Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 149: Linh thú xoắn xuýt (phiên ngoại 1)




Nguyên nhân khiến cho rồng có bộ vuốt cảm thấy cực kỳ kinh ngạc là hiện tại ngay trước mặt bọn họ là biển rộng mênh mông, mà bên trên mặt biển xanh thẳm, treo vắt vẻo trên bầu trời là một hòa đảo xanh um. Trên đảo có cả thác nước vắt ngang, giống như là đai ngọc bao quanh quả thật chính là tiên cảnh ảo mộng.
Rồng có bộ vuốt lại gần chút nữa thì thấy trên núi cây cối um tùm, trăm hoa nở rộ, đúng là ví dụ minh chứng về sự hòa hợp giữa tiên linh và cảnh vật.
“Ngư cha, đây là đâu vậy?” Rồng có bộ vuốt tò mò hỏi.
“Đây là thánh địa xa xưa, mỗi năm một lần tất cả thần thú linh cầm khắp thiên hạ đều sẽ tới đây. ” Ngư cha giới thiệu, “Nếu như vận khí tốt, như ngươi chỉ bằng thân phận thiên long sẽ tới tay rất nhiều món đồ không tồi đâu!”
“Ta cũng không đem theo quần áo để thay.” Rồng có bộ vuốt nói, “Ngươi biến cho ta một bộ quần áo đi.”
Ngư cha bảo: “Không cần đâu, ngươi cứ duy trì hình rồng là được rồi, dù sao lát nữa các đại thần thú cũng xuất hiện trong nguyên hình.”
“Được rồi.” Rồng có bộ vuốt tiếp gần mặt đất, sau đó dựa theo sự chỉ dẫn của Đại Ngư một đường bay thẳng tới ngọn núi cao nhất kia.
Hắn vừa bay vừa ngó nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới có cả khe núi lẫn hồ sâu kéo dài không dứt, sương mù mờ mịt, có cả dải cầu vồng vắt ngang qua sơn cốc.
Cảnh sắc đẹp đẽ tráng lệ chưa từng có khiến cho bạn rồng có bộ vuốt kìm lòng không được mồm ‘chậc chậc’ lấy làm kỳ lạ. Với lại trên mặt đất cũng có không ít yêu ma tinh quái rong ruổi liên tục không dứt. Thậm chí có cả những linh cầm kỳ lạ mà ngay cả rồng có bộ vuốt cũng chưa từng gặp qua, có con đầu thì như con nai nhưng phần dưới thì y như là mãnh hổ có cánh, còn cả động vật có vảy nhưng thân hình giống như là bò tót.
Bạch Long hạ xuống gần hơn một chút, những linh thú kia ồ ạt ngẩng đầu, phát ra từng đợt kinh hô:
“Là rồng!”
“Là rồng!”
“Bạch Long đến đó!” … …
Bạch Long lượn một vòng rồi lại bay lên cao, rất nhanh bỏ xa đám linh thú trên mặt đất, hình dáng tiêu sái chỉ để lại từng trận sợ hãi than.
Lướt qua vài ngọn núi, cuối cùng cũng nhìn thấy ngọn núi cao nhất bên kia, là một cánh rừng hoa đỏ thắm, bên trong có một bình đài cao cao mang phong cách cổ xưa, Ngư cha hét lớn: “Chính là chỗ đó! Mau hạ xuống đi, hạ xuống đi!”
Bạch Long dần dà hạ xuống, chỉ thấy trên đài cao có bốn góc, một góc trong đó khắc hoa văn hình rồng liền biết đây là chỗ ngồi của mình. Vì thế đáp xuống luôn, không ngờ sau khi đáp đất mới phát hiện trên đài cao có một dòng suối róc rách chảy qua kẽ hoa văn, họa tiết.
Sau khi đáp xuống bên dưới, bạn rồng có bộ vuốt dính cả đầu nước, vì thế làm ra một cái động tác cực kỳ mất mặt ————
Vứt móng vuốt.
“Này! Đừng có quăng lung tung! Để người ta thấy được là bị cười chết luôn đó!” Đại Ngư vội vàng ngăn lại.
