Thiên Chân Hữu Tà

Chương 8:




Buổi sáng lúc Thẩm Kha tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên chiếc giường ấm áp, khô ráo, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách của vòi hoa sen. Không lâu sau, người kia mặc áo choàng tắm lụa màu đen từ bên trong bước ra.    
Thẩm Kha ở đầu giường chống một chân nhổm dậy, lấy ra máy sấy tóc đã cắm sẵn dây.
Phó Dũ ngồi xuống, nắm lấy chân cậu tách hai bên đùi ra, khóa cặp chân cậu quỳ xuống bên hông mình, hai tay men theo bờ ngực vỗ về chơi đùa xuống phần mông, hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”   
“Không có,” Thẩm Kha lắc đầu, nói: “Để em sấy tóc cho anh.”
“Ừm,” hắn đáp một tiếng, một tay vòng qua eo kéo cậu tiến gần lại, một tay nghịch ngợm véo lên hạt đậu đỏ tí hon trên ngực cậu. 
Cảm giác vừa đau vừa ngứa kích thích trước ngực, Thẩm Kha ngăn không cho mình phát ra tiếng, cố gắng tập trung vào mái tóc ướt sũng của hắn. Đến lúc đã khô được bảy tám phần, Phó Dũ mới bảo dừng, rồi giữ nguyên tư thế đó bế cậu thanh niên vào nhà vệ sinh.    
Vật nhỏ của cậu bị hắn nắm lấy chĩa vào bồn cầu, Thẩm Kha không dám nhìn, chỉ khẽ quay đầu đi, rồi ngoan ngoãn đi tiểu ngay trước mặt hắn.
“Ù…ù…” điện thoại trên bệ rửa tay vang lên, Phó Dũ rửa tay xong, nhìn qua ID người gọi rồi rời khỏi phòng tắm.  
Thẩm Kha đánh răng rửa mặt xong, trần truồng bước xuống lầu, nhìn thấy Phó Dũ đang ngồi bên bàn ăn vẫy tay với cậu, mặt cậu chợt đỏ bừng. Những gì hôm qua bản thân làm trên bàn vẫn hiện rõ mồn một trước mắt. 
Trước khi dùng bữa, Phó Dũ nói: “Buổi chiều và buổi tối hôm nay em theo tôi ra ngoài.”   
Thẩm Kha ngây người một lúc, rồi đáp: “Có thể không đi không?”
Phó Dũ cau mày nhìn cậu, thốt ra hai chữ: “Lý do.”
Thẩm Kha nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Dũ, trong lòng lại hiện lên nỗi sợ hãi. Lúc ốm đau, Phó Dũ sẽ chăm sóc cậu, đút cháo cho cậu, thoa thuốc cho cậu, ôm cậu, dỗ dành cậu, nhưng cũng sẽ giống như hiện giờ, dù chăm chú nhìn cậu nhưng ánh mắt đó lại lạnh lùng, không chất chứa bất cứ tình cảm nào.  
“Em, em ngày mai phải thi IELTS rồi,” Thẩm Kha rũ đầu nhỏ giọng nói: “Chiều nay em muốn đi đến xem trường thi, buổi sáng và buổi tối lại phải làm thêm hai tập đề nữa. Em, em có thể không đi cùng anh không?”   
“Không được,” Phó Dũ trả lời không chút chần chừ hay suy nghĩ.
Giọng của hắn cũng không quá lớn, nhưng lại giống như một phát búa gõ mạnh vào đầu Thẩm Kha, cảnh tỉnh cậu rằng: Bản thân cậu chẳng qua chỉ là một tình nhân bé nhỏ được Phó tiên sinh bao nuôi mà thôi, có lẽ Phó tiên sinh chẳng hề có tình cảm gì, cùng lắm chỉ xem cậu là món đồ chơi. Chủ nhân tình nguyện dỗ dành chiều chuộng đương nhiên cũng chỉ để mua vui. Nhưng mà, đồ chơi lại đâu thể ngăn cản thú vui của chủ nhân. 
