Bắt đầu từ ngày hôm qua, kinh thành đã mây đen u ám bao phủ, sương mù giăng lối từ sáng đến tối. Trong không khí mang theo mùi hôi thối, mọi người bàn luận ầm ỉ nhưng không biết chuyện này đến cuối cùng là chuyện gì. Bởi vì kiểu thời tiết kỳ quái này cho nên người trên đường thưa thớt đi nhiều, so sánh với vẻ phồn hoa ngày xưa lúc này kinh thành trông có vẻ tiêu điều không ít.
Ngày cũng sớm tối, rõ ràng đang là buổi chiều, nhưng không thể không đốt đèn ***g.
“Trời tối thật là nhanh.” Khanh Ngũ ngồi ở trên giường nói.
“Xem ra quái vật gây hạn hán đã tới gần nơi này.” Đại Ngư lo sợ bất an,”Phương án mà ta đề cập qua chỉ có thể tạm thời khắc chế quái vật gây hạn hán, các ngươi thật sự muốn thực hiện à? Ta cảm thấy ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, con quái vật này xem chừng lợi hại hơn xưa rất nhiều!”
“Lát nửa ta biến về nguyên hình, ngươi hãy lấy vảy, các ngươi cũng không được phản đối nữa.” Khanh Ngũ nói, hắn ngăn Tiểu Thất đang bất mãn lại.
“Có điều, còn một biện pháp không cần ngươi phải nhổ vảy, cũng không cần Tiểu Thất đi ra ngoài mạo hiểm.” Đại Ngư công tử nói, “Bản thân loài rồng có khả năng triệu hoán vật trên người ngươi trở về, trong trường hợp nó chưa bị giẫm nát.”
“Làm thế nào?” Khanh Ngũ không rõ.
Đại Ngư nói: “Ta có thể dạy ngươi thuật triệu hồi. Nhưng lấy thể lực lúc này của ngươi, cộng thêm việc ngươi chưa từng thi triển phép thuật chân chính thì lúc hoàn thành xong có khả năng sẽ bị thoát lực, cho nên Tiểu Thất phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Như vậy tốt nhất.” Khanh Ngũ ngồi bên giường kéo kéo cánh tay Tiểu Thất: “Không được nói thêm gì nữa.”
“Được rồi.” Tiểu Thất hừ một tiếng.
Vì thế Đại Ngư gọi Khanh Ngũ vào trong viện, Tiểu Thất liền ôm Khanh Ngũ theo sau, chỉ thấy ngay cả trong viện cũng bị bịt kín một tầng sương mù mỏng manh, trong làn sương kia có một mùi hôi nồng nặc.
Đại Bảo mang xe lăn ra ngoài, còn lót thêm lớp đệm. Hồ ly với thỏ tinh 【 hình người 】 đi theo cuối cùng.
Chỉ thấy Đại Ngư công tử nhặt một nhánh cây, ở trên khu đất trống vẽ một vòng tròn, sau đó ở trong vòng tròn vẽ thêm một đoạn phù chú. Sau khi làm xong mọi việc, hắn đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Thất đẩy mạnh Khanh Ngũ vào bên trong, bên trong vòng chỉ có mỗi mình Khanh Ngũ, lại dán chú ngữ triệu hồi trên lỗ tai hắn —— đây là món phép thuật bí truyền của Thủy tộc, không thể truyền cho người ngoài cho nên hắn mới hành động thần bí như thế.
Khanh Ngũ sau khi nghe xong, nhắm mắt lại mặc niệm khẩu quyết, chỉ trong thoáng chốc, trận đồ chung quanh hắn dâng lên một tầng quang mang. Tầng sáng này hội tụ vào trong lòng bàn tay Khanh Ngũ, càng phát ra tầng sáng rạng ngời chói mắt, quang mang duy trì liên tục một hồi sau mới dần dần ảm đạm tản ra bốn phía. Kỳ dị nhất chính là, một mảnh long lân trắng noãn đã được thay vào vị trí quang cầu vừa rồi!. Đam Mỹ Hiện Đại
Đại Ngư công tử nhẹ nhàng nắm mảnh long lân, chỉ thấy long lân trơn bóng trong suốt bị hồ ly cắn để lại dấu răng bự, có chỗ đã bị phá rách. Có điều việc này cũng không gây trở ngại cho việc sử dụng. Chỉ thấy hắn hơi hơi hợp lòng bàn tay, long lân liền hóa thành bột phấn sáng mịn, nằm trong lòng bàn tay hắn. Đại Ngư cởi túi gấm bên hông xuống, sau đó bỏ bột phấn hết vào trong.
