Nữ tướng quay gương mặt dữ tợn, máu me be bét nhìn lại, cơ bắp vặn vẹo kỳ dị, nói: “Bản thân là yêu quái, còn sợ yêu quái?”
Cá chép yêu nghĩ cũng phải, đành ngậm miệng, biết nữ tử này chính là yêu quái Họa Bì. Họa Bì chỉ có máu thịt nên phải lột da người làm hình dáng. Mà Cá chép yêu nhìn Họa Bì lột da cũng chỉ như tôm lột vỏ vậy.
“Ta tên là Lương Đan Hoắc.” Yêu quái Họa Bì treo tấm da kia lên, còn nói, “Ngươi gọi ta Đan Hoắc là được? Ngươi thì sao? Tên gì?”
Cá chép yêu không lên tiếng.
“Ta đẹp không?” Đan Hoắc đi về phía giường, lấy một tấm vải quấn ngang người, tròng mắt đảo tới đảo lui.
Cá chép yêu nhìn một hồi, Đan Hoắc lại lấy ra một cái hộp, mở ra, lấy điểm tâm bên trong ra ăn. Cá chép yêu nhìn quanh, Đan Hoắc hỏi: “Ngươi có ăn không?” Nói xong, Đan Hoắc nghiêng người tới, mở lồng, Cá chép yêu nhìn tứ phía muốn nhân cơ hội trốn đi.
Đan Hoắc nói, “Đừng chạy, trên đời này làm gì có chỗ nào thoải mái như ở đây?” Nói xong đem đồ ăn đưa cho nó. Cá chép yêu cúi đầu, thấy đây là một ngón tay út, nó giật mình, run lẩy bẩy, nói: “Ta… không ăn! Ngươi là ai? Đây là đâu?”
“Đây là Yêu gia.” Đan Hoắc nói, “Hôm nào ta đưa ngươi đi làm quen mọi người, đến đã đến rồi, đừng đi, nhìn bộ dáng của ngươi chắc cũng chịu khổ rồi, yêu quái đáng thương.”
Cá chép yêu: “...”
Cá chép yêu đột nhiên khóc lớn, dù trước mặt là yêu quái ăn thịt người, nhưng giờ đây, Họa Bì yêu này không phải là yêu quái mà là sứ giả được trời phái xuống, cứu vớt nó.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng heo rống, sắc trời đã tối, Đan Hoắc nói: “Đi ăn cơm thôi?”
Nói xong nàng mở tủ quần áo, bên trong sắp xếp gọn gàng từng bộ da người, chọn một bộ da của một phụ nhân khoác lên người, rồi nói với Cá chép yêu: “Đi theo ta, phủ rộng lắm đừng để bị lạc, ta không tìm ngươi được đâu.”
Cá chép yêu vốn đang lo sợ, sau khi Đan Hoắc mở cửa, thấy bên ngoài mưa âm u rơi, nàng quay đầu nói: “Ngươi không đói sao?”
Cá chép yêu không còn chỗ nào để đi nữa, bụng cũng đói, vết thương trên người còn chưa lành, nó rốt cuộc cũng quyết định, luống cuống chạy theo sau lưng Đan Hoắc.
“Ta không ăn thịt người.” Đây là câu nói đầu tiên của Cá chép yêu với Đan Hóa, “Ta là yêu quái tốt.”
Đan Hoắc đáp: “Ngươi muốn cũng không có bản lĩnh ăn thịt người.”
Cá chép yêu đi theo Đan Hoắc, xuyên qua hành lang, Đan Hoắc lúc này là một nữ nhân ngoài năm mươi tuổi, hai ống tay áo bó lại, một thân áo bào đỏ tươi. Thị vệ trong phủ đều e dè nàng, thấy nàng đi qua không dám nhìn thẳng.
Cá chép yêu để ý cây cỏ nơi này, đều mọc lên rất kỳ quái, cây nho giương nanh múa vuốt, kết quả to to nhỏ nhỏ. Lá cây hòe thì mọc răng cưa, như quái vật trong bóng đêm muốn nuốt sống người ta.
Hai bên hành lang có phù điêu dữ tợn, bình phong trong phòng họa một bức yêu quái ăn thịt người, ánh đèn sáng rõ, chiếu sáng cả phủ nhưng lại vô cùng quỷ dị.
Trong góc phòng, vô số yêu quái đang gào thét, Đan Hoắc dẫn Cá chép yêu vào bên trong, đám yêu quái tụ tập nhìn về phía nàng, trong lòng Cá chép yêu dánh thót một cái, nhìn thấy chủ vị trong sảnh có một con cự thú toàn thân tỏa ra hắc khí.
