Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 123: Kiếp nạn tương chí




Nhìn lại Trường An tựa gấm vóc
Ngàn cổng núi non dần mở ra
Ngựa phi bụi hồng, quý phi cười
Không biết ai…
(Bài thơ ‘Quá Hoa Thanh Cung’ – Đỗ Mục)
“A? Đây là cái gì vậy?” Lực chú ý của Hồng Tuấn đã chuyển đến thứ quả xinh đẹp như thủy tinh trên bàn. Quả kia lóng lánh, cùng với băng lạnh nằm một chỗ, giữa ngày hè nóng bức tỏa ra một cỗ khí mát lành.
Bên cạnh có một đĩa nước muối để chấm.
Lý Cảnh Lung thấp giọng nói: “Quả vải.” Cũng ra hiệu cho hắn yên tĩnh, được ăn rồi.
Trong Kim Hoa Lạc, Viên Côn lấy mai rùa dùng để bói trên bàn, cả điện ngập trong bầu không khí yên lặng mà nghiêm túc, Lý Long Cơ nói, “Vị đại sư này là do Cao Lực Sĩ tự mình mời đến, bói một quẻ xem quốc vận Đại Đường ta.”
Lý Cảnh Lung thoáng nhìn Viên Côn, thầm nghĩ tại sao hắn lại nhập bọn với đám Cao Lực Sĩ, nhưng nghĩ lại, một năm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, Lý Long Cơ dù có già, nhưng cũng không ngốc, ắt hẳn cảm thấy phía sau phồn hoa này, Đại Đường đã có nguy cơ tàn lụi.
Trong thời gian ngắn, Giải Ngục chạy khỏi Trường An, Viên Côn cầm cờ chào hàng vào thành bị Cao Lực Sĩ tìm thấy, đưa đến gặp Lý Long Cơ, một màn này hiện lên trong đầu Lý Cảnh Lung. Dùng khả năng thấy rõ thiên cơ, minh xét tương lai của Côn Thần, lần trò chuyện này không phải đơn thuần là cuộc nói chuyện của Yêu Vương và Nhân Vương, mà còn ám chỉ rằng mọi chuyện chưa thực sự kết thúc.
“Tương lai Đại Đường có kiếp nạn gì?” Lý Long Cơ hỏi.
“Cuồng phong bạo vũ, sấm sép vang dội.”
Nói xong, chỉ thấy Côn Thần phẩy tay áo một cái, toàn bộ Kim Hoa Lạc điện tối thui, người ngựa từ bốn phía, sấm chớp đì đùng, không biết từ đâu thổi tới gió lạnh từng cơn, bên tai Hồng Tuấn có tiếng nói của Viên Côn.
“Tảng sáng ngày mai đến chùa Hưng Giáo tìm ta, đừng nhìn, cứ ăn vải đi.”
Ánh sáng lờ mờ, trong Kim Hoa Lạc tối om, mà trên bình phong như có vô sổ yêu ảnh nhảy nhót, tiếng binh mã thét gào, mây đen cuồn cuộn, như một trận chiến được tái hiện lại trên bình phong. Máu đỏ ngập tràn, huyết hải như nhấn chìm cả điện, đám Khu ma ti chỉ im lặng nhìn xem. Lý Hanh không giữ được trấn định, suýt nữa kêu lên, Lý Long Cơ nhìn chằm chằm bình phong, một tay đặt lên đầu gối nhi tử.
Không bao lâu sau, mọi thứ biến mất, trong điện khôi phục như cũ.
Yên lặng hoàn toàn, chờ hồi lâu, một giọng nói vang lên.
“Có còn vải nữa không?”
Hồng Tuấn đã ăn hết một bát vải.
Đám người: “…”
Khóe miệng Lý Long Cơ khẽ giật, Lý Hanh nói: “Quay lại bảo người mang đến thêm… Hay là…”
Lý Long Cơ trầm giọng: “Khi nào thì tai họa tới?”
Hắn nhìn chỗ đứng của Viên Côn, bỗng nhiên Viên Côn biến mất, Lý Long Cơ trầm ngâm không nói gì, sau đó thở dài.
“Hắn đi rồi.” Lý Cảnh Lung nói.