“Biết rồi,” Thẩm Kha gật đầu, rồi nhét từng miếng lớn vào miệng, có lẽ có như vậy cậu mới có thể tách hình ảnh người đàn ông đêm qua còn ôm ấp gọi cậu là bé con ra khỏi trái tim.
Thẩm Kha tự nhủ với chính mình rằng, nếu là trong lúc quan hệ, thì những gì hắn nói không nên xem là thật.
Dáng vẻ lúc ăn của Phó Dũ rất nhã nhặn cao quý, tốc độ cũng không quá chậm. Ăn xong, hắn đi thẳng lên lầu, đến phòng để quần áo để thay đồ.
Thẩm Kha nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, thì giật mình như vừa sực tỉnh từ trong giấc mộng, cổ họng chợt truyền lên cơn đau rát. Cậu căn bản không hề chú ý đến thứ mình ăn vào bụng là gì, cũng hoàn toàn quên mất bản thân có nhai kĩ hay không, những gì cậu cảm nhận được bây giờ là từng đợt axit cuộn lên khiến cậu buồn nôn. Cậu bèn che miệng, lao thật nhanh vào nhà vệ sinh tầng một, nôn thốc nôn tháo vào toilet. 
Qua vài phút, Phó Dũ đã mặc bộ vest cao cấp màu xám đậm từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy Thẩm Kha đang đặt dụng cụ bếp vào trong máy rửa bát như thường lệ. Hắn nhận ra bé con của hắn có điều bất thường, bước chân bèn nán lại ở cửa ra vào: “Tiểu Kha, qua đây.” 
Cậu thanh niên đang trần truồng ngoan ngoãn từ phòng bếp tiến lại gần hắn, cúi thấp đầu, nói: “Phó tiên sinh, tạm biệt.” 
“Ngẩng đầu lên.” Gã nói với kiểu giọng điệu bề trên, không cho phép phản kháng.
Thẩm Kha không nhúc nhích.
Phó Dũ tuy rất kiên nhẫn, nhưng bây giờ đã đến giờ hắn phải đi, vậy nên hắn cũng không định chờ nữa, trực tiếp duỗi tay nắm lấy cằm cậu buộc cậu ngẩng đầu thì phát hiện sắc mặt và môi của cậu có hơi tái nhợt.  
Đôi môi hình trái tim xinh đẹp vốn không phải nhợt nhạt như thế, đôi môi ấy phải đầy đặn hồng hào mới đúng, giống với đêm hôm qua vậy. Ngón tay cái mò mẫm bờ môi dưới của cậu thanh niên, Phó Dũ nói: “Sao? Không vui?”
Thẩm Kha quay đầu đi, cũng không đáp lại hắn.
“Chờ lát nữa gọi trợ trợ lý Đường đưa em đi xem trường thi. Sáng mai tôi đưa em đi thi.”, Phó Dũ nói xong thì buông tay.
Thẩm Kha biết rõ, vấn đề căn bản không nằm ở Phó Dũ mà là ở chính bản thân cậu, là cậu nếm được một chút ngọt ngào lại không kìm được nổi lên lòng tham. Giống như một đứa trẻ chưa từng được ăn kẹo ngọt, nhận được viên kẹo đầu tiên lại cứ ngỡ rằng sẽ còn có thể có lần thứ hai. Bản thân không phải là trẻ con, nên cần hiểu rõ: Người ta cho được, thì cũng có thể lấy lại được thôi. 
Cậu thanh niên bèn hít nhẹ một hơi, rồi lộ ra gương mặt tươi cười đáp: “Cám ơn Phó tiên sinh”.
Phó Dũ sờ lên hai má cậu, “Không khỏe thì gọi bác sĩ. Tôi đi đây,” nói xong hắn mở cửa ra. 
“Vâng,” Thẩm Kha gật đầu.
Hắn bước ra ngoài rồi trở tay đóng cửa chính lại tạo ra một tiếng  “cạch”, như thể đã mang trái tim của ai đó nhốt lại ở phía sau.
