Ngoài cổng thành, phản quân mải mê tấn công. Vào giữa đêm, ngàn vại dầu như lưu tinh bay vào trong thành, phía Bắc thành chớp mắt đã hóa biển lửa, đội công thành liên tiếp leo lên, A Thái chỉ huy binh sĩ rót dầu sôi xuống dưới.
“Thê tử ta còn trong thành!” A Thái nói, “Các ngươi tự xử lý đi! Ta phải đi rồi!”
“Ngài không thể đi được!” Có binh sĩ hô lên.
“Đừng đi!”
“Ai, không thể nào? Các ngươi còn tin là thật ư!” A Thái im lặng, một Đông đô Lạc Dương to như vậy, An Lộc Sơn đánh tới dưới thành, không có tướng thủ thành, dựa vào một người ngoại quốc chỉ huy là cái nghĩa lý gì?
Đang lúc nói chuyện, phản quân đã mang chùy đồng đến đâm vào cổng thành!
Cổng thành ầm ầm vang lên, đám binh sĩ tiến lên chống đỡ từ bên trong.
“Làm sao bây giờ! Ai! Các ngươi!”
A Thái: “…”
A Thái chưa từng thủ thành bao giờ, đành hô lớn: “Đứng vững! Dù thế nào cũng phải đứng vững.” Đồng thời hắn thấy thật phiền phức, một quạt là quất bay xe công thành mà phải phiền toái như vậy. Nhưng giữa đại cảnh này, khiến hắn hiểu được sinh tử của phàm nhân, chiến bại là cái gì.
Trong hỗn loạn, Mạc Nhật Căn cất giọng nói: “A Thái! Đưa ta lên!”
A Thái hô lớn: “Mau tránh ra!”
Hắn quay người, vung Phong vụ phiến, để Mạc Nhật Căn bay lên, cuồng phong quét từ mặt đất quét lên, Mạc Nhật Căn giương cung, được đưa lên chỗ cao xong, một mũi tên xuyên qua cột dầu bay đi!
Mũi tên đầu tiên trúng móc xích treo chùy đồng, xích đứt một cái, sau đó Mạc Nhật Căn xoay người, ba mũi tên liên tiếp bắn ra, ‘vù vù vù’ xích sắt trên xà ngang, thanh gỗ dùng để buộc chùy đều đứt sạch. Cột đồng hơn ba ngàn cân đổ sụp xuống, ‘ầm’ một tiếng cầu gỗ mà phản quân dựng lên đã nát bét.
“Rút lui!” Mạc Nhật Căn hướng A Thái quát, “Trưởng sử trở về rồi!”
A Thái: “…”
Đây quả là tin tốt nhất mà A Thái nghe thấy trong ngày hỗn loạn hôm nay, nhưng các binh sĩ lập tức như thủy triều rút đi.
“Không bảo các ngươi rút lui!” Mạc Nhật Căn quát, “Tất Tư Sâm sắp đến rồi! Giữ vững!”
Bên ngoài tiếng la hét đòi chém giết vẫn vang lên không ngừng, binh sĩ leo lên thành lâu bắn tên, tưới dầu. Quân đội trong thành rốt cuộc cũng đuổi tới, nghe thấy Tất Tư Sâm hô: “Tử thủ cổng thành, không được lui!”
Hai người thở phào, mượn cơ hội thoát đi, A Thái còn chưa nghe rõ lập tức hỏi lại: “Vừa nãy ngươi nói cái gì?”
Mạc Nhật Căn hóa thành Thương Lang, nhìn A Thái, trầm giọng nói: “Lên đi, chúng ta được cứu rồi.”
A Thái xoay người trèo lên lưng Thương Lang, Thương Lang chạy xuyên qua hẻm nhỏ, nhanh chóng về Khu ma ti.
Hồng Tuấn và Lục Hứa đứng ngoài cổng chính, nhìn Khu ma ti Lạc Dương cháy rực.
Hồng Tuấn: “…”
Lục Hứa: “…”
Cũng may là Khu ma ti Lạc Dương, ở chưa được mấy ngày, nếu là Khu ma ti Trường An bị đốt như thế, hai người liều mạng ra khỏi thành tìm An Lộc Sơn tính sổ. Hồng Tuấn có bốn phi đao, theo Chấn, Ly, Khảm, Trạch, nhưng Trảm Tiên Phi Đao dùng thu yêu chứ không dập nổi lửa.
“Không cứu được.” Hương Ngọc nói, “Đốt thì cứ đốt đi.”