“Thế này thì có gì chớ, xung quanh lại chẳng có ai. Lại nói, ta cũng không quen biết bọn họ.” Rồng có bộ vuốt vẫn cố chấp vứt móng vuốt, còn đạp đạp chân sau.
Đang nói, một thần thú dáng vẻ tao nhã màu trắng như tuyết dẫn theo một đám linh thú chậm rãi đi tới. Bạn rồng có bộ vuốt lúc này vội vàng ngồi ngay ngắn, đầu ngẩng lên, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn con thú màu trắng tựa tuyết dáng vẻ cao nhã xinh đẹp kia.
“Đó là Bạch Trạch Thần Quân.” Đại Ngư công tử giới thiệu, chỉ thấy Bạch Trạch thần thú đi vào bên dưới đài rồng, thế nhưng khẽ khập cái chân trước, chào hỏi Bạch Long.
Bạch Long cuộn tròn móng vuốt, theo bản năng cũng muốn ôm quyền đáp lại, nhưng ngay lập tức phục hồi lại tinh thần, chỉ nhìn Bạch Trạch thần thú gật gật đầu.
Thần thú lập tức đứng ở một bên, đằng sau từng linh thú bước vào, bất kì chủng loại nào đều theo thứ tự hành lễ với Bạch Long, đủ thấy sự cao quý của loài rồng.
Lúc này Đại Ngư nói với Bạch Long: “Dựa theo hoàn cảnh mà hành động nghe chưa, nếu có người tiến cống, hãy cứ nhận lấy.” Dứt lời nhảy xuống đài, hòa vào vào bên trong cái ao.
Bạch Trạch thần thú đứng ở một bên đài, lúc này nhịn không được lặng lẽ nói với Bạch Long: “Long quân, thủy chất nơi này là tiên linh thanh sạcg, không dơ bẩn.”
Bạch Long = = liếc mắt nhìn hắn.
Bạch Trạch thần thú lập tức không nói nữa, nhìn mặt thú trông cực kỳ nghiêm túc.
Bạch Long âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Chỉ một lát sau, linh thú sôi nổi tụ tập quanh bốn góc đài cao, chiếm cứ bốn vị trí ngồi bốn góc chính là Hắc kỳ lân, Hỏa phượng hoàng, Bạch Hổ, cùng với Bạch Long còn chưa rõ tình huống.
Hắc kỳ lân dùng chân gõ mặt đất, hội trường lập tức an tĩnh lại. Chỉ nghe kỳ lân nói: “Kể từ sau tai kiếp trên thiên giới, linh thú suy tàn chỉ còn lại chúng ta, trăm năm mới có một lần, hiện giờ các tộc ngày một hưng thịnh quả thật là may mắn của giới linh thú. Ngày hôm nay chư vị cần phải tận tình vui vẻ, cầu phúc cũng như mừng ngày hưng thịnh.”
Phượng hoàng cũng nói: “Hôm nay Long thần ghé thăm, cuối cùng thì linh thú bốn phương cũng tề tụ, thật sự là chuyện may mắn.” Dứt lời giương rộng cánh, tỏ vẻ chúc mừng.
Mà Bạch Long mắt nhìn chăm chú vào mấy con linh thú trong truyền thuyết ——móng vuốt bọn họ cũng dính đầy nước, sao không vẫy nước đi nhỉ?
Hơn nữa cái con Bạch Hổ kia, lông mao cả bốn móng đều ướt đẫm, vì sao nó không vẫy cho khô đi? Vì cớ gì, tại vì sao lại tình nguyện chọn cái địa phương dính dấp này? Không ai tiến hành quy hoạch sửa chữa hay sao? Khách mới ghé qua cũng chẳng có trình tự bước vào bàn cũng như cố định chỗ ngồi hay sao? Còn nữa, yến hội này có cho người sắp xếp cơm trưa hay không?
Rồng có bộ vuốt nhất thời chìm vào dòng suy tưởng.
Bạch Hổ bị Bạch Long nhìn mà ù ù cạc cạc, chẳng qua hắn vẫn dùng ngữ điệu trầm thấp trò chuyện: “Nếu Bạch Long đã ra đời, vậy chúng ta bắt đầu hội tụ linh khí, che chở tiên linh đi!”