Đấy là An Lộc Sơn to lớn trên người cuồn cuộn hắc khí!
Lần trước Cá chép yêu gặp An Lộc Sơn, là khi hắn vào thành. Lúc ấy đám Hồng Tuấn như ong vỡ tổ chạy ra xem, Cá chép yêu thừa cơ đi báo tin cho Dương Quốc Trung. Truyền tin xong, Dương Quốc Trung đưa nó ra ngoài, đúng lúc gặp An Lộc Sơn, nó lập tức nép sau lưng Dương Quốc Trung từ xa nhìn đến.
An Lộc Sơn vẫn vạm vỡ như cũ, thịt trên người lộ ra những mảng cháy đen, có mùi thối rữa, vòng vàng, đồi mồi trên người lóe sáng, giống như ném một đống châu báu vào hố phân, cả người An Lộc Sơn run run nửa chìm nửa nổi.
Mất đi Thần Hỏa bảo hộ, An Lộc Sơn chỉ có một thân thể phàm nhân, không chịu nổi ma khí ăn mòn, bây giờ cả người đang dần thối rữa.
Một đạo bạch quang hiện lên, xoáy vòng, giữa không gian càng ngày càng mở rộng ra, vang lên ông ông, bắn về phía xa một cái. Hồng Tuấn lảo đảo, gần nhữ ngã xuống lập tức đưa tay bắt loạn, “A! A!”
Hắn vô thức xua tay loạn xạ, lại bắt được cánh tay của người khác, quay đầu lại, đúng là Cừu Vĩnh Tư đang hôn mê bất tỉnh.
“Vĩnh Tư!” Hồng Tuấn lo lắng hô to, Cừu Vĩnh Tư không biết bị làm sao mà bất tỉnh như vậy. Hai người dựa vào một luồng xung lực, trượt đi rất nhanh. Hồng Tuấn lấy phi đao, cắm lên mặt đất, phi đao lại không cách nào cắm được xuống.
Đất trời trống trải một mảnh, chỉ thấy hàn khí bủa vậy, bọn họ càng trượt càng xa, càng trượt lại càng nhanh. Hồng Tuấn liên tục đâm phi đao xuống muốn hãm tốc độ lại, cuối cùng hắn nhanh trí, tụ hợp bốn thanh phi đao hóa thành Mạch Đao, đâm mạnh xuống đất.
Một thanh nứt vỡ vang lên, Trảm Tiên Phi Đao hợp nhất chém vào mặt đất một đường như chém đậu phụ, nhưng vẫn trượt xuống tiếp, Hồng Tuấn lập tức xoay tròn đao.
“Đinh” một tiếng, Mạch Đao đổi hướng, sống đao găm vào vết nức, Hống Tuấn bị lực cản kéo lại, suýt nữa quăng cả hắn lẫn Cừu Vĩnh Tư đi.
May mà thể lực hắn rốt, nếu là người bình thường, hai người hơn ba trăm cân, thêm thế đà trượt xuống như vậy hẳn đã buông tay rồi. Hồng Tuấn cảm thấy gân mạch ở vai đau đớn một hồi, vội vàng vận Ngũ Sắc Thần Quang hộ thể, cố gắng không để bị trượt xuống nữa.
Lúc này hắn quay đầu nhìn, mới biết khí lạnh ở đâu – chỗ hai người rơi xuống là một khối Vạn Niên Huyền Băng, mà huyền băng này như một đỉnh núi cao, có một mặt nghiêng bằng phẳng đưa hai người đi xuống.
Năm trượng dưới chân chính là bờ vực, vươn ra thêm một trượng nữa, phía dưới là vực sâu vạn trượng. Hồng Tuấn một tay tóm Cừu Vĩnh Tư, một tay nắm chặt Mạch Đao, bị ghim ở đoạn cuối tường băng, không nhúc nhích được nửa tấc.
“Vĩnh Tư”! Hồng Tuấn hô lớn.
Cừu Vĩnh Tư không có động tĩnh gì, vẫn bị Hồng Tuấn tóm chặt, hôn mê bất tỉnh.
Đây là chỗ nào? Hồng Tuấn mang máng nhớ lúc Cừu Vĩnh Tư định tiến vào Trấn Long tháp, Giải Ngục bỗng nhiên xuất hiện tấn công bọn họ, mà trận pháp dịch chuyển bị xáo động, kéo cả hai người đến một nơi nào không rõ.