Thẩm Kha nôn xong cũng không còn khẩu vị ăn thứ khác nữa, bèn quyết định thay áo quần xong thì làm ổ trong phòng sách luyện đề. Làm được gần hai phần ba tập đề thì nhìn thấy điện thoại rung lên hiển thị tin nhắn của trợ lý Đường, nói 10 phút sau sẽ đến cổng biệt thự, nếu cậu chuẩn bị xong rồi thì có thể ra cổng.      
Bởi vì nay lại là ngày cuối tuần nên tình trạng tắc xe trên đường hết sức nghiêm trọng, huống hồ họ đi từ biệt thự cao cấp nằm ở vùng ngoại thành. Thẩm Kha cũng không nói gì, chỉ tựa vào ghế sau bấm điện thoại, đến lúc đến được trường thi cũng đã gần trưa rồi.  
Thẩm Kha xuống xe, đi tìm phòng thi như trên thẻ dự thi. Đợt thi lần này cậu được xếp ở giảng đường của trường đại học R, phía dưới lầu còn có sơ đồ chỉ dẫn, nên Thẩm Kha cũng không tốn nhiều công sức để tìm ra địa điểm thi của mình, rảnh rỗi lại dạo quanh một vòng bên ngoài giảng đường để ghi nhớ kỹ mọi phương hướng, xong xuôi cậu liền chuẩn bị quay trở về. Ai ngờ vừa ra đến cầu thang thì nhìn thấy người quen thời đại học – Trịnh Bác, đàn anh trên cậu một khoá.
Hồi năm nhất, Thẩm Kha là một thành viên trong hội sinh viên của trường, còn Trịnh Bác là bí thư lớp chuyên ngành cậu đang học, không chỉ dạy cậu nhiều thứ, mà còn nhiều lần cho cậu mượn tiền lúc cấp bách, vậy nên Thẩm Kha cũng khá thân với anh ta.
Trịnh Bác nhìn thấy cậu, ánh mắt hiện rõ chút ngạc nhiên. Trong trí nhớ của anh, cậu luôn là cậu em khóa dưới bần hàn, ốm yếu, ấy vậy mà hôm nay toàn thân đều toát ra vẻ cao quý, chỉ riêng chiếc áo khoác lông cừu mua tùy hứng thôi cũng đã là hàng xa xỉ bản giới hạn rồi. Thế nhưng Trịnh Bác đã thu lại biểu cảm của mình rất tốt, anh ta mỉm cười, chào hỏi: “Nhóc Thẩm Kha, lâu rồi không gặp.”  
Cái hồi Thẩm Kha vừa lên năm nhất, cậu là người nhỏ tuổi nhất trong ngành, vóc dáng lúc ấy chưa mấy phổng phao, lại thêm mặt mũi trắng trẻo non nớt, trông rất ngây thơ. Mọi người trong lớp chuyên ngành đều thích xem cậu là em trai nên thường gọi cậu bằng cái tên thân thiết là “Nhóc Thẩm Kha”.  
Thẩm Kha thoạt nghe thấy tên gọi này, chính cậu cũng có chút ngỡ ngàng, cậu cười đáp lại: “Học trưởng Trịnh, lâu rồi không gặp.” 
Trịnh Bác bước về phía cậu, “Sao em lại đến đại học R vậy?”, nhìn thấy giấy dự thi cậu đang cầm trên tay, lại nói: “Đến thi IELTS?” 
“Vâng,” Thâm Kha gật đầu, “Tính ra nước ngoài học thạc sĩ.” 
“Ra nước ngoài học thạc sĩ?” Trịnh Bác ngạc nhiên, “Chuyện ở nhà em, giải quyết rồi? Sao làm được đấy?”.  Lời vừa dứt, Trịnh Bác cảm thấy mình đã lỡ lời, bèn chêm thêm một câu: “Anh, không phải cố ý…”  
“Không sao,” Thẩm Kha biết Trịnh Bác không hề có ác ý nên cũng trung thực đáp: “Chuyện này nói ra cũng dài. Tóm lại thì em cũng may mắn, gặp được người tốt giúp em trả hết nợ trong nhà, còn hỗ trợ chi phí cho em đi nước ngoài du học.”  
