con heo, gà vịt ngan với hươu, hoẵng, cá thì vô số. Rượu đưa vò nào thì đổ hết vào vại lớn đưa đến chỗ bàn tiệc, người uống rượu thì cầm cái bát to như cái chậu cứ thế mà múc.
Lục Hứa nói: “Ta cảm thấy hôm nay mọi người đều nhận ra chúng ta.”
Mạc Nhật Căn đẩy xe tới, người mua rượu nhân tiện nói: “Này, hôm nay đến sớm đó nha!”
“Đúng đúng.” Mạc Nhật Căn lấy khăn lau tay nhìn rất ra dáng nô bộc, nếu không phải so với mấy gã sai vặt còn cao lớn hơn thì đúng là không khác gì. Lục Hứa lại trắng trẻo tuấn tú, nhìn qua không giống người đi làm việc, đứng ở bên lạnh lùng quan sát, Mạc Nhật Căn lúc đầu đưa rượu thì giới thiệu đây là đệ đệ bà con xa, là người đọc sách, hắn làm việc để giúp đệ đệ có tiền đọc sách, chuẩn bị năm sau thi cử. Người mua cũng không nghi ngờ gì, liền nói: “Cứ như cũ, đổ rượu vào chum lớn đi.”
Mạc Nhật Căn liền rót rượu vào vạc lớn, Lục Hứa vẫn ở bên cạnh nhìn xem, vừa vặn đúng lúc quản gia chạy đến, nói với người kia: “Hôm qua hai người bưng đồ sao lại không thấy tới? Ngươi đến chợ Tây tìm người thay thế đi.”
Lục Hứa lập tức liếc mắt ra hiệu với Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn gật đầu hiểu ý, nhưng không nói gì, chỉ cười cười rót rượu. Đêm qua A Sử Na Quỳnh đánh thuốc hai tên tạp dịch trong phủ, khiến bọn họ thượng thổ hạ tả, không đến hầu hạ An Lộc Sơn được. Đang nghĩ xem hai người liệu có thể đánh tráo hay không, quả nhiên là cơ hội tới.
Người mua đồ đáp ứng xong, nói với Mạc Nhật Căn: “Hai ngươi làm đi! Hai ngươi chịu khó quỳ một lát, đừng có thẳng người quá là được.”
Mạc Nhật Căn cười rạng rỡ vội đồng ý, Lục Hứa lại tỏ vẻ không tình nguyện lắm, người mua hàng nói: “Có tiền! Lát sau sẽ thưởng hai ngươi một trăm đồng, Tiết độ sứ đại nhân mà cao hứng có khi còn phát thêm cả bạc đó.”
Lục Hứa lúc này mới đồng ý, người kia vốn không muốn chạy ra chợ Tây, lúc này đưa hai người theo sát, đổi quần áo để hầu hạ tiệc tối cho An Lộc Sơn. Vào đêm, hai người ở hậu viện thay y phục, cả hai dùng nước sạch tắm rửa qua một lần, Mạc Nhật Căn phơi nắng nhiều, làn da màu đồng khỏe mạnh, còn Lục Hứa làm trinh sát luôn mặc y phục dạ hành, không phơi nắng nên làn da vẫn trắng nõn.
Mạc Nhật Căn nhìn Lục Hứa, cười nói, “Ngươi so với Hồng Tuấn thì ai trắng hơn?”
“Liên quan gì tới ngươi.” Lục Hứa đáp, đưa lưng về phía hắn, Mạc Nhật Căn kinh ngạc nhìn thân thể xích lõa của Lục Hứa đến ngây người, bỗng nhiên hiểu được tại sao Lý Cảnh Lung thích thiếu niên. Thứ dục vọng nguyên thủy kia có chút rục rịch trong người hắn.
Hai người cởi quần áo, mặc váy da, để thân trần, đeo hai chiếc dây lưng, chính là cách ăn mặc của người Đột Quyết. An Lộc Sơn xuất thân Đột Quyết, trên người đeo đầy vàng bạc, tướng sĩ dưới trướng cũng thích mặc giáp da Đột Quyết, thường cởi trần để lộ ngực bụng, coi như vậy là phô trương sức mạnh,
Lúc ra đến hậu viện, cả hai  đến cái sọt cá sống, cá nhảy rơi đầy đất, trong đó lòi ra một con cá chép có tay có chân, nhảy tưng tưng trên đất, vội vàng kiềm chế, nhân dịp người hầu không để ý chui vào rương nhìn ra bên ngoài.