Chỗ này không có mặt trời, trăng sao, bầu trời như một mảnh hư không, bên trong hư không có tia sáng kỳ dị nào đó lóe lên. Bốn phía không có gió, nơi đây yên lặng đến quỷ dị.
Đây là trong Trấn Long tháp, Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, có thể xác định được. Mà núi tuyết đứng vững vạn năm này lại không hề giống trong tưởng tượng của hắn, tòa tháp này do ai xây mà bên trong rộng lớn như vậy?
Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, phải làm thế nào đây?
Hồng Tuấn thấy huyền băng phía đối diện, có một vách núi nhô ra chừng ba tấc, nghĩ thầm có lẽ nhảy qua được, nhưng vách núi này cách xa tận mười trượng… Được rồi, thử xem!
Hồng Tuấn hít sâu, đạp rơi guốc gỗ, guốc gỗ của hắn rơi xuống vực, rất lâu cũng không có tiếng vọng lên.
May là không ngã xuống, nếu không chắc chắn thịt nát xương tan… Hồng Tuấn buồn bực, vì hắn không biết bay như Thanh Hùng, Trọng Minh. Có lẽ vì không muốn hắn rời khỏi Diệu Kim cung nên không dạy hắn. Nhưng lại càng khiến hắn buồn phiền hơn.
Hắn đạp chân trần lên huyền băng, bắt đầu dùng biên độ dao động của Cừu Vĩnh Tư làm đà, nhìn về vách núi thấp đối diện, dùng thân thể của mình và Cừu Vĩnh Tư cùng đung đưa.
Bình lưu ly đựng tro cốt Diệp Minh lại nằm trước ngực Cừu Vĩnh Tư, đúng lúc hiểm nghèo này, nảy lên một cái. Từ trước ngực Cừu Vĩnh Tư từ từ trượt ra, càng ngày càng nhích dần ra ngoài, sắp rơi xuống vực.
Sáng sớm, Lý Cảnh Lung vọt tới trước tháp.
Cừu Cầu nhìn tháp cao, Trấn Long tháp còn phủ sương mờ trong nắng sớm, ma khí mà Giải Ngục mang đến đã tiêu tán hết.
“Người nhìn thấy không?” Lý Cảnh Lung nói, “Ai nhìn thấy không?”
Cừu Cầu nói: “Chắc chắn là vào trong tháp rồi.”
Lý Cảnh Lung nhớ lại, Giải Ngục bay về phía đỉnh tháp rồi biến mất.
“Giải Ngục theo Vĩnh Tư đi vào.” A Thái nói, “Đây là khả năng duy nhất.”
Mọi người đều nghĩ mãi không ra, Mạc Nhật Căn cau mày: “Vì sao Giải Ngục lại xuất hiện ở Phục Vân sơn trang mà trang chủ lại không phát hiện được?”
“Ta… không nghĩ tới?” Cừu Cầu nói, “Đang lẽ, nó sẽ không dám trở về! Nào có chuyện tù nhân trốn ngục lại còn quay lại?”
Lý Cảnh Lung nói: “Nó biết Cừu Vĩnh Tư sau khi lấy được tro cốt sẽ đưa về Trấn Long tháp, lần này quá chủ quan rồi.”
Không phải chủ quan, Lý Cảnh Lung cũng đã nghĩ đến khả năng này, muốn cướp lại tro cốt, tốt nhất là mai phục trên đường đi, thuyền xuôi theo kênh đào Hàng Châu, chính là cạm bẫy của Lý Cảnh Lung muốn dẫn nó ra, triệt để tiêu diệt.
Không ngờ Giải Ngục không xuất hiện, trước khi đến Hàng Châu, Cừu Vĩnh Tư và Lý Cảnh Lung đều cảm thấy Giải Ngục bị trọng thương sẽ không dám đến. Lúc vào Phục Vân sơn trang, Lý Cảnh Lung cảm thấy rất an toàn, đây là địa bàn của Hàng Long Tiên Tôn, Giải Ngục còn dám tới sao?
Nếu là ngày thường, Cừu Cầu cũng sẽ cảnh giác, nhưng đột nhiên gặp nhi tử của cố nhân, tâm tư đặt hết lên chuyện này, cứ nghĩ Giải Ngục đã bị tiêu diệt cũng không hỏi lại nữa.
Cuối cùng Lý Cảnh Lung gặp cảnh lật thuyền trong mương[1], mà nguyên nhân cũng chỉ vì, thông minh quá bị thông minh hại, bị Giải Ngục tính kế.