“Tốt vậy sao?” Trịnh Bác có chút nghi ngờ.
“Đương nhiên là có điều kiện rồi,” Thẩm Kha cười nói, “Em học thạc sĩ xong thì phải bán mạng làm công kiếm tiền cho anh ấy.”
“Thì ra là đầu tư vốn nhân lực,” Trịnh Bác cũng cười theo, anh liếc nhìn đồng hồ, rồi mở lời mời: “Em đói chưa? Hay là anh mời em ăn bữa cơm nhé? Anh đang học thạc sĩ ở trường đại học R nên rất rành đường bên này.”
Thẩm Kha vừa muốn đồng ý, thì di động trong túi áo reo lên, cậu đành nói: “Xin lỗi, em nhận điện thoại đã”, thấy Trịnh Bác khua tay ý bảo ‘em tuỳ ý’, thế là cậu vội vàng đi sang chỗ khác nhận điện thoại.   
Trong ống nghe là giọng đàn ông quen thuộc, “Tôi đang ở trước cổng trường đại học R, tôi đưa em đi ăn.”
Sự xuất hiện của Phó tiên sinh vào lúc này khiến Thẩm Kha có chút ngạc nhiên, cậu đáp lại: ” Vậy em ra ngay đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Kha áy náy nói lời tạm biệt với Trịnh Bác, rồi chạy lon ton về phía cổng trường.
Tuy là con trai, nhưng Thẩm Kha lại không mấy am hiểu về xe cộ lắm, cùng lắm cũng chỉ biết vài nhãn hiệu phổ biến thường thoáng qua trên con đường quen thuộc, mấy kiểu xe hạng sang thì cậu chẳng biết được bao nhiêu. Ấy vậy mà giữa những hàng xe đông đúc dừng ở bãi đỗ trước cổng trường đại học R, thoạt nhìn cậu đã có thể nhận ra chiếc xe của Phó Dũ, không phải vì cậu đã từng nhìn thấy, mà chỉ đơn thuần là vì cảm giác mà chiếc xe đó mang lại. Đường nét xe mượt mà,  tông màu trầm kín đáo, giống như một con báo săn đang ẩn nấp, dừng lại đó thật khẽ khàng, nhưng lại cho người ta cảm giác tồn tại mãnh liệt không thể phớt lờ. Giống như núi cao không cần phải rêu rao sự nguy nga của mình, chỉ im lặng đứng đó, nhưng bạn lại chỉ có thể ngước mặt trông lên. 
Thẩm Kha mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ. Trong xe đang mở điều hoà, Phó Dũ cởi áo khoác blazer ra, tay áo sơ mi trắng được xắn lên để lộ ra cẳng tay rắn chắc màu lúa mì, hắn gạt cần số, khởi động động cơ, chiếc xe cứ thế tăng tốc lên đường.    
Đường xá vào buổi trưa càng tắc nghẽn hơn, cho dù là nhà hàng Phó Dũ muốn đến cũng khá gần nhưng cũng phải tốn kha khá thời gian. 
“Đói chưa?” Phó Dũ hỏi cậu.
“Vẫn ổn, không đói,” Thẩm Kha vừa trả lời xong thì nghe thấy tiếng chiếc bụng đang trống rỗng của mình kêu hai tiếng “ọt ọt”. 
Gã như bị trêu chọc, mỉm cười nhìn về phía cậu, lại nhìn thấy cậu thanh niên chuyển ánh mắt sang phía khác. 
Phó Dũ  trực tiếp đi đến vị trí nhà hàng hắn đã đặt, bồi bàn lịch sự chỉ dẫn họ vào phòng VIP, sau đó kính cẩn lùi ra ngoài cửa đứng chờ. Phó Dũ ôm lấy Thẩm Kha vào lòng, rồi chuyển menu cho cậu, “Em xem xem muốn ăn gì.”   
