Khi Lục Hứa quay về Lan Lăng Hổ Phách, mọi người đã ở đây chờ đợi.
“Cực kỳ thuận lợi.” Lục Hứa thở dài, “Lão Mạc bị bắt đi rồi.”
“Lão Mạc.” A Thái cười nói, “Quen biết lâu như vậy, có đau lòng không?”
Lục Hứa tâm loạn như ma, nói, “Thuận miệng nói, còn để ý nữa!”
A Sử Na Quỳnh vỗ vai Lục Hứa, ra hiệu hắn thả lỏng một chút, nói: “Mọi người đã đồng ý với kế hoạch của hắn, đừng lo lắng quá.”
Lục Hứa nói: “Triệu Tử Long còn ở trong An Tây Vệ phủ, chờ nó báo tin xem sao.”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Một khối bảo thạch, cũng hơi kỳ quái. Thần Hỏa của các ngươi là làm từ bảo thạch sao?”
A Thái nói: “Hôm nay ta vừa hỏi Lý Quy Niên sư huynh, Thần Hỏa mất tích quá lâu, không phán đoán được, cần xác nhận trước đã.”
A Sử Na Quỳnh nghĩ nghĩ, nói với A Thái: “Không phải Thần Hỏa, cũng có thể là thánh vật trong giáo, lúc trước bị đám Đột Quyết cướp đi không ít pháp bảo.”
Lục Hứa thở dài một hơi, nhẹ gật đầu, hắn có chút bất an, nghĩ đến mộng cảnh quá khứ đầy đen tối của Mạc Nhật Căn, lại nghĩ tới lúc Cừu Vĩnh Tư truyền âm đến, với biểu hiện của Dương Quốc Trung không khỏi thấp thỏm lo âu.
“Chờ tin tức xem sao.” Lục Hứa nói.
Mọi người liền thấp giọng bàn bạc đối sách, A Thái nói với A Sử Na Quỳnh: “Ngươi đem Thánh Điền tới, cùng ta điều tra thêm có bao nhiêu pháp bảo bị lấy đi.”
Lục Hứa xuống lầu đến hậu viện, đêm hè giao xuân, tâm tình hắn rất phức tạp, dù đã nói rõ cùng với Mạc Nhật Căn, nhưng thấy cảnh Mạc Nhật Căn giữ địch nhân để hắn chạy thoát, lại không kìm được lo lắng.
“Này, hươu con.” Cừu Vĩnh Tư vừa đi tắm xong, mặc một bộ áo trắng, dáng người khôi ngô đứng trong viện, phơi mấy tấm bùa vừa làm xong, ngẩng đầu cười với hắn, “Ban đêm đừng lo lắng đến mức không ngủ được chứ.”
“Không cần ngươi quan tâm.” Lục Hứa lạnh lùng nói, đanh định quay người rời đi, lại nhớ tới một chuyện liền hỏi Cừu Vĩnh Tư: “Diệp Minh là ai?”
“Là Dạ Minh.” Cừu Vĩnh Tư làm động tác như đang mắc nghẹn lại duỗi cổ, nói: “Cũng gọi là Ế Minh [1], một con rồng chưởng quản thời gian.”
Lục Hứa: “Chưởng quản thời gian?”
“Có một nơi, gọi là Trấn Long tháp.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Giao, long, cự xà, thần tiên thượng cổ sau một trận đại chiến, tất cả những con rồng phạm vào thiên luật đều bị giam ở đây.”
“Còn lại thì sao?” Lục Hứa hỏi.
“Những con còn lại vô tội, bọn chúng được tự do, ngao du tứ hải hoặc ở ẩn trên đỉnh núi.”
Lục Hứa nghe Hồng Tuấn kể qua, sứ mệnh của Cừu Vĩnh Tư là bắt Giải Ngục về tháp, phong lại.
“Chỉ một Giải Ngục, đã náo loạn như vậy, nếu Trấn Long tháp mà sụp thì sẽ ra sao?”
“Vậy đành để nó đổ.” Cừu Vĩnh Tư cười nói, “Lúc nào đổ ta còn tiết kiệm được một chút sức lực.:
Lục Hứa: “…”
“Trong tháp có một vị Long Thần, gọi là Diệp Minh.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Dưới sức mạnh của ông ta, thời gian trong tháp trôi qua rất chậm, không giống bên ngoài. Nhưng Giải Ngục đào thoát, giết chết Diệp Minh, phá kết giới thời gian, cũng đem thi thể của Diệp Minh đi.”