Ba con linh thú địa vị cao đều đồng loạt gật đầu, chỉ thấy kỳ lân, phượng hoàng, Bạch Hổ từng con hội tụ linh quang, hội tụ tại giữa đài chỉ có Bạch Long ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, không rõ chuyện gì.
Trong nhất thời hàng loạt ánh mắt của đám linh thú đều dừng ở trên người Bạch Long.
“Long quân, hình như ngươi có ý kiến khác?” Kỳ lân thăm dò hỏi một câu.
Cái trán Bạch Long toát ra mồ hôi lạnh——Thật sự thì hắn không biết tạo quang cầu như thế nào, nhưng loại việc này vô cùng xấu hổ làm hắn cực kỳ bất an, cho nên đành phải thử hội tụ long khí quanh thân.
Sau đó một lần phóng thích, kết quả nhất thời khiến cho long khí tràn đầy khắp bốn phía, long khí hỗn loạn rét căm căm, khiến cho đài cao chấn động, không ít linh thú ồ ạt tránh lui. Cũng may là như thế, cũng có rất nhiều linh thú yếu hơn một chút bị long khí lan tới, tức thì ngã khụy thở hổn hển.
“Long quân! Ngươi có cái gì bất mãn sao!” Bạch Hổ rống lên một tiếng, móng vuốt vỗ xuống, hóa giải long khí.
Mắt thấy Bạch Hổ như hổ rình mồi mà nhìn mình, trong lòng Bạch Long không khỏi chấn động.
“Hổ thần bớt giận!” Đại Ngư đành phải nhảy ra mặt nước, lộ cái đầu cá bự ra, giải thích: “Tuổi Long quân còn nhỏ không hiểu phương pháp hộ linh, vừa rồi hắn chỉ vô tâm mong ngài bỏ qua.”
“Cút ngay! Nơi này không đến phiên con cá tinh nhỏ như ngươi nói chuyện!” Hổ thần tính tình nóng nảy mười phần.
Bạch Long vội vàng nói: “Hổ thần bớt giận, vừa rồi là do ta nhất thời không khống chế chưởng lực, cũng không phải cố ý quấy rối, nếu như có chỗ không phải mong ngài trách phạt tại hạ.”
“Hừ! Tổn hại người vô tội mà cũng dám mở mồm bảo không cố ý?” Hổ thần cực kỳ bất mãn với con Bạch Long này, “Nếu như ngươi có thành ý, liền nhanh chóng hỗ trợ bọn ta hoàn thành kết giới!”
“Thứ cho tại hạ ngu dốt, hoàn thành kết giới yêu cầu dùng loại pháp môn nào, vận công bằng cách nào, có thể chỉ điểm một chút hay không?” Bạch Long đành phải cúi đầu nói.
Bạch Hổ nén giận nói: “Phương pháp hộ linh cũng không biết, rõ ràng là ngươi cố tình phá rối, không muốn hao phí linh lực chứ gì? Cái đồ giả dối?! Được, nếu như ngươi không phải đến cố tình khiêu khích, hãy dùng long huyết tu bổ kết giới!”
Bạch Long đáp: “Ta bằng lòng dùng long huyết để tu bổ, chỉ mong hổ thần bớt giận.”
“Đây chính là do ngươi nói!” Hổ thần gào một tiếng, rõ ràng nhảy đến bên người Bạch Long, kỳ lân cùng phượng hoàng vội vàng kêu lên: “Hổ thần, đừng quá xúc động!”
Đại Ngư không kịp ngăn cản, chỉ thấy một vuốt của Bạch Hổ tạt vào trên mặt Bạch Long, quát: “Nằm xuống, để ta lấy huyết!”
Rồng có bộ vuốt cảm thấy móng vuốt của Bạch Hổ giống như là vuốt con mèo mập phóng đại gấp mấy chục lần, tạt qua mặt chỉ cảm giác được đệm thịt mềm mềm cũng như nhúm lông mao, nhưng mà ướt sũng làm mặt hắn dính đầy nước.
Thôi cứ coi như là chơi đùa cùng với mèo Phấn là ổn thôi.