“Thôi.” Lý Cảnh Lung nói, “Truy cứu chuyện này không có nghĩa gì, có thể đưa chúng ta nhập tháp không?”
Cừu Cầu đáp: “Ta không vào được, thông lộ vừa mở, bầy giao chờ đợi đã lâu sẽ điên cuồng tấn công. Ta phải ở bên ngoài duy trì, ta có thể đưa mọi người đi vào, nhưng Lý Cảnh Lung – ngươi phải nhớ, thời gian trong tháp không giống bên ngoài!”
Một lời nhắc nhở khiến Lý Cảnh Lung nhận ra vấn đề nghiêm trọng thế nào.
“Tìm được Hồng Tuấn và Vĩnh Tư, rồi bổ khuyết phong ấn sẽ mất bao lâu?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Ta không rõ bọn nó rơi xuống tầng mấy.” Cừu Cầu vuốt râu, như suy nghĩ điều gì, “Đáng lẽ sẽ ở tầng chín, nhưng pháp lực hỗn loạn. Nếu các ngươi đi vào, ở tầng chín không tìm thấy, sẽ phải tìm từng tầng một, ta không thể đoán trước được.”
“Mỗi tầng lớn nhỏ bao nhiêu.” Lý Cảnh Lung nói, “Tiền bối hãy nhanh lên.”
“Không cần sốt ruột, dù mọi người trì hoãn ba ngày sau mới vào, cũng chỉ mới hai khắc đồng hồ trong tháp thôi.” Cừu Cầu nói, “Trước tiên bàn bạc kỹ càng đã.”
Ống tay áo Cừu Cầu lắc một cái, ánh sáng rực rỡ, hiện ra cấu trúc từng tầng của Trấn Long tháp
“Tầng thứ chín là chỗ nhỏ nhất.” Cừu Cầu nói, “Chỉ cỡ một mẫu đất, là vị trí Trấn Long Huyền Thiên trận, cũng là chỗ ở của Diệp Minh năm đó.”
Mạc Nhật Căn nói: “Dễ tìm được.”
“Không.” Cừu Cầu nói, “Tầng tám rộng chín mẫu đất.”
Mọi người: “…”
“Tầng bảy, tám mươi mốt mẫu.” A Thái lẩm bẩm, “Gần một khoảnh.”
Cừu Cầu nói: “Không tệ, tầng sáu, bảy trăm hai mươi chín mẫu, tầng năm… Chờ chút để ta tính…” Nói xong, ông cụ ngồi xổm xuống cầm cành cây vẽ vẽ vẽ lên nền đất.
“Được rồi…” Lý Cảnh Lung không muốn nghe lắm.
“Để ta tính.” Cừu Cầu nói, “Dù sao tính một ngày một đêm, trong tháp cũng…”
Mọi người ca thán thầm trong lòng, người mau thả chúng ta đi đi.
“Bốn nghìn ba trăm lẻ bốn vạn sáu nghìn bảy trăm hai mươi mốt mẫu đất”
(43.046.721 mẫu đất)
Một khắc đồng hồ sau, Cừu Cầu nói.
“Vẫn được…” Lý Cảnh Lung suýt chút nữa khiêng ông cụ đi, nói, “Ước chừng rộng bằng tỉnh Hoài Nam.”
“Được cái khỉ gì!” Mọi người phát điên.
Tìm hai người trong bốn nghìn vạn mẫu đất, có khác gì mò kim đáy bể! Cừu Cầu còn nói: “Lạc quan lên, chí ít sẽ không rơi ở tầng chín đâu.”
Lý Cảnh Lung đã dự tính mọi tình huống, dù sao chắc sẽ không gặp phải cái xui xẻo nhất… trong vô số giả thiết.
“Vĩnh Tư ca chắc sẽ tìm dường lên tầng chín chứ?” Lục Hứa nói, “Chúng ta chỉ cần…”
“Không trông mong ở nó được.” Cừu Cầu nói, “Nó chưa từng xuống quá tầng thứ bảy.”
Mọi người: “...”
“Không phải mình nó, ta cũng chưa từng xuống qua!” Cừu Cầu nói.
Mọi người im lặng rất lâu, Lý Cảnh Lung mới hỏi: “Thời gian trong tháp thế nào như thế nào?”
“Khó mà nói.” Cừu Cầu trả lời, “Lần trước Vĩnh Tư đi vào một ngày, tương đương hơn một tháng bên ngoài, chừng bốn mươi ngày. Việc này còn phải xem hồn lực của Diệp Minh còn tác dụng được bao nhiêu, ước chừng trong tháp một ngày bằng một tháng bên ngoài.”