Lý Long Cơ bỗng nhiên hơi hốt hoảng, Hồng Tuấn lại thầm nghĩ quả vài này ngon quá, có vẻ muốn gõ bát chờ thêm, Hồng Tuấn nhìn Lý Hanh. Nhưng Đại Đường sắp có biến, ai còn quan tâm ngươi muốn ăn gì?
“Hôm nay các ngươi đến đây… Xem thử lời nói của tên phương sĩ này… là thật hay giả?” Lý Long Cơ miễn cưỡng bình tĩnh lại, muốn hỏi quốc vận Đại Đường liệu có trở thành như vậy không.
Lý Cảnh Lung nói: “Thần biết hắn, những gì hắn tiên đoán, chưa từng ứng nghiệm… Không, nên nói là, chỉ có một việc ứng nghiệm.”
“Chuyện gì?” Lý Hanh hỏi.
“Có quan hệ với thần.” Lý Cảnh Lung đáp, “Việc này có chút phức tạp, không thể giải thích ngay được.”
Hồng Tuấn bỗng run người, giương mắt nhìn về phía Lý Cảnh Lung, cảm thấy qua rất nhiều chuyện, thì những tiên đoán của Côn Thần lần đầu được đưa ra đều không ứng nghiệm.
“Nhưng thần cho rằng, phòng bị kỹ càng không phải chuyện gì xấu.” Lý Cảnh Lung nói, “Lời của Viên đại sư, liên quan đến chuyện linh dị thần quái…”
Lý Cảnh Lung đang rất đau đầu, không biết làm thế nào giải thích cho Lý Long Cơ tiếp nhận chuyện Dương Quốc Trung là yêu quái, An Lộc Sơn là ma, định phá hủy Đại Đường, lời này dù có nói kiểu gì cũng chẳng ai tin. Nhưng không biết Côn Thần vô tâm hay cố ý, vì đã tạo cho hắn một bước đà, mọi thứ đơn giản đi nhiều.
Lý Cảnh Lung chỉnh lý lại mọi chuyện, từ chuyện hai trăm năm trước của Giải Ngục và Trọng Minh, rồi tới Giải Ngục chiếm Trường An, Cửu Vĩ Thiên Hồ chính là do nó dựng lên. Lý Hanh cực kỳ khiếp sợ, Lý Long Cơ sớm đã nghe Lý Cảnh Lung đề cập qua. Sau án hàng yêu phục ma ở Tây Bắc lại đến quỷ náo loạn, lúc đề cập đến An Lộc Sơn, Lý Long Cơ rốt cục không ngồi yên được nữa.
“An Lộc Sơn?!” Lý Long Cơ chấn kinh.
Lý Cảnh Lung chậm rãi gật đầu, “Hiện giờ hắn đã trốn về Phạm Dương.”
“Giải Ngục là ai?” Lý Long Cơ nói.
“Giải Ngục đã bị chúng thần đuổi đánh.” Lý Cảnh Lung đáp.
Dính đến thừa tướng một nước, Lý Cảnh Lung không dám tùy tiện nói bừa, nếu không sẽ gây không ít tai họa, nhưng hắn ám chỉ một cái, Lý Long Cơ đã hiểu.
Cuối cùng, Lý Cảnh Lung kể rõ sự tình ngày đản thọ, kết án xong, “Sự việc chính là như vậy.”
Kim Hoa Lạc lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
“Trẫm còn nhớ rõ.” Lý Long Cơ lẩm bẩm, “Hai mươi năm trước, lần đầu tiên gặp Giải Ngục.”
Lần này đến lượt mọi người kinh ngạc, Lý Long Cơ đã gặp qua chân thân của Giải Ngục?
“Nó nói gì vậy?” Lý Cảnh Lung lúc hỏi xong mới thấy mình hơi mạo muội quá, dù gì Lý Long Cơ cũng là thiên tử. Lý Long Cơ lại không trách cứ, chỉ nói: “Là ở bên bờ sông Vị Thủy, khi trẫm đi tế thiên, thấy sương mù dày đặc giơ tay nhìn cũng không thấy, trẫm nhìn thấy nó.”
“Nó nói với trẫm… Giang sơn gửi tạm cho ngươi, chờ ngươi… chờ ngươi…”
Lý Long Cơ chần chờ lúc lâu, mọi người đều tự bổ khuyết vào câu nói dang dở kia, “Chờ khi ngươi chết đi ta sẽ đến lấy lại.”
