Rốt cục thì tia nắng sớm mai đầu tiên rọi chiếu địa lao âm u, cuối cùng thì gã thiếu niên trông ngục cũng xoa đôi mắt nhập nhèm tỉnh lại từ trong cơn buồn ngủ. Tối hôm qua không biết có phải vì quá mệt mỏi hay không mà gã đã đánh một giấc say sưa. Đột nhiên vừa mở mắt ra hắn thình lình kêu một tiếng không ổn, vội vàng quay đầu lại xem xét căn phòng địa lao. Và thật may là hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, phạm nhân vẫn còn ở bên trong.
Gã thiếu niên nhờ vào ánh rạng đông đầu ngày cẩn thận đánh giá Khanh Ngũ. Lúc này diện mạo Khanh Ngũ lại càng vô song, khí khái giống như một vị thần tiên phi phàm, nếu so với thiếu nữ đẹp nhất Kỳ tộc còn động lòng hơn ba phần. Chẳng qua sắc mặt của hắn trông càng lúc càng tái nhợt, môi trên mím thật chặt bị cắn toàn là vết thương, mà trên vạt áo gần xa điểm toàn là vết máu lớn nhỏ, đủ thấy tối hôm qua hắn ẩn nhẫn gian khổ nhường nào.
Trong lòng gã thiếu niên nhịn không được nỗi thương tiếc, nhịn không được hỏi một tiếng: “Ngươi… Ngươi như thế nào?”
Hàng lông mi thật dài của Khanh Ngũ giật giật, cuối cùng cũng giương đôi mắt lên, bài ra nụ cười mỉm tái nhợt hơi thở suy yếu đáp: “Đa tạ ngươi, ta không sao.”
“Hừ, ngươi có muốn ăn chút điểm tâm hay không?” Thiếu niên tránh đi ánh mắt, sợ chính mình bị lún sâu vào trong đôi con ngươi thâm thúy như bầu trời đêm kia của Khanh Ngũ.
“Không cần, ta không đói bụng.” Khanh Ngũ ảm đạm cười. Kỳ thật hắn quả thật không đói bụng, trước lúc gã thiếu niên tỉnh lại, Tiểu Thất cũng đã xách giỏ bánh bao cùng phần cháo Bát Bảo tới, sau đó thì hai người thực không hình tượng mà quạt mạnh như gió bão mùa đông mới có thể đem hương vị của bánh bao nhỏ kia thổi bay.
Nhưng gã thiếu niên kia xem như không nghe thấy, ngược lại đứng dậy lấy từ bọc vải giắt trên tường của mình lấy ra hai cái bánh bao nguội ngắt, một cái giữ lại cho chính mình, cái còn lại đưa cho Khanh Ngũ.
Khanh Ngũ tay cầm cái bánh bao cứng như đá kia, không biết bị thiếu niên xem như bảo vật trân quý giữ gìn bao nhiêu ngày qua, lại nhìn nhìn thiếu niên đang ăn lấy ăn để mà bộ dáng còn rất vui vẻ, nửa ngày đều không có động tác.
“Ngươi sao lại không ăn đi? Bánh bao trắng này đã là tốt lắm rồi, hồi khi ta còn ở Kỳ tộc, năm nào mà không có một lần ăn qua bánh bao này chứ!” Thiếu niên đối với chuyện mình có bánh bao trắng để ăn cảm thấy cực rất may mắn, lần này được vương lựa chọn làm chiến sĩ vì thần tử mà viễn chinh Trung Nguyên, thật sự rất tốt đẹp!
Khanh Ngũ: “… … Thật có lỗi, ta thật sự không có khẩu vị. Cái bánh bao này ngươi cứ giữ lại mà ăn, thời điểm này là lúc ngươi đang trong tuổi ăn tuổi lớn theo lẽ nên ăn nhiều một tý mới tốt.”
Tiểu Thất từ một nơi bí mật gần đó kéo kéo khóe miệng: Ngu ngốc, ai bảo các ngươi không tin Khanh Ngũ, thế nào, sống như thế vui vẻ chứ! Lúc còn ở Khanh Gia bảo, Khanh Ngũ cái hàng này chính là một quái thú uy vũ chuyên môn vơ vét của cải + thần phúc lợi đó mi ơi!
“Hừ, không ăn thì thôi.” Thiếu niên quả nhiên cẩn thận cầm lại cái bánh bao về cất kỹ, có điều hắn có chút không yên lòng mà nhìn nhìn Khanh Ngũ: “Ngươi không có khẩu vị? Ta đi lấy chút dễ dàng cháo cho ngươi uống.”
