Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 200: Người trong bức họa




Tiến cung gặp mặt hoàng đế có cái gì khó đâu? Tiểu Thất ngẫm nghĩ cảm thấy rất đắc ý, vô cùng quen thuộc với bộ dạng ngồi ở xe lăn của với, Tiểu Thất đem thần vận của Khanh Ngũ vẽ ra năm sáu phần, cho dù chỉ mới năm sáu phần cũng đã đủ để dẫn dắt lòng người, khiến văn võ cả triều ghé mắt đổ sô vào.
May mà hoàng đế quanh năm bệnh tật ốm yếu, bởi vậy trên đại điện cũng không có hỏi nhiều cái gì, càng không ra đề mục khảo sát Tiểu Thất, mọi việc cũng chỉ là dựa theo nghi thức cho xong mà thôi. Thỏ béo không hổ là lão yêu tinh sống năm trăm năm, tự nhiên biểu hiện cũng cực kỳ khéo léo, không để lộ điều gì.
Kỳ thật, Tiểu Thất cảm thấy thỏ béo ổn trọng hơn so với lão hổ kia rất nhiều.
Tiểu Thất ngồi trên xe lăn âm thầm thở phào. Ai ngờ từ trên đại điện bước ra, hắn được đám người hầu trong cung giúp đẩy ra cung, nhưng ngay tại cửa cung lại bị một người tuổi trẻ tướng mạo như hoa khoảng mười tám mười chín tuổi, ngăn lại.
“Khanh Ngũ công tử! Không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại đến nơi này!” Thanh niên khó nén vẻ mặt hưng phấn, “Năm đó vâng theo đề nghị của công tử, ta xuôi nam tìm kiếm cơ hội thi triển khát vọng, có thể có thành tựu ngày hôm nay đều là nhờ công tử lúc trước dẫn! Công tử, xin nhận của Kim Thanh một lạy!”
Tiểu Thất lập tức bối rối —— người này ai a! Hắn căn bản không biết!
“Vị đại nhân này đa lễ.” Tiểu Thất ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn cách ăn mặc của thanh niên xuyên này, chắc là quan viên đi?
Vị thanh niên kia nhìn Tiểu Thất chắp tay thi lễ, sau đó lập tức nhiệt tình nói: “Công tử nếu đã đến đây, nhất định phải đến quý phủ của tiểu nhân làm khách, để ta báo đáp ký ân nhiều năm!”
“Này… hiện tại chỗ ở tại hạ có chút chuyện riêng chưa xử lý xong, đại nhân có thể châm chước một vài ngày hay không?” Tiểu Thất học thanh âm của Khanh Ngũ nói chuyện.
“Công tử! Ngươi đừng gọi ta là đại nhân, tiểu nhân còn hy vọng công tử giống như lúc trước khi còn ở Khanh gia bảo, cứ gọi tiểu nhân là a Thanh.” Thanh niên ủy khuất đáp, “Ngươi cứ xa lạ như vậy, a Thanh cảm thấy rất đau lòng…”
Khốn kiếp!! Cái bộ dáng như cô vợ nhỏ của ngươi đây là có ý gì!! Tiểu Thất đột nhiên ghen ghét dữ dội.
“Ầy… A Thanh, thứ cho ta phải về trước để lo liệu việc nhà, sau đó sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục, được không?” Tiểu Thất đã muốn nổi gân xanh.
“Công tử bộ dáng của ngươi giống như là thực vất vả, là muốn đi phương tiện sao?” Thanh niên nói chuyện trắng trợn đúng là khiến cho người ta muốn khóc.
“Đương nhiên không phải!!” Tiểu Thất (╰╯)# nhưng không thể không đổi một bộ biểu tình giả bị táo bón: “Ầy… Ta là nói, trong nhà của ta có chút việc vặt mà thôi. Bạn tốt của ta chuẩn bị đến đây, bằng không ngày mai ta qua quý phủ chào hỏi.”