Sắc mặt Lý Hanh cực kỳ khó coi.
“Văn võ bá quan, nhìn thấy Hắc giao lẩn vào làn nước, nửa canh giờ sau, sương mù cũng tan đi.” Lý Long Cơ nói, “Bọn họ bảo Hắc Giao là điềm lành, chỉ có trẫm biết đấy là điềm không may. Giải Ngục dù chỉ xuất hiện trước mặt trẫm một lần nhưng khiến trẫm không an tâm. Khu ma ti được thành lập cũng vì vậy.”
Nói xong, Lý Long Cơ nhìn Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung giờ mới hiểu tại sao từ khi Khu ma ti được khôi phục, Lý Long Cơ luôn khoan dung với bọn họ như vậy.
“Trẫm mệt rồi.” Lý Long Cơ nói với Lý Hanh, “Con ở lại cùng Cảnh Lung bàn bạc cho kỹ, làm thế nào bắt Quốc Trung và Lộc Sơn về Trường An. Trẫm có lời muốn hỏi bọn họ.”
Ngụ ý, Lý Long Cơ sớm đã tỏ tường – Dương Quốc Trung là Giải Ngục, Lý Cảnh Lung thầm nghĩ, lời này là bệ hạ nói ra, Dương quý phi hỏi đến, ta không chịu trách nhiệm.
Lý Long Cơ dù sao vẫn là một vị minh quân, xảy ra chuyện như vậy, thừa tướng một nước bảo mất tích là mất tích, sao lại không đoán ra? Ngay khi hắn đứng dậy, mọi người lập tức cảm giác được, so với năm trước, Lý Long Cơ ngày càng già đi, bước chân có chút khập khiễng.
Sau khi Lý Long Cơ rời đi, Lý Hanh đưa mọi người đến Ngọ Môn, đã vào đêm, ve cũng không kêu nữa, không khí mát mẻ đi nhiều. Lý Hanh vượt qua kinh hãi lúc đầu, hiện giờ ý thức được thời cuộc đã nghiêng về phía mình, ngày hắn nở mày nở mặt sắp đển rồi!
Cả đời Lý Hanh có hai đối thủ lớn nhất, An Lộc Sơn và Dương Quốc Trung lại là yêu quái, việc này có nghĩa Lý Cảnh Lung sẽ diệt trừ bọn chúng, hắn không cần quan tâm nhiều, cứ yên ổn chờ kế vị là được.
“Ngươi đừng động thủ vội, nghe mệnh lệnh của ta.” Lý Hanh nói, “An Lộc Sơn trốn về Phạm Dương, tuyệt sẽ không đưa đầu ra chịu chém, trong đó còn nhiều ẩn tình, văn kiện ta sẽ giải quyết. Chỉ sợ vội vàng sẽ kích động quân đội làm phản thôi.”
Lý Cảnh Lung biết An Lộc Sơn chỉ như cái lu, Phạm Dương Tiết Độ sứ, dưới trướng có mấy vạn binh mã, nếu không xử lý thỏa đáng, chỉ giết mỗi tên đầu sỏ có khi sẽ có binh biến. Không chừng mọi chuyện Viên Côn đoán chính là sau khi An Lộc Sơn chết, Đại Đường lâm vào cảnh nổi loạn.
Lý Cảnh Lung dừng bước, chân thành nói với Lý Hanh: “Điện hạ, không thể phớt lờ được, trừ ma phải nhanh chóng.”
Tâm sự của Lý Hanh bị Lý Cảnh Lung nhìn thấu, hơi mất tự nhiên, nói: “Ta đã biết.”
Lý Cảnh Lung bẩm báo với Lý Hanh chuyện mọi người sẽ đến Hàng Châu, Lý Hanh lập tức đồng ý rồi đột nhiên chú ý tới Cừu Vĩnh Tư, dò xét một hồi cũng không hỏi thêm gì nữa, đuổi Lý Cảnh Lung về.
Lý Cảnh Lung ra khỏi cung, nhìn bầu trời đầy sao, duỗi lưng một cái, lệnh truy nã cũng đã giải quyết, hắn được khôi phục danh phận, mọi chuyện phiền phức cũng kết thúc, quay lại thấy mọi người biểu tình khác lạ, dường như vẫn còn đang nghĩ về tiên đoán của Côn Thần.