Gió Bấc rét lạnh thổi đến, lửa nương theo gió, lát sau cả con đường đều cháy rực, Lạc Dương chỗ nào cũng cháy, còn đại quân đang vây thành, làm gì có ai cứu hỏa? Dân chúng tự mang gia sản nghĩ cách trốn khỏi Lạc Dương.
“Cảnh Lung và Căn ca đâu?” Hồng Tuấn thầm nghĩ sao hai người chưa quay lại.
Lục Hứa không lo cho bọn họ, lắc người biến thành Bạch Lộc, ra hiệu Hồng Tuấn cùng đi xem sao.
Cùng lúc đó, ngoài thành, trong đại doanh phản quân.
Quân An Lộc Sơn chia hai nhóm, nhóm đầu tiên dùng phàm nhân làm tiên phong, hậu trận mới là chủ lực: quân đoàn yêu quái. Chúng yêu tốc lần đầu nhìn phàm nhân đánh trận, cực kỳ mới lạ.
“Sao lãng phí đồ ăn như vậy.” Họa bì Lương Đan Hoắc nói, “Người chết như vậy ta không lột được da.”
“Đại nhân đồng ý sẽ để lại một ít trong thành cho chúng ta.” Hùng yêu tên là A Tráng đáp.
Hùng yêu này ban đầu là Cá chép yêu đưa vào, khi An Lộc Sơn xua quân xuôi Nam, A Tráng công thành, tay gấu vỗ một cái chết một người, lập được công lớn lại dọa mất mật mấy thành phía sau, chưa chiến đã hàng, được An Lộc Sơn khen ngợi ban tên là “An Lộc Tráng”, cùng với Lương Đan Hoắc làm chỉ huy phía sau.
Bên cạnh có một võ tướng gầy cao, hai mắt sáng màu vàng, tên là Triều Vân, nhìn màn công thành nói: “Chúng ta không cần động thủ, thành này xong rồi.”
Lương Đan Hoắc nói: “Đừng đắc ý sớm, trong thành có Khu ma sư.”
“Giải tán, giải tán.” An Lộc Tráng nói, “Hôm nay không có phần cho chúng ta ra trận rồi.”
Lương Đan Hoắc an bài yêu quái trực ban xong, liền tản đi hết.
Triều Vân xuyên qua doanh địa, tới quân trướng, mới ‘ai’ một tiếng nói: “Mệt thật.” Lại tự đi múc nước tắm rửa, hắn cởi giáp, tháo giày, ngồi xổm trước lều, bưng chậu nước tưới lên người, lại rút khăn vải thô chà lưng. Trên lưng, trên đùi hắn đều là vảy rắn.
“Thế nào rồi?” Cá chép yêu nghe tiếng nước, lạch bà lạch bạch chạy đến, cầm bàn chải sắt, chà lưng cho Triều Vân, bàn chải chà đến đâu vảy rắn leng keng đến đấy,
“Gặp rồi.” Triều Vân quay lại nói, “Tiểu Khổng Tước không biết bơi.”
“Hắn không sao chứ?” Cá chép yêu lo lắng hỏi.
Triều Vân đáp: “Không chết đuối được, ta đưa hắn lên bờ… Chà cả đùi cho ta, đúng rồi, mông nữa… Không… đừng có đụng chỗ ấy!”
Cá chép yêu không cẩn thận chạm đúng chỗ yếu hại của Triều Vân, Triều Vân rú lên, che háng rồi ngã trên mặt đất. Cá chép yêu vội nói: “Vật kia của ngươi chạm xuống đất, ta còn tưởng là chân…”
Triều Vân: “…”
Một lúc lâu sau Triều Vân mới nói: “Cuối cùng ta cũng biết tại sao ngươi bị đuổi đi rồi.”
Cá chép yêu cầm bàn chải sắt, nửa ngày không nói gì, hiển nhiên bị nói trung tâm bệnh, Triều Vân biết hắn nói nhầm, liền chữa: “Thôi, vào thành ngươi sẽ gặp hắn.”
“Hắn có hỏi ta không?” Cá chép yêu tội nghiệp hỏi thăm.
“Không có.” Triều Vân huýt sáo, tiếp tục tắm rửa. Cá chép yêu lại hỏi: “Khi nào công thành?”
“Sớm thôi.” Triều Vân đáp, “Lúc nãy đã thấy nhân tộc xuất toàn quân rồi, thành cũng sắp phá. Thiên Ma đại nhân đến thì mọi người tiến vào.
Đúng lúc đang tắm, có yêu quái đến báo chỉ thị: “Triều Vân đại nhân, Lương tướng quân cho mời.”
“Lại muốn thị tẩm.” Triều Vân ném khăn vải, “Còn chưa hết sao? Sáng mới hầu xong, con gấu kia đâu?”