Rồng có bộ vuốt đứng giữa đám linh thú, căn bản không có tự giác bản thân là Long thần, bị người ta vũ nhục như vậy cũng không cảm thấy có cái gì khác thường, thế nhưng ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Thật sự là con rồng dễ nắn a!
Những con linh thú khác đều = =
“Hổ thần, đừng làm rộn.” Kỳ lân chặn lại, “Long quân quả thật không biết phương pháp hộ linh, cứ để ta chỉ dẫn giúp hắn dẫn đường linh khí là được rồi.”
Kỳ lân nói xong cũng bay đến bên người Bạch Long, dùng đỉnh sừng nhẹ nhàng chạm vào long sừng, niệm chú thuật.
Chỉ chốc lát sau, quanh mình Bạch Long liền tản mát ra vầng bạch quang nhu hòa, dần dần hội tụ thành quang cầu, cùng với ba quả cầu do tam linh tạo thành hợp thành một thể. Ngay lập tức quang cầu bay lên không, hóa thành vô số vệt sao băng, khuếch tán khắp bốn phía, làm cả đám linh thú bên dưới hoan hô không ngớt, chúc mừng linh kết hộ giới hoàn thành.
“Hừ!” Bạch Hổ quả thật là không vừa mắt với Bạch Long không tuân thủ quy củ vừa ngu ngốc lại chuyên bắt nạt kẻ yếu, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Long quỳ rạp trên mặt đất một cái.
Bạch Long thì nhìn nó —— càng nhìn càng cảm thấy Bạch Hổ này béo ú giống y như con mèo Phấn nhà mình. Kỳ thật bạn rồng có bộ vuốt vẫn cực kỳ thích mấy con vật nhỏ nhỏ như con mèo béo đó. Vừa rồi một tát của Bạch Hổ khiến hắn thông suốt không ít.
Bị viên thịt kia cào mặt a! Đối phương vừa thu móng vuốt, mềm mềm, thật êm, quả thật đáng yêu mà!
“Đừng có mà dùng cái loại ánh mắt ghê tởm này nhìn ta!” Bạch Hổ nhe răng với hắn.
Đại Ngư thì nhẹ nhàng thở ra, may là hắn biết Bạch Hổ Thần Quân bề ngoài thì trông như một kẻ hung hãn, nhưng đầu óc ấu trĩ—— Kỳ thật con Bạch Hổ này chẳng qua cũng chỉ mới là ấu thú choai choai mà thôi.
Phượng hoàng thấy kết giới đã hoàn thành, nhân tiện nói: “Chư vị, chúng ta có thể bắt đầu thoải mái chè chén, tận tình ca múa.”
Vì thế bầu không khí ở hiện trường cuối cùng từ trong sự căng thẳng ban nãy đã hòa hoãn trở lại, đám linh thú đồng thời lấy lễ vật mình chuẩn bị đem ra, tiến cống cho bốn linh thú. Đó cũng là sự kiện mà Đại Ngư cùng rồng có bộ vuốt chờ mong nhất ngày hôm nay.
Nhưng mà, cái con Bạch Hổ chơi xấu lại che ở phía trước rồng có bộ vuốt, dẫn đến đống quà tặng tiến cống đều bị Bạch Hổ chiếm lấy.
Rồng có bộ vuốt cùng Đại Ngư nhất thời tâm lạnh thiệt lạnh, Bạch Hổ còn rất xấu nhìn bọn họ cười lạnh một chút.
Nhìn đống lễ vật bị Bạch Hổ chiếm lấy toàn bộ, rốt cục bạn rồng có bộ vuốt nhịn không được nâng móng vuốt lên, gõ đỉnh đầu Bạch Hổ.
Xúc cảm thật tốt! Da lông mềm mượt nhường nào! Bộ lông mao thật dài! So với sờ mèo Phấn nhà mình còn đã nghiền hơn!
Rồng có bộ vuốt hung hăng xoa nhẹ đỉnh đầu Bạch Hổ một cái.
“Ngươi làm cái quái gì á?” Bạch Hổ nghiến răng nghiến lợi.