“Sao ai cũng ủ rũ thế này?” Lý Cảnh Lung cười nói, “Vui vẻ lên, mai phát bổng lộc rồi?”
Mọi người vội vàng gật đầu, miễn cưỡng cười.
Lý Cảnh Lung nghiêm mặt nói: “Ta nói thât, tiên đoán của Côn Thần chưa hẳn đã đúng.”
“Đúng.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Tương lai trong tay chúng ta.”
“Dù khai chiến, ta thấy cũng chỉ là cục bộ.” A Sử Na Quỳnh nói, “Không đến mức khắp cả Trung Nguyên.”
A Thái lắc đầu, “Không thể nào.”
Lúc này mọi người đều nghĩ giống nhau, không thể không tin, chiến tranh có thể phát sinh, đánh nhau không tránh khỏi, chỉ không biết sẽ quy mô thế nào.
Lý Cảnh Lung còn nói: “Phàm nhân có chiến trường của phàm nhân, địch nhân của chúng ta là An Lộc Sơn, việc còn lại đành dựa vào Thái tử thôi. Sớm mai chúng ta lên đường.”
Mọi người nhao nhao đồng thanh, Hồng Tuấn không nghĩ nhanh như vậy.  Màn đêm buông xuống, Khu ma ti về phủ thu thập hành lý, phát hiện ra phong thưởng đã đưa đến, lần này không ban chức tước chỉ là vàng bạc với trang phục mùa hè.
Lý Cảnh Lung vội vàng quỳ xuống tiếp chỉ, bên cạnh thái giám đến tuyên chỉ còn có Dương quý phi.
“Nghe nói Hồng Tuấn thích quả vải.” Dương quý phi cười nói, “Ta bảo người đem tới.”
Lý Cảnh Lung biết Dương quý phi sẽ hạ mình đến thăm, nghĩ sớm mai xuất phát để tránh đi, nhưng không ngờ nàng đã sốt ruột đến vậy.
“Quý phi, mời bên này.” Lý Cảnh Lung thủ thế ‘mời’, thái giám ra ngoài đứng đợi. Mọi người lập tức hiếu kỳ, vây đến nghe lén, Lục Hứa lần đầu gặp quý phi, hỏi Hồng Tuấn: “Quý phi đây sao? Xinh đẹp thật.”
Khu ma ti tối om, chỉ có ánh trăng, càng làm rõ vẻ đẹp động lòng của Dương quý phi, Hồng Tuấn nói: “Nàng thực ra rất tốt, chỉ là…”
Nàng không phải vận khí không tốt, Lý Long Cơ từ bấy đến giờ đều không lập hậu, Dương Ngọc Hoàn là người phụ nữ cao quý nhất nước. Nhưng mà tỷ tỷ, huynh trưởng đều là yêu, không biết nàng đã chọc phải vận đen gì nữa.
“Đi thu dọn hành lý.” Mạc Nhật Căn nói, “Sớm mai xuất phát, đi thôi, đừng nghe lén nữa.”
Lục Hứa trừng Mạc Nhật Căn một cái, Hồng Tuấn hồi phục xong cũng chưa nói gì với mạc Nhật Căn, lúc này lượn một cái, trèo lên lưng Mạc Nhật Căn, hô: “Giá!” Mạc Nhật Căn vội sải bước, cõng Hồng Tuấn đi.
Đêm đó Hồng Tuấn cái gì cũng không dọn, nhớ khi trước đều do Cá chép yêu giúp hắn, trong lòng lại buồn rầu, Mạc Nhật Căn ngồi ngoài cưa.r Hồng Tuấn nói với Mạc Nhật Căn mấy câu, Mạc Nhật Căn quay lại nhìn hắn một cái, câu được câu chăng.
Trong Khu mai ti, Hồng Tuấn và Mạc Nhật Căn đều thân nhau hơn một chút, có lẽ Mạc Nhật Căn cũng có nửa dòng máu yêu tộc, trước khi gặp Lục Hứa, cả hai có cảm giác ‘đồng tộc’ mà tự giác thân thiết. Nhưng khi Hồng Tuấn hỏi về Lục Hứa, Mạc Nhật Căn không tình nguyện trả lời.