“Mau đi đi.” Cá chép yêu nói, “Nàng là cô nương cô đơn.”
Triều Vân ném Cá chép yêu ra, “Ngươi đi trước, đợi ta tắm xong đã. Khi nào nàng tới, ta sẽ nằm trên giường đợi nàng.”
Cá chép yêu đành đi truyền lời, lúc chạy qua doanh địa, nghe tiếng quân mã ở tiền tuyến chấn động một vùng, hậu phương chiêng trống vang trời, cực kỳ náo nhiệt, chắc An Lộc Sơn tới rồi. Nó trèo lên chỗ cao nhìn về phía Lạc Dương.
Thấy cổng thành Lạc Dương mở rộng, thủ thành cũng dẫn người ra, chính diện nghênh tiếp phản quân của An Lộc Sơn. Sắc trời lờ mờ, đất trời rung chuyển, hai bên gần hai trăm ngàn người chém giết ngay bên ngoài thành Lạc Dương, máu chảy thành sông.
Trong thành trống không, Hồng Tuấn cưỡi Bạch Lộc, chạy trên nóc nhà hô khắp nơi: “Lý Cảnh Lung! Mạc Nhật Căn!”
Còn lác đác bách tính thấy Hồng Tuấn cưỡi Bạch Lộc phát sáng, kinh động như gặp tiên nhân, vội vàng hô: “Tiên nhân hạ phàm.
“Tiên nhân hạ phàm — “
Bạch lộc: “…”
Hồng Tuấn nói: “Ta mà là tiên nhân cứu khổ cứu nạn đã tốt…”
Trẻ con nỉ non khóc, nhà cửa đổ sụp, sợ hãi ngập thành, liên tiếp mấy bình dầu hỏa vẫn bay vào, bách tính thấy một thiếu niên anh tuấn cưỡi tiên hươu như điềm lành, dường như lấy lại được chút hy vọng, vội vàng đuổi theo.
Bạch Lộc muốn bay lên, Hồng Tuấn bất an nói: “Xuống đây đi, đừng để bọn họ hiểu nhầm.”
“Ngươi muốn cứu bọn họ sao?” Bạch Lộc đi vào hẻm, hóa thành Lục Hứa, hai người đạp lên tường đến một căn nhà đổ nát, Hồng Tuấn nói: “Sao cứu được? Cảnh Lung dặn ta không được dùng pháp thuật, trừ khi yêu quái tiến đến, nếu không Khu ma sư không thể ra trận.”
Tiếng trẻ con khóc càng ngày càng to, Hồng Tuấn tìm khắp nơi, tìm được một đứa bé trong nôi ở lầu hai, ôm lấy nó cùng Lục Hứa nhảy xuống. Dọc đường mấy nhà dân bị bình dầu va vào, thủng ngay một lỗ, lửa lập tức cháy hừng hực, Hồng Tuấn và Lục Hứa lộn một cái ra bên ngoài.
“Đứa nhỏ này làm thế nào đây?” Hồng Tuấn nói.
Hài nhi còn quấn tã chưa đầy một tuổi, đang gào khóc, Lục Hứa ra hiệu Hồng Tuấn ôm nó, tay phải kết ấn, tay trái vạch tã, nhẹ nhàng điểm lên ngực đứa bé một cái, pháp ấn rơi xuống, lờ mờ hiện lên một ấn ký, hài nhi ngừng khóc, nhắm mắt, thiếp ngủ.
Hồng Tuấn nói: “May có ngươi.”
“Giao cho đại nhân.” Lục Hứa nói, “Không có cách nào đưa nó theo được, ngươi không có sữa cho nó.”
Hồng Tuấn nói: “Có tẩu tử Đặc Lan Đóa…”
“Phải sinh em bé mới có sữa!” Lục Hứa dở khóc dở cười, “Có chuyện này cũng không rõ sao…”
“Sao ngươi lại rõ…”
Hai người ồn ào đi qua một hẻm nhỏ, lại có người dân dẫn người nhà ra, một phụ nhân đang dắt theo một đứa bé, hô to: “Con của ta, con của ta.” Hồng Tuấn giơ đứa nhỏ ra cho nàng, phụ nhân xông lên: “Tạ ơn ân công! Tạ ơn ân công!”
Phụ nhân cởi tã, nhìn cái yếm, xác nhận là hài tử của mình định dập đầu thì Lục Hứa và Hồng Tuấn đã chạy xa rồi.
“Lý Cảnh Lung!” Hồng Tuấn bắt đầu váng đầu, mặc dù hắn từng đến Lạc Dương, nhưng bốn phía toàn lửa, sắc trời tối một cái không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc. Lục Hứa hô: “Chạy về phố chính! Bọn họ ở Bắc Môn!”