“Nếu là thần long trưởng thành, long lân sẽ càng mạnh hơn một ít.” Thỏ tinh mỹ nam đứng một bên xen mồm vào.
Hồ ly hừ lạnh một tiếng, xoay người quay trở về phòng.
Đại Ngư nói việc nghiên cứu chế tạo trận pháp phải mất một ngày một đêm, trận pháp tốt nhất là được thiết lập ở trên đài tế thiên trong hoàng cung. Bởi vì nơi đó sau khi được đo lường tính toán, là chỗ hấp thu linh khí trời đất tốt nhất. Đợi trận pháp hoàn thành, chỉ cần cầm sợi râu lão hổ làm phối liệu, là có thể khởi động trận pháp.
Cuối cùng trong lòng Khanh Ngũ cũng có thể buông chút ít, sau khi về phòng lại tiếp tục ngủ. Có điều trước đó hắn thần bí thầm thì với Tiểu Thất chuyện gì đó, Tiểu Thất hiểu ý gật đầu, lập tức đem cái ổ của hai mao hàng đặt ở phòng ngủ dọn vào trong nhà chính. Cũng nói với thỏ tinh mỹ nam: “Ngũ thiếu muốn nghỉ ngơi thật tốt, các ngươi tốt nhất đừng quấy rầy hắn.” Nói xong còn đóng chặt cửa phòng ngủ Khanh Ngũ lại, sau đó bắt tay vào chuẩn bị cơm chiều.
Thỏ tinh mỹ nam chưa nói gì, vèo một tiếng biến trở về nguyên hình, tiếp tục đi vào giấc ngủ, đợi phần rau cải trắng buổi tối. Hồ ly thì nói hắn muốn đi ra ngoài ngao du, tránh ở trong nhà nhìn thấy ác long lại tức giận.
Vì thế, từng người sống yên ổn.
Hồ ly đi dạo một vòng trên phố, đi ngang qua những hàng ăn vặt thì nó nhịn không được nhớ tới lúc Khanh Ngũ ăn cơm đút cho nó miếng sườn thơm ngon cùng với bánh bao thịt khiến hắn thèm ăn phải lặng lẽ chùi nước miếng, khi đó công tử thật tốt… Hồ ly ưu thương nhớ lại. Hắn biến ra một đồng tiền mua bánh bao ăn cho đỡ thèm, nhưng một chút cũng không bằng đồ ăn ngon mà Khanh Ngũ mua cho hắn, lại khiến hắn rất ư là phiền muộn.
Cuối cùng, hồ ly xám xịt quay trở về căn nhà của Khanh Ngũ, dường như trừ nơi này ra, hắn căn bản không có chỗ để đi. Thời điểm về tới sân nhà, hắn không tự chủ biến trở về hồ ly, sau đó lén lút đi tới cửa sổ phòng ngủ Khanh Ngũ.
Hồ ly nhìn trái nhìn phải, phát hiện Tiểu Thất vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, vì thế liền rón ra rón rén ló đầu vào cửa sổ nhìn lén vào trong, chỉ thấy trên giường kéo mành, không thể nhìn thấy tình huống bên trong. Hồ ly do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhảy từ cửa sổ vào, nhẹ nhàng lẻn đến bên giường, duỗi đầu vào trong mành nhìn lén.
Vừa thấy tình huống bên trong, hai tròng mắt của hồ ly thiếu điều trợn trừng cả ra!
Trên giường căn bản không có Khanh Ngũ! Chỉ có một đứa con nít!
Đứa trẻ này trông chừng cũng chỉ mới hai ba tuổi, đầu gối lên cái gối mềm mại, trên người đắp cái chăn bông dày, đang ngủ say.
Ú na ú nấn, tròn trịa, khuôn mặt nhỏ nhắn, còn có cánh tay múp míp khiến hồ ly không nhịn được muốn sờ sờ—— ngao ngao ngao! Nó không có sức chống cự với vật nhỏ đáng yêu! 【 bằng không cũng sẽ không vì thế mà mê mệt con thỏ béo kia… 】
Hồ ly ma xui quỷ khiến bò lên giường, xúc động đi trước lý trí, dùng móng vuốt lông xù nựng hai má đô đô béo béo. Ồ thật là múp míp mềm mềm đứa bé nhà ai? Bộ dạng đáng yêu như vậy
Hồ ly cao hứng sáp tới, thậm chí vươn cả đầu lưỡi theo bản năng liếm liếm cái trán đứa bé. Ngao ngao hắn muốn ôm đứa nhỏ này nuôi chơi ai nói hồ ly chỉ có thể làm sủng vật của người ta? Hồ ly đại gia hắn cũng muốn nuôi đứa nhỏ phàm nhân làm sủng vật! Hừ hừ!