“Rốt cuộc huynh có thích hắn không?” Hồng Tuấn cầm bọc quần áo ngồi xuống hỏi.
“Thích.” Mạc Nhật Căn đáp, “Giờ ta biết là cảm giác gì.”
“Vậy huynh còn chưa nói?” Hồng Tuấn đẩy hắn. “Giờ đi đi, hai ngươi hôn cũng hôn rồi, làm cũng làm rồi…” Mạc Nhật Căn cười cười, hơi ngẩn người.
“Ta nuốt không trôi khẩu khí này.” Mạc Nhật Căn nói.
Hồng Tuấn: “…”
“Đệ đừng để ý.” Mạc Nhật Căn nói, thuận tay xoa đầu Hồng Tuấn, bảo hắn trở về đi ngủ, lại nói: “Ta không tin ta không xử lý được hắn.”
Khóe miệng Hồng Tuấn giật một cái, thầm nghĩ đến mức đó sao, sau đó ngồi một mình trong phòng chờ Lý Cảnh Lung. Không ngờ Dương quý phi vẫn chưa về, thấy sắp đến canh hai, Hồng Tuấn nhớ tới ước định với Côn Thần, định ra cửa, chuẩn bị rời đi.
Trăng lên giữa trời, chính sảnh đóng của, trong nội viện lại chưa có ai đi ngủ, Mạc Nhật Căn một tay tỳ lên cây ngô đồng giữa đình, Lục Hứa mặt mũi lãnh đạm, như đang cười nhạo hắn.
Hai người thấy Hồng Tuấn đi ra, đều quay đầu nhìn lại.
Hồng Tuấn lập tức khoát tay, ra hiệu cứ tiếp tục đi, Lục Hứa lại hỏi: “Đi đâu vậy?”
Hồng Tuấn nói: “Chùa Hưng Giáo.”
Mạc Nhật Căn nói: “Ta đưa đệ đi.”
Lục Hứa: “…”
Lục Hứa nhìn Mạc Nhật Căn. Hồng Tuấn không biết hai cái tên dở hơi này đêm hôm khuya khoắt không ở trong phòng ôm ấp mà ra đây nói chuyện làm cái gì không biết.
Lục Hứa nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Mạc Nhật Căn nói: “Vậy thì cùng đi.”
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn có nhiều chuyện muốn hỏi Côn Thần, liền gật đầu. Thương Lang Bạch Lộc hóa hình, đợi hắn leo lên, Hồng Tuấn nhìn một hồi, trèo lên lưng Bạch Lộc. Thương Lang giũ lông một cái, nhấc chân gãi tai rồi chạy ra khỏi Khu ma ti.
Vừa ra ngoài được một đoạn, bỗng gặp Cừu Vĩnh Tư, A Thái và A Sử Na Quỳnh đang vác một đống đồ trở về.
“Đi đâu vậy?” Cừu Vĩnh Tư hiếu kỳ hỏi.
Hồng Tuấn: “…”
Thế là so với ban đầu lại nhiều thêm ba người. Cừu Vĩnh Tư về nhà muốn mang theo một ít đặc sản, mà chờ Chợ Tây mở quả không kịp, nên kéo A Thái và A Sử Na Quỳnh đến thương hội một chuyến, lúc về vừa vặn đụng ba người.
“Ngươi biết tại sao Đại Lang nói đưa ngươi đi không?” Bạch Lộc chở Hồng Tuấn bay qua Trường An, Thương Lang chở ba người chạy dưới đường.
Hồng Tuấn: “Vì sao?”
Lục Hứa đáp: “Vì hắn biết ta muốn thoát thân, sẽ tóm lấy cơ hội ra ngoài với ngươi.
Hồng Tuấn dở khóc dở cười: “Hai người đều thích nhau, sao lúc nào cũng hờn dỗi vậy?”
Lục Hứa nói: “Ta giận.”
Hồng Tuấn từng hỏi qua Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung bảo, chuyện của hai người họ để họ tự giải quyết với nhau. Hồng Tuấn thức thời im lặng, không phát biểu ý kiến gì về chuyện giữa Lục Hứa và Mạc Nhật Căn.
____________________________
Kiếp nạn tương chí: Kiếp nạn sắp đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.