Khanh Ngũ lắc đầu, ngược lại cười nói: “Ngươi quên rồi sao, ta là đại ma đầu trong miệng các ngươi, ngươi không cần đối tốt với ta như vậy.”
Đột nhiên lúc này thiếu niên mới tỉnh ngộ ——vừa rồi mình thế nhưng lại bị bề ngoài của hắn che mắt, chẳng qua là, sao hắn lại tự mình vạch trần cái này chứ? Chẳng lẽ hắn tình nguyện chịu tội? Còn có, mấy ngày trước đây Kỳ vương đã hạ lệnh tru diệt cái tên thần tử giả này, nghe những đại ca dũng sĩ nói, rõ ràng trước khi ra trận đã được cảnh báo là nhiệm vụ liên quan tới sống chết nhưng trong tộc không một ai bị tổn thất, từ đầu tới cuối trong chuyện này đúng thật là có điểm kỳ quái!
Hắn nửa tin nửa ngờ mà nhìn chằm chằm Khanh Ngũ —— người này nhìn từ bề ngoài là một gã thư sinh yếu ớt an tĩnh, nói chuyện lại ôn nhu như vậy, một chút cũng không như một kẻ mang bộ dáng lòng dạ độc ác.
“Ngươi tên là gì?” Khanh Ngũ lại hỏi.
“Ta tên là Uyên Phong.” Thiếu niên gãi gãi đầu, ” A cha ta là một trong số hai xạ thủ trong tộc, thường xuyên dẫn dắt tộc nhân vào núi săn thú, lúc nương sinh ta ra cha ta hắn hy vọng ta mai sau sẽ tự do giống như gió núi, vừa lãnh tĩnh như con rồng dưới vực sâu cho nên mới đặt cho ta cái tên này.”
Thời điểm nói chuyện, dường như hắn nhớ tới cố hương trong hồi ức, nở nụ cười để lộ ra cái răng nanh nhỏ.
Khanh Ngũ gật gật đầu, đáp: “A cha với nương của ngươi nhất định rất yêu ngươi, trong cái tên này chứa đựng biết bao tâm ý bọn họ dành cho ngươi. Bây giờ trông bộ dạng của ngươi mạnh mẽ cường tráng như vậy, bọn họ nhất định rất cao hứng.”
Trên mặt Uyên Phong có một tia cô đơn. Hắn dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất trước hàng rào phòng giam, cúi đầu nói: “A cha ta đã mất khi ta còn rất nhỏ, ta vẫn luôn liều mạng cố gắng, mong muốn trở thành dũng sĩ như ông ấy. Chỉ có điều bất luận ta có cố gắng như thế nào, so ra đều kém hơn ông ấy rất nhiều, ta cảm thấy vô cùng có lỗi với ông…”
“Đứa nhỏ ngốc, nếu cha ngươi còn sống, nhất định sẽ không nghĩ như vậy.”
Một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn, động tác này giống hệt như a cha khi còn bé, Uyên Phong cõi lòng tràn đầy tham luyến ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt thâm thúy như biển rộng trong an tĩnh lại có chút ôn nhu.
Khanh Ngũ vỗ vỗ đầu của hắn vỗ về: “A cha của ngươi nhất định đang rất vui vẻ, bởi vì con trai của ông ấy vừa dũng cảm lại thiện lương —— hy vọng lớn nhất của người cha người mẹ trong thiên hạ này không phải là con mình có thể siêu việt như chính mình, mà chính là bọn chúng có thể bình an sống vui vẻ. Ngươi nếu là không vui, a cha của ngươi mới mất hứng đó!”
Uyên Phong không tự chủ được điểm đầu: “Khẩu khí của ngươi, giống như a cha…”
Khanh Ngũ thản nhiên nở nụ cười: “Nhìn ngươi nói về quê nhà, hai mắt đều sáng lên, ta nghĩ nơi đó nhất định là một nơi cực kỳ xinh đẹp, chúng ta không có chuyện gì làm, thay vì ngồi khô ở chỗ này, không bằng nói một chút về quê nhà của ngươi đi!”
Uyên Phong lập tức hưng phấn: “Được! Được!” Vì thế không tự chủ được mà bắt đầu liên miên không dứt nói về cố hương bên ngoài phía Bắc trường thành. Nhìn ra được, đây quả thật là một đứa nhỏ chưa rành đời.