Vừa dứt lời, ở đằng xa có tiếng vang lơn, lần này ném vào trong thành vô số đá lớn, dường như muốn nện sụp cái gì đó, hai người xông đến phố chính, có người hô to: “Thành phá rồi! Mau chạy đi! Chạy đi!”
“Không thể nào?!” Hồng Tuấn nói.
Bắc Môn Lạc Dương nói phá là phá, trên phố chính bách tính chạy trối chết, dẫm đạp lên nhau. Lục Hứa và Hồng Tuấn phi thân lên mái hiên, ở đây gần Bắc Môn, thấy phản quân An đảng như cá diếc sang sông, ầm ầm tràn vào. Gần một vạn phản quân cầm trường kích, thấy người là đâm, bách tính chưa kịp chạy đi đã bị ghim lên mặt đất, máu chảy thành sông!
Hồng Tuấn không ngừng run rẩy, Lục Hứa giữ chặt tay hắn, nói: “Đừng xúc động! Tìm người đã!”
Lục Hứa ở Lương Châu, ngoại tộc thường thảm sát mấy thôn trấn, khung cảnh dã man hơn thế này cũng từng gặp qua.
Hồng Tuấn thở dốc, nhìn cũng chẳng được, hắn gầm một tiếng giận dữ, cầm một đoạn xà nhà đã gãy, nhảy xuống phố. Lục Hứa hô: “Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn thế cao lực cường, thân thủ nhanh nhẹn, mặc dù vẫn nhớ nhắc nhở của Lý Cảnh Lung không được dùng pháp thuật đồ sát phàm nhân, nhưng trong lòng uất nghẹn, hắn thi triển võ nghệ, vọt tới đường phố, quét một cái, kỵ binh phản quân cả người lẫn ngựa bị hất tung ra ngoài, đụng vỡ cả tường gạch.
Kỵ bịnh gặp người chống cự, vội vàng giương cung cài tên, Lục Hứa dỡ một cánh cửa, lao đến chỗ Hồng Tuấn, múa một vòng chặn tên hộ, Lục Hứa quát: “Hồng Tuấn! Ta giúp ngươi!”
Lục Hứa cũng giận sôi người, đẩy tấm cửa, lăn một cái, nhặt được cung tên, phi thân lên nóc nhà, giương cung.
Hồng Tuấn cầm một thanh gỗ dài hơn một trượng, hai người ôm lấy xà nhà mà múa, chặn một loạt tên bay tới.
“Chúng ta bị mắng mất!” Hồng Tuấn nói.
“Mắng thì sợ gì!” Lục Hứa hô, rồi kéo cung rút tên, tên bay đi không chệch chút nào, mỗi mũi đều ngắm chuẩn. Hồng Tuấn dựng xà nhà, đập đám kỵ binh, xà nhà quét qua đâu thì kỵ binh bị đánh ngất đến đấy.
Hai người phối hợp, giữ vững được phố chính, nhất là xà nhà trong tay Hồng Tuấn quá mức dũng mãnh, kỵ binh không vượt qua nổi. Nhưng chưa được bao lâu, Lục Hứa bắn hết sạch tên, đành hô: “Hết tên rồi! Rút lui!”
Ngoài cổng thành, càng ngày càng nhiều phản quân tràn vào, Hồng Tuấn hô: “Không được! Bọn chúng vào thành giết người đó!”
Lục Hứa: “…”
Lục Hứa vốn nghĩ đây là chiến tranh, địch nhân sao lại không giết người cho được? Nhưng một câu của Hồng Tuấn như tiếng chuông chấn động trong lòng hắn. Dù tâm lý Lục Hứa đã quen máu tươi giết chóc, nhưng trước mặt Hồng Tuấn lại bị bi phẫn của hắn bóp cho vỡ nát.
“Ngươi biết ngươi giống cái gì không?:
“Cái gì?” Hồng Tuấn mặt lấm lem toàn máu, vẫn quyết tư rthur.
“Bên trong ngươi y như con khỉ kia!” Lục Hứa quay người, lượn một cái, xoáy một đám ngói, như gió bão bay đi, đánh về đám phản quân đang vọt tới.
Hồng Tuấn thì như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, không hiểu tại sao Lục Hứa lại ví von hắn như vậy. Con Hầu yêu kia đi theo pháp sư Huyền Trang sang Tây Thiên thỉnh kinh, không sợ trời không sợ đất, chỉ cần thống khoái là được.
_________________________________
Lực thủ trường nhai: gắng sức thủ con phố dài