Rồng có bộ vuốt đáp: “Những thứ kia là tặng cho ta.” Nhân cơ hội lại xoa nhẹ đỉnh đầu lão hổ thêm vài cái.
Đám tinh thú tiến cống nơm nớp lo sợ đáp: “Kỳ thật, chúng ta là tiến cống cho hổ thần… Bởi vì không biết Long thần sẽ đến…”
“Nghe thấy không hả!!!” Bạch Hổ gào thét.
Phượng hoàng dùng cánh che lại lỗ tai, lập tức nói với kỳ lân: “Đại hội lần này cũng thật là náo nhiệt, Bạch Long kia tìm được từ chỗ nào vậy?”
Kỳ lân nghiêng đầu mỉm cười: “Ta cảm thấy rất thú vị, từ trước tới giờ không ai có thể đùa bỡn tiểu lão hổ như vậy——Cuối cùng tiểu lão hổ cũng gặp phải khắc tinh, ha ha.”
” Tuổi con rồng kia còn nhỏ hơn so với tiểu lão hổ đi? Chẳng qua tiểu lão hổ đấu không lại tiểu Bạch Long kia.” Phượng hoàng lén lút nghị luận.
“Vì sao nhìn ra được?” Kỳ lân hỏi.
Phượng hoàng đáp: “Ta cảm thấy cái con tiểu Bạch Long thoạt nhìn thì ngốc nghếch, kỳ thật y xì như ngươi, một bụng xấu xa.”
“Phải không?” Kỳ lân phúc hắc nở nụ cười, “Phượng quân, chúng ta tìm một chỗ chậm rãi tán gẫu, để mọi người thoải mái chơi đùa đi.”
Vì thế hai ánh mắt ái muội dâng lên.
Mà bên kia một rồng một hổ, Bạch Long bởi vì đuối lý không thể không hạ vuốt, Bạch Hổ hung hăng hừ lạnh một tiếng, lập tức chuyển hướng sang đám linh thú: “Rốt cuộc tiến cống cho ai, thời điểm đưa lên các ngươi phải nói rõ chút!”
Vì thế Bạch Long mắt mở trừng trừng mà nhìn cống phẩm trước mặt Bạch Hổ càng ngày càng nhiều, Bạch Hổ đành phải nhìn hắn hắn hừ lạnh.
Đại Ngư cùng rồng có bộ vuốt đều ghen tị suýt chết.
Rốt cục, linh thú tiến cống cuối cùng chính là Bạch Trạch thần thú bộ dáng điềm tĩnh, rồng có bộ vuốt đột nhiên lại đặt một móng vuốt ở đỉnh đầu Bạch Hổ, oán niệm mà nhìn Bạch Trạch hỏi: “Chẳng lẽ rồng ở trong này một chút địa vị cũng không có sao?”
“Khốn kiếp!!! Đừng có sờ đầu của ta!!! Cái con thằn lằn chết bằm nhà mi!!” Bạch Hổ lần thứ hai gào thét.
“Con mèo chết dẫm nhà ngươi.” Bạch Long nghiền ngẫm ấn đầu của nó, khóe miệng giơ lên nụ cười quỷ dị.
“Ngươi gọi bản quân là gì?!” Bạch Hổ giận.
“Ai bảo ngươi gọi ta là thằn lằn.” Bạch Long tiếp tục sờ lão hổ. Chấm mút không thương lượng.
Bạch Trạch co rút khóe miệng, đem cống phẩm đặt ở trước đài: “Vốn là tiến cống cho hổ thần, nếu như Long thần thích, vậy tặng cho Long thần đi.”
Đại Ngư lệ nóng doanh tròng —— cuối cùng cũng không có tay không trở về!
Bạch Long cũng thức thời trước khi lão hổ dựng lông vội vàng hạ móng vuốt xuống.
Lão hổ hừ lạnh một tiếng rất lớn, lập tức dùng móng vuốt đẩy đống cống phẩm trước mặt, cuối cùng chọn mấy thứ, không chút khách khí vứt đống còn lại tới trước mặt Bạch Long, gào thét: “Đây là bản quân thưởng cho ngươi! Tránh cho ngươi lại gây sự với ta!”
Đại Ngư hoan hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.