Lục Hứa trầm giọng: “Vậy sao hỏi hắn thì hắn lại…”
“Vì Diệp Minh là dưỡng phụ của hắn.” Cừu Vĩnh Tư chăm chú đáp, “Tự tay giết chết Diệp Minh chính là Tâm Ma của Giải Ngục.”
“Hắn vốn định thành Ma.” Lục Hứa nói.
“Nhưng Ma cũng có Tâm Ma.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Ai cũng có, chỉ khi đối diện được với Tâm Ma của bản thân, mới sẽ không bị làm hại, ngươi xem, Giải Ngục cũng có lúc sợ hãi.”
Lục Hứa im lặng nhìn Cừu Vĩnh Tư, Cừu Vĩnh Tư lại nói: “Tâm Ma của ngươi là gì? Cừu hận với Giải Ngục? Hay với lão Mạc…”
“Ta đi đây.” Lục Hứa không muốn tiếp tục đề tài này, Cừu Vĩnh Tư cũng không ngăn hắn, chỉ cười cười, Lục Hứa rời khỏi hậu viện, đứng dưới mái hiên nhìn chăm chú Cừu Vĩnh Tư.
“Hồng Tuấn rất thích ngươi.” Lục Hứa nói.
“Ta cũng thích hắn.” Cừu Vĩnh Tư trêu ghẹo nói, “Chẳng qua ta thích nữ hài xinh đẹp hơn.”
“Không phải ý đó.” Lục Hứa nói, “Cảm ơn.”
Lục Hứa đang định về phòng, Cừu Vĩnh Tư đột nhiên nói: “Trong lòng tên sói kia, có khúc mắc không giải được.”
“Ta biết,” Lục Hứa đáp, “Ngươi cũng có.”
“Ừm.” Cừu Vĩnh Tư khẽ gật đầu, không nói thêm lời, Lục Hứa về phòng liền đóng cửa lại.
Lạc Dương, Thập Lý Hà Hán.
Hồng Tuấn cảm thấy hơi buồn ngủ lại bị một câu “Thái Bạch huynh” của Lý Cảnh Lung đánh tỉnh, cả người tỉnh táo. Không biết bây giờ là lúc nào, con phố dưới lòng đất này như một cái chợ đen, lại giống một thành trì không biết đến màn đêm. Hắn không ngừng được suy nghĩ, gặp được Lý Bạch, còn hỏi hắn uống nhiều có muốn giải quyết không… còn đưa hổ tử, sau đó Lý Bạch đối diện hắn…
Hồng Tuấn cảm thấy trời đất quay cuồng, nhịp tim không khống chế được nữa.
“Cái cái cái cái kia…” Hồng Tuấn nói, “Lý Bạch đại nhân, thật xin lỗi, tiểu nhân mắt chó không thấy Thái sơn….”
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Bạch dựa vào đầu ngõ, say đến ngủ thiếp đi, Hồng Tuấn dùng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tán thưởng quan sát Lý Bạch ngủ say, Lý Bạch còn sống, hiện rõ vẻ vui mừng không kiềm chế được.
Lý Cảnh Lung: “Mang một thùng nước đến đây.”
“Huynh tự lấy đi!” Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung, nói, “Ta muốn chiếu cố Thái Bạch huynh.”
Lý Cảnh Lung nói: “Vậy ta mang thùng nước đến, giội lên đầu hắn vậy.”
“Này sao làm thế được!” Hồng Tuấn nói, “Huynh dám! Ta liều mạng với huynh! Này này… Huynh định giội thật à!”
“Vậy thì làm thế nào bây giờ?” Lý Cảnh Lung cảm giác không phải là xách nước đến mà xách theo một thùng dấm.
“Để hắn tự tỉnh lại đi!”
“Không thể, trước kia lúc nào hắn cũng vậy, chúng ta thường giội nước, nếu không em chờ đi, hắn tỉnh dậy lại uống tiếp…”
“Không không! Đừng!” Hồng Tuấn hét thảm một tiếng, thùng nước kia ‘ào’ một cái đổ thẳng lên người Lý Bạch, Lý Bạch liền tỉnh lại.
“Mang rượu đến.” Lý Bạch kêu lên.
Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn nhìn xem, Hồng Tuấn vội giải thích: “Không phải ta, Thái Bạch huynh…”
“Đỡ ta dậy.” Lý Bạch hơi đau đầu, Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn tiến đến, kéo hắn đứng dậy, cả người Hồng Tuấn đều run rẩy.
“Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu...”
(Ngựa Ngũ hoa, cầu Thiên Kim, hô một tiếng đã có rượu ngon…)
“Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.”
(Cùng người uống hết nỗi sầu vạn năm)
Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn trăm miệng một lời đọc nối theo.
Lý Bạch mệt mỏi cười cười, hàn huyên một lát, Lý Cảnh Lung nói: “Đây là Hồng Tuấn, Thái Bạch huynh.”
“Không quan tâm..” Lý Bạch vung tay lên, “Có tiền không? Tiểu Lung, cho ta mượn một ít.”
“Làm chính sự trước.” Lý Cảnh Lung nói, “Về rồi bàn.”
Lý Bạch đành coi như thôi, Lý Cảnh Lung gần như áp giải hắn đi về phía đường phố bên kia, “Hương Ngọc ở đâu? Ngươi đáp ứng giúp Hồng Tuấn tìm người.”
“Hồng Tuấn… ừm.” Lý Bạch quay đầu, liếc Hồng Tuấn, lẩm bẩm nói, “Ngươi… đã có hôn phối chưa?”
Nghe như vậy, tim Lý Cảnh Lung hụt một nhịp, như bị bóp nghẹt.
Khóe miệng Hồng Tuấn co giật, đáp: “Đã có gia đình.”
Lý Cảnh Lung nghe thế mới yên lòng, Lý Bạch cười vài tiếng, vỗ vỗ lưng Hồng Tuấn, nói: “Ta có vị bằng hữu, sinh được nữ nhi, nhờ ta tuyển lang quân hộ…”
Hồng Tuấn: “Ta không thích nữ hài tử.”
Nhịp tim Lý Cảnh Lung trở lại bình thường.
“Này, thế này, hắn cũng làm thơ.”
“Là ai?” Hồng Tuấn hiếu kỳ hỏi.
Lý Cảnh Lung lại hơi lo lắng.
“Thơ hắn khá tốt, là… Đỗ Phủ.”
Hồng Tuấn: “A, Đỗ Phủ là ai? Chưa nghe qua.”
Lý Bạch khoát tay, lẩm bẩm một mình, tóc tai bù xù dẫn Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn đến một chỗ khuất. Mùi thơm kia càng ngày càng rõ, bên trên cổng có một tấm biển đề bốn chữ: “Quốc sắc thiên hương.”
Lý Cảnh Lung thấp giọng nói với Hồng Tuấn: “Đi vào trong rồi đừng nói lung tung.”
Hồng Tuấn gật đầu, sớm đã quên mục đích chuyến đi này, “Lát nữa có thể đưa Thái Bạch huynh về cùng không? Ta muốn tâm sự với hắn.”
Lý Cảnh Lung cảm thấy cực kỳ đau đầu, mang cái con ma men này về thì nói chuyện kiểu gì, Lý Bạch lúc tỉnh dậy không say rượu thì cũng là cùng người đàm luận văn thơ. Ngẫu nhiên nghĩ ra thứ gì đó liền hưng phấn viết, xong lại uống rượu, mấy người uống say xong chỉ cười, rất ít ai theo được thứ sinh hoạt ấy.
“Em muốn đưa về thì đưa,” Lý Cảnh Lung nói, “Chờ lát nữa xem hắn thế nào, đừng để hắn tùy tiện rút kiếm.”
Hồng Tuấn gật đầu, ba người liền đi vào, chỉ thấy bên trong Quốc sắc thiên hương cực kỳ xa hoa, nhưng trong sảnh không có khách nhân nào, bên trong bốn cầu thang hợp vào giữa nhà, có một nam tử áo đen ngồi đó, Lý Cảnh Lung thấy qua đã thầm nhủ không ổn rồi, đối phương đã chuẩn bị từ trước.
Hồng Tuấn quan sát nam tử kia cũng giật mình.
Nam tử kia ngũ quan tinh xảo anh tuấn, không có điểm thiếu niên ngây thơ nhưng cũng không mang vẻ khí khái hào hùng như Lý Cảnh Lung, mày liễu, mũi cao mắt sâu, hai mắt đen thẳm, làn da trắng nõn. Hồng Tuấn cũng gặp qua nhiều nam nhân đẹp mắt, nhưng chưa bao giờ thấy ai anh tuấn như vậy!
Quả thực rất đẹp!
Mà bên cạnh nam tử, một đoàn nữ hài mặc hoa phục rực rỡ, khung cảnh kia cực kỳ thuận mắt, như bách hoa đua nở, vây quanh một nam nhân anh tuấn này.