Đám người hầu đưa một sọt cá đi trước, Lục Hứa nhanh chóng nói: “Triệu Tử Long!”
Cá chép yêu từ đống cá thò đầu ra, Mạc Nhật Căn ra hiệu cho nó đến, Cá chép yêu nói: “Ta không mặc quần áo! Xấu hổ lắm!”
Mạc Nhật Căn nói: “Trước kia ngươi cũng đâu có mặc quần áo?”
“Mặc rồi sau đó cởi ra không quen.” Cá chép yêu rụt vào, lúc này đám người hầu quay lại, đem cái sọt kia đi nốt.
Lục Hứa cùng Mạc Nhật Căn ngán ngẩm ngồi chờ dưới mái hiên hậu viện. Mạc Nhật Căn nghiêng đầu nhìn Lục Hứa, muốn tìm đề tài nói chuyện, nhưng Lục Hứa vẫn lãnh đạm như vậy, không chủ động nói chuyện.
“Này.” Mạc Nhật Căn nói.
“Ừm.” Lục Hứa nhìn Mạc Nhật Căn, dường như sau khi nhìn thấy quá khứ của hắn, liền thấy người này rất kỳ lạ.
“Đừng lo lắng.” Mạc Nhật Căn nói, “Sẽ không có việc gì đâu.”
“Ai lo lắng cho ngươi?” Lục Hứa thuận miệng, “Suy nghĩ nhiều rồi.”
“Ngươi làm đệ đệ ta đi.” Mạc Nhật Căn định xoa đầu Lục Hứa lại bị ngăn lại.
“Ta không phải Hồng Tuấn.” Lục Hứa nói, “Hắn cái gì cũng không hiểu, nhưng ta hiểu, cũng không phải dùng vài bữa cơm là lừa ta đi theo được.”
“Này.” Mạc Nhật Căn cười nói. “Ta có muốn lừa ngươi, cũng không làm như vậy. Ta đến giờ có giấu diếm ngươi cái gì đâu.”
“Bọn họ không biết sao?” Lục Hứa đột nhiên hỏi.
Mạc Nhật Căn không ngờ Lục Hứa vẫn còn nhớ rõ giấc mộng kia, lơ đễnh đáp: “Chuyện này có gì hay mà nói chứ?”
“Lý Cảnh Lung cũng không biết sao?” Lục Hứa lại hỏi.
Mạc Nhật Căn hiển nhiên không muốn nói thêm, lại nói: “Lát nữa cứ theo kế hoạch mà hành động…”
“Ngươi đến Trường An không phải chỉ vì rèn luyện.” Lục Hứa nói, “Ta đoán đúng chứ?”
“Không phải vì tìm ngươi sao?” Thần sắc trong mắt Mạc Nhật Căn khẽ lóe lên một chút, dường như hóa thành người khác, nụ cười cũng mang một phần phức tạp cùng suy ngẫm.
“Như vậy ngươi còn ở lại Khu ma ti làm gì?” Lục Hứa lại hỏi.
Mạc Nhật Căn nói: “Đương nhiên là vì các huynh đệ rồi.”
Lục Hứa nói: “A Thái và A Sử Na Quỳnh vì Thần Hỏa, vì phục quốc; Vĩnh Tư ca vì bắt Giải Ngục…”
“Sao các ngươi ai cũng thích Vĩnh Tư?” Mạc Nhật Căn nhìn Lục Hứa nói, “Đều gọi hắn một tiếng ‘ca’.”
“Vì hắn tài hoa.” Lục Hứa nói.
“Được rồi, ta là người thô kệch.” Mạc Nhật Căn cười nói.
Đúng lúc Mạc Nhật Căn dứt lời, Lục Hứa định hỏi tiếp thì đột nhiên đằng sau ‘oa’ một tiếng, là tiếng Cá chép yêu, hai người vội vàng đứng dậy đến xem.
Cá chép yêu hồn lìa khỏi xác, vội vã chạy đến, run rẩy.
“Thật khủng khiếp.” Cá chép yêu nói, “Ta không đợi ở đó đâu!”
“Làm sao?” Lục Hứa cùng Mạc Nhật Căn có hơi hồi hộp, Mạc Nhật Căn bước qua hành lang, cùng Lục Hứa xem xét gian bếp, còn tưởng Thiên Ma xuất hiện, chỉ thấy dưới mái hiên treo hơn một trăm con cá muối.
“Hóa ra đối diện nỗi sợ sâu thẳm trong lòng.” Lục Hứa không biến sắc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.