Hồ ly đắc ý vểnh mặt lên trời.
Thế nhưng vào lúc này đứa nhỏ khẽ mở đôi mắt nhập nhèm.
Hồ ly hoảng sợ, vội vàng bày ra bộ dáng lấy lòng, sợ dọa đứa nhỏ.
Đứa nhỏ bộ dáng cực kỳ trấn định, con mắt của nhóc chuyển chuyển, không để ý tới hồ ly, xoay người tiếp tục ngủ.
“Tiểu nhóc con còn rất trấn tĩnh.” Hồ ly thấy đứa bé không bị mình dọa chính, càng hưng phấn bừng bừng, dùng đuôi to cố ý quét qua cần cổ của nhóc chơi đùa.
“Đừng làm phiền ta, ta mệt.” Đứa bé mất hứng mở miệng nói.
Hồ ly nhất thời cứng đơ rồi ————
Đứa nhỏ mới hai ba tuổi đầu làm sao nói chuyện lưu loát như thế? Cái giọng điệu của bậc bề trên kia là sao?!!!
Hồ ly (⊙⊙) nửa ngày, chưa kịp phản ứng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Ngu xuẩn, ngươi không phải luôn miệng nói ghét ta nhất hay sao?” Đứa bé lại bồi thêm một câu.
Hồ ly vẫn là (⊙⊙) không kịp phản ứng, hắn không nhớ rõ mình từng nói với một đứa nhỏ mấy lời như vậy.
Rồng con hết chỗ nói với con hồ ly ngốc này rồi, hắn lật người lại, vươn cánh tay nhỏ bé phấn nộn tới sờ sờ lớp lông mao mềm mịn trên bụng hồ ly. Hồ ly bị sờ không hiểu gì, qua nửa ngày, mặt của hắn đột nhiên suy sụp!!
Cuối cùng hắn cũng biết nhóc con này là ai!!!
Đại ác long!! Không, phải là nhóc ác long!!
Đáng giận!! Hồ ly lần thứ hai cảm thấy mình lại bị lừa!! Nó thở phì phì há miệng rộng, muốn cắn nhóc con này nhưng chung quy không thể hạ miệng được —— nó mới không yếu ớt nhục nhã đến độ bắt nạt một con yêu quái con!
“Làm hòa đi.” Bé con nhân cơ hội ngả bài làm hòa.
“Hừ.” Hồ ly nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Được rồi, ta đi ngủ trước đã, đợi lúc ngủ dậy sẽ nói chuyện với ngươi. Ta thật sự rất mệt, đây là bản thể của ta, ta thật sự mệt, không thể duy trì hình người trưởng thành.” Bé con lần thứ hai nhắm hai mắt lại.
Hồ ly không hé răng, chỉ ở bên cạnh hắn gục đầu xuống, nhìn hắn dần dần đi vào giấc ngủ. Đợi đến khi xác nhận bé con này lần thứ hai ngủ say, nó mới vươn móng vuốt ra, ở trên đầu giường vẽ một trận pháp tụ tập linh khí có tác dụng an thần, mới yên lặng nhảy xuống giường.
Thời điểm ăn cơm chiều, hổ con đúng giờ về nhà.
Tiểu Thất nhìn hổ con mua bao lớn bao nhỏ, không hiểu hỏi: “Lão hổ, ngươi mua gì thế?”
“Là thuốc bổ cho rồng bộ vuốt ăn, có tên người phàm ở trên đường chặn đường ta, giới thiệu cho ta mấy phương thuốc bổ thuốc, ta liền mua một ít.” Hổ con rất có cảm giác thành tựu.
“Cho nên ngươi liền dùng số tiền tiêu vặt mà Ngũ thiếu cho ngươi?” Tiểu Thất = =
“Đúng vậy, có điều người kia còn nói đó là bán rẻ cho ta đó! Ta còn được giảm không ít đâu!” Hổ con thật cao hứng.
Khẳng định tất cả đều là hàng giả. Tiểu Thất co rút khóe miệng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Hổ con mua một đống thứ được gọi là thuốc bổ, đều thật giả lẫn lộn, ví dụ như dùng cây cải củ giả thành nhân sâm. Hổ con tên ngu ngốc này thế nhưng nhìn không ra, hoặc là nói, hàng này căn bản không nghĩ tới chuyện muốn bóc ra xem thử.