“Hoan nghênh quang lâm tiểu điếm.” Nam tử kia nói, “Nhã Đan hầu.”
Lý Cảnh Lung mỉm cười một cái, “Thất kính rồi, các hạ làm thế nào biết được hôm nay ta sẽ đến?”
“Tự nhiên sẽ có cách.” Nam tử trả lời Lý Cảnh Lung nhưng lại nhìn về phía Hồng Tuấn, lẩm bẩm: “Trước cứ kết giao bằng hữu đã, ta là Vạn Giác, ngươi có thể…gọi ta là ‘Tiểu Vạn’.”
Lý Cảnh Lung nheo mắt, nhìn Vạn Giác, nói: “Huynh đệ của ngươi đâu?”
“Tửu, sắc, tài, vận.” Vạn Giác nhấc một chiếc chén, ra hiệu với Lý Cảnh Lung, “Ngươi đáng lẽ phải đoán được ta là ai mới đúng, Nhã Đan hầu, đại ca ta đang có việc trong thành, nếu không ngài ngồi xuống đã, đợi hắn xong việc, chúng ta nói chuyện phiếm vài câu?”
Nam nhân này dáng dấp thật quá vừa mắt!
Hồng Tuấn không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, nhưng lại không có tí ý nghĩ gì, chắc bởi vì vừa mới cùng Lý Cảnh Lung thành đôi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tên này dù có gương mặt hoàn mỹ đến đâu cũng không lay động hắn được.
Lý Cảnh Lung mỉm cười một cái, nhìn quanh bốn phía, ngồi xuống bậc thang ngang hàng với Vạn Giác. Vạn Giác nói: “Còn không mau đón tiếp khách quý?”
Đám nữ hài xinh đẹp xung quanh Vạn Giác liền nhao nhao đi tới.
Hồng Tuấn thầm nghĩ, liệu Lý Cảnh Lung có động tâm với người này không, mới liếc mắt nhìn hắn. Lý Cảnh Lung lại bình thản ung dung, nhìn đám nữ hài, ắt hẳn đều là yêu quái, chỉ không biết là yêu quái gì hóa thành, ngửi mùi thơm kia có lẽ là hoa yêu? Liền nói: “Hôm nay đón tiếp chúng ta, chắc hẳn có chuyện muốn nói, vào thẳng vấn đề đi.”
Vạn Giác nói: “Yên tâm, sẽ không để các ngươi uống rượu do đại ca ta ủ đâu.”
Lý Bạch từ lúc ngồi xuống chỉ cúi đầu, nghe được chữ rượu liền đột nhiên ngẩng lên, nói: “Có rượu sao? Mang rượu lên, mang rượu lên!”
Đám nữ tử sửng sốt.
“Lý Bạch?” Một nữ hài hỏi, “Ngài là Lý Bạch sao?”
“Đúng đúng đúng.” Lý Bạch vung tay, nói: “Rượu đâu?”
“Oa a ——!”
“Lý Bạch ——!”
“Lý Bạch đại nhân ——!”
Đám yêu quái này thật quá đáng! Hồng Tuấn lửa giận ngập trời, nói: “Tránh xa Thái Bạch huynh ra một chút đi!”
Vạn Giác không ngờ cục diện bỗng nhiên biến thành thế này, thấy đám hoa yêu lao về phía Lý Bạch, có người trên lầu nghe thấy cũng nhanh chóng đi xuống, nói: “Lý Bạch ở đâu? Ở đâu?”
Cả sảnh hỗn loạn, Vạn Giác quát: “Tất cả im lặng cho ta!”
“Lý Bạch!”
Đám yêu quái cảm động đến rớt nước mắt, có nữ hài còn nói: “Vài ngày trước ta gặp qua, quả nhiên là ngài!”
Lý Bạch: “À… được được…”
“Lý Bach, ta thích ngài!”
Lý Bạch thuận miệng nói: “Ta cũng thích ta… được rồi, rượu đâu?!”
Lập tức có người bưng rượu tới, năn nỉ nói: “Ngài viết một bài thơ đi!”
“Giờ không có hứng.”
Một đám người oanh oanh yến yến, như chúng tinh phủng nguyệt, bọc lấy Lý Bạch, ném Vạn Giác, Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn sang một bên, ba người hai mặt nhìn nhau, không nói gì.