Lý Cảnh Lung nhìn mọi người: “Thời gian càng kéo sẽ càng lâu, chỉ sợ biến cố, An Lộc Sơn còn ở Phạm Dương không biết sẽ có hành động gì, ta sẽ vào trong tháp…”
Cừu Cầu nhíu mày, định nói lại thôi.
Mạc Nhật Căn mở lời: “Tiền bối, có lời gì, mong người hãy nói.”
Lý Cảnh Lung giật mình, Cừu Cầu thở dài: “Từ khi Giải Ngục đánh cắp tro cốt Diệp Minh, thông lộ từ tầng thứ tám đến tầng thứ hai đã được mở ra, không ít giao long muốn trốn thoát đều xông lên tầng chín. Ta sợ ngươi đi vào một mình sẽ bị chúng công kích.”
A Sử Na Quỳnh chần chừ nói: “Vậy các ngươi vào như thế nào?”
“Diệp Minh còn tại thế, Hàng Long Tiên Tôn tùy ý ra vào.” Cừu Cầu nó, “Diệp Minh chết đi, hồn lực càng ngày càng yếu, giao long bắt đầu tấn công. Hai mươi năm trước khi ta vào thay thế Vĩnh Tư đã cực kỳ hoảng loạn.”
“Chờ chút…” Lục Hứa nghe không hiểu, “Đang nói gì vậy?”
Lý Cảnh Lung dùng mắt ra hiệu đừng nên hỏi nhiều, hắn im lặng một lát, rồi phát hiện ra mấu chốt vấn đề.
“Giao, long trong tháp không tấn công Vĩnh Tư?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Ánh mắt Cừu Cầu có chút tán thưởng, gật đầu nói: “Nó sinh ra trong tháp, khi còn là hài tử, đám giao long… vẫn chừa một con đường, không đuổi tận giết tuyệt.”
Mọi người dường như hiểu ra, nhưng vẫn im lặng, Cừu Cầu nói: “Nếu như ngươi tiến vào tầng thứ chín không thấy Vĩnh Tư và Hồng Tuấn, phải cố gắng tránh thoát vòng vây.”
Lý Cảnh Lung quả thực không biết làm thế nào, mưu kế lần này của Giải Ngục quả là được đất trời xui khiến, hoàn mỹ không kẽ hở.
“Thần Hỏa giới ở trong tay Lý Quy Niên.” Lý Cảnh Lung nhìn về phía A Thái, nói.
A Thái gật đầu: “Lúc gần đi đã giao cho hắn.”
Lý Cảnh Lung: “Ngươi chắc chứ?”
“Cực kỳ chắc chắn.” A Thái đáp.
Lúc rời khỏi Trường An, Lý Cảnh Lung đã chuẩn bị sẵn, đề phòng Giải Ngục bám theo đến Hàng Châu, lại đề phòng Giải Ngục quay lại Trường An. Thế là để Lý Quy Niên ở lại Trường An, làm đầu nối, một khi Giải Ngục xuất hiện sẽ bắt đầu sắp xếp.
Nhưng bây giờ nguy hiểm không chỉ do một mình Giải Ngục, vào tháp rồi ra ngoài ít nhất cũng ba tháng nửa năm, Lý Cảnh Lung lo lắng nhất là An Lộc Sơn. Nếu như hắn động thủ, mà toàn bộ Khu ma ti ở trong tháp sẽ không cách nào chống cự.
Đây quả là lựa chọn khó khăn, Lý Cảnh Lung liên tục suy nghĩ, nhìn về phía mọi người.
“Sức mạnh mộng cảnh của Lục Hứa có thể ứng phó Thiên Ma.” Lý Cảnh Lung nói, “Dù không bằng Tâm Đăng nhưng vẫn cầm cự được, hoặc tạo ra được ảnh hưởng nào đó.”
“Ừm.” Mạc Nhật Căn nói, “Ta và Lục Hứa sẽ ở lại bên ngoài.”
Đặc Lan Đóa nói: “Ta về Trường An, tốt xấu gì cũng có thể truyền tin cho mọi người.”
Lý Cảnh Lung nhìn A Thái và Đặc Lan Đóa, lo nghĩ, nói: “A Thái, ngươi ở lại bên ngoài, cùng mọi người hành động. A Sử Na Quỳnh cùng ta nhập tháp, cứ như vậy phân đội, mọi người tranh thủ thời gian, mau hành động!”