“Phó tiên sinh không ăn sao?” Thẩm Kha vừa lật xem vừa hỏi hắn.
“Tôi vừa ăn ở ngoài rồi,” Phó Dũ nói, “Buổi trưa em phải ăn no một chút. Buổi tối tôi không chắc chăm sóc em được đâu. Đừng vừa lên được mấy lạng lại gầy đi nữa.”
“Ừm,” Thẩm Kha gật đầu không nói thêm gì.
Một lúc sau, cậu đưa ngón tay trắng muốt chỉ vào một combo trông rất thịnh soạn, “Cái này đi.”
“Được,” Phó Dũ ấn chiếc chuông trên bàn, bồi bàn ngay lập tức từ bên ngoài bước vào, ghi chú lại những món khách đặt, không có một chút phản ứng nào khác, sau đó lùi ra ngoài.
“Phó tiên sinh, sao lúc nào ngài cũng như vậy?” Thẩm Kha có hơi bất mãn, muốn leo xuống khỏi đùi của Phó Dũ, nhưng lại bị cánh tay như đai sắt của hắn siết chặt lấy, không cho cậu nhúc nhích.   
“Nếu em thấy ngại, thì có thể lấy tay che mặt lại,” Phó Dũ cười nói.
Thẩm Kha quay mặt đi chỗ khác, không thèm tranh luận với hắn nữa.
Qua một lúc, bên ngoài cửa phòng có người gõ nhẹ, Phó Dũ hô một tiếng “Mời vào”, Thẩm Kha cho là thật, cũng lấy tay che mặt lại, rồi vùi vào ngực của gã. 
Bò bít tết và món ăn kèm nhanh chóng được bày biện lên bàn, chờ đến khi bồi bàn rời đi hết, Phó Dũ mới cử động cánh tay, lấy dao nĩa thuận theo thớ thịt cắt thành từng miếng nhỏ.
“Nào, Thẩm bé con ăn cơm đi,” Phó Dũ cố tình chọc ghẹo đưa miếng bò bít tết ghé tận miệng cậu. Cậu liếc nhìn hắn, rồi cắn chặt miếng thịt trong miệng, hai má hơi phồng lên trông dễ thương cực kỳ. Hắn bèn nhích đến hôn lên mặt cậu một cái, rồi tràn đầy mãn nguyện ngắm nhìn vành tai đang dần ửng đỏ của cậu.  
Phó Dũ rất hưởng thụ niềm vui khi đút đồ ăn cho cậu nhóc này,  thấy hơn nửa thức ăn đều đã vào bụng của mình, cuối cùng cậu cũng không chịu được mà từ chối: “Không ổn rồi, bụng em căng cứng rồi.” 
“Thật sự không ăn nổi nữa?” Phó Dũ đáp.
Thẩm Kha xoa xoa cái bụng của mình, cảm giác nó sắp nổ tới nơi rồi, “Ăn không nổi nữa. Cảm giác sắp trào lên đến cổ họng rồi.” Ngừng một lúc, cậu lại nói: “Phó tiên sinh, lát nữa anh có thể lái xe chậm lại không, tôi sợ tôi sẽ nôn ra mất.”    
Phó Dũ buông tay ra, đáp: “Hay là em đứng dậy một chút để tiêu hoá bớt?”
Thẩm Kha gật đầu, leo xuống khỏi đùi của hắn, đi lui đi lại quanh phòng một lúc lâu mới nói: “Chắc ổn rồi.”
Lên xe chưa được bao lâu, Thẩm Kha đã ngáp ngắn ngáp dài, Phó Dũ tìm được một bãi đỗ xe bèn tấp vào lề, đưa cậu về dãy ghế sau để ngủ. Đến lúc Thẩm Kha tỉnh lại thì đã hơn 3 giờ chiều. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.