“Nhân huynh không lo lắng sao, yêu quái dưới trướng lại không quản được.” Lý Cảnh Lung thuận miệng nói, “Cần phải tu luyện thêm vài năm rồi.”
Vạn Giác: “…”
Hồng Tuấn dở khóc dở cười không biết nói gì.
Vạn Giác nói: “Nhã Đan hầu hôm nay mang theo người khống chế được pháp lực của ta, không oan, không oan.”
“Côn Thần ở đâu?” Lý Cảnh Lung không có kiên nhẫn vòng vo với hắn, nhìn qua trong sảnh, đám nữ hài này đều là yêu quái biến thành, thực sự bất đắc dĩ, không thương hoa tiếc ngọc được, chắc hẳn đạo hạnh cũng không cao. Chỉ có cổ vượn đối diện đây, hắn cùng Hồng Tuấn liên thủ, dùng Ngũ Sắc Thần Quang vây đánh cũng không sợ.
“Lấy gì ra trao đổi đây?” Vạn Giác cười mang theo chút tà khí, xấu xa, chính là nét cười khiến người ta phải động tâm, nói, “Nhã Đan hầu, trước khi lên đường tam đệ của ta đã dặn phải để ngươi ra giá trước.”
Những lời này mấy phần thật mấy phần giả? Lý Cảnh Lung nhanh chóng suy xét một lượt, bọn chúng có lẽ đã ngờ rằng Diệu Kim cung sẽ cho người đến cứu Côn Thần, nhưng không đoán ra được là bọn họ, Vạn Giác chẳng qua muốn phô trương thanh thế dọa người mà thôi.
“Tiết Độ sứ muốn thứ gì?” Lý Cảnh Lung hỏi ngược lại.
Vạn Giác vỗ đùi, nói: “Ngài quả là người sảng khoái, hầu gia.”
“Lý Bạch đại nhân…”
“Các người đừng dựa vào gần thế… đừng có kéo đầu hắn…”
“Các ngươi đủ chưa!” Vạn Giác cuối cùng cũng nổi giận.
Giọng nói đám yêu quái nhỏ dần, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Lý Bạch như cũ, hiển nhiên đã điên đảo thần hồn vì hắn rồi. Lý Bạch đã qua tuổi bốn mươi, nhưng không hề có vẻ già nua, vóc người lại đẹp, râu ria bù xù nhìn như đại thúc phóng khoáng, lại có tài, thanh danh nổi như sấm bên tai, lúc này đoạt hết sự chú ý.
“Hắn ở ngay trong tửu quán,” Hồng Tuấn nói, “Bình thường các ngươi chưa gặp qua sao?”
“Chúng ta không ra ngoài được!” Một nữ hài phàn nàn nói.
“Đúng vậy, không được rời khỏi cánh cửa này!” Một nữ hài khác nhìn Hồng Tuấn, nói, “Vài ngày trước nghe nói hắn đi qua, bọn tỷ muội muốn ra ngoài nhìn một chút cũng không được.”
“Ta dẫn hắn tới.” Hồng Tuấn nói.
“Thế thì sao?”
Hồng Tuấn nói: “Ta không đưa hắn đến, các ngươi cũng không thấy được người.”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Không muốn gì cả.” Hồng Tuấn nói, “Các ngươi đừng có dựa sát vào hắn, đừng nằm vào lòng hắn…”
Lý Cảnh Lung và Vạn Giác không có hứng đấu khẩu, Vạn Giác mặt không đổi sắc nói: “Tiết Độ sứ muốn tam thiên ngạc mộng trên người hắn, đổi lấy Côn Thần.”
Lý Cảnh Lung nói: “Để ta xem xét, cứ vậy đã, Hồng Tuấn, Thái Bạch huynh, đi thôi!”
Hồng Tuấn: “Hầy!”
Đám yêu nữ đồng loạt tỏ vẻ thất vọng, Lý Bạch uống hai ngụm rượu, loạng choạng đứng dậy mà rời đi, Lý Cảnh Lung đỡ lấy hắn, không quay đầu lại mà cứ đi thẳng ra cửa.
“Nhã Đan hầu.” Vạn Giác đột nhiên nói, “Ta không phạm ngươi, ngươi không phạm ta, đừng tìm rắc rối làm gì.”
Lý Cảnh Lung quay đầu nhìn Vạn Giác, quan sát hắn một lúc, đột nhiên nhớ tới Văn Tần còn đang ở trong Khu ma ti, đột nhiên hiểu ra.
Hắn hướng Vạn Giác gật đầu một cái.