“Như vậy sao được! Hãy để cho ta đưa công tử về nhà, tự mình nghênh đón công tử mới tốt!” Thanh niên nhất định không chịu.
Tiểu Thất sắp sửa bốc hơi.
Cũng may thỏ béo ở bên cạnh giải vây giùm: “Vị quan gia này, buổi tối ta cùng Khanh Ngũ công tử còn có một ít việc vặt muốn thương nghị, Ngũ thiếu thân mình không thể so với người bình thường, chỉ sợ không chịu nổi sức ép, mong rằng ngươi có thể thu xếp một chút, để Ngũ thiếu chuẩn bị, tin tưởng ngươi cũng không muốn khiến cho Ngũ thiếu xấu hổ đi.”
Thanh niên bị thỏ béo đánh thức, liên tục giải thích. Tiểu Thất lại một lần lờ mờ —— hàng này thật sự chỉ là thỏ béo hết ăn rồi lại nằm phì đây sao!
Tiểu Thất bị thỏ béo đẩy đi, bắt hắn ngồi yên như vậy thì chịu không nổi, nhanh chóng từ trên xe lăn đứng lên, dùng khinh công chạy về sân. Lúc này Khanh Ngũ không có việc gì, nhàm chán ngồi dựa ở trên đầu giường đọc sách.
Tiểu Thất hùng hổ vào phòng, vốn định chất vấn Khanh Ngũ về việc của thanh niên kia, chính là thấy khí sắc gầy yếu của Khanh Ngũ nhất thời hết giận, thành thành thật thật ngồi ở bên giường, báo lại tình hình hôm nay.
Khanh Ngũ lại lắc đầu nói: “Ngươi bận rộn cả ngày, không cần nói nhiều, ta tin tưởng năng lực của ngươi, trước cứ đi ăn cơm đi.”
“Ừm…” Tiểu Thất nhớ tới chuyện của thanh niên kia, rốt cục cũng không nhịn được hỏi đạo: “Kim Thanh là ai?”
Khanh Ngũ nhắm mắt suy tư một chút, nhân tiện nói: “Người này là một thư đồng năm xưa của ta, làm sao ngươi biết hắn?”
“Ta hôm nay nhìn thấy hắn, hàng kia một mực muốn ngươi vào trong phủ của hắn làm khách! Tên đó cứ dính người cứ như là ruồi bọ ấy!” Tiểu Thất nhe răng nói.
Khanh Ngũ nhìn bộ dáng Tiểu Thất tức đến khó thở, nháy mắt liền hiểu được người này đang ăn dấm, vì thế không tự chủ được mà bật cười.
“Ngươi cười cái gì mà cười?” Tiểu Thất buồn bực đáp, “Không sợ đau sốc hông làm miệng vết thương nứt ra à.”
“Thương thế của ta đã tốt hơn nhiều rồi.” Khanh Ngũ đáp.
“Nói bậy, chỉ qua vài ngày mà thôi, tại sao có thể tốt được! Ngươi thành thật nghỉ ngơi cho ta, không được chạy lung tung!” Tiểu Thất đem tay đặt lên trên trán của Khanh Ngũ, ngăn hắn cử động.
“Thật sự tốt lắm, không tin ngươi xem lão hổ hàng kia đi, đã có thể đi lại rồi kìa.” Khanh Ngũ kêu oan.
“Ngươi có thể so với hắn sao!”
“Ta sao lại không thể so với hắn?”
“Ngươi làm sao có thể so với hắn! Ngươi mới chỉ là một nhóc rồng con thôi đó!” Tiểu Thất thốt ra.
“Hắc hắc…” Hổ con từ bên cửa vươn nửa đầu ra, nhòm vào phía trong phòng cười trộm. Xem ra hắn quả nhiên là tốt hơn nhiều rồi, năng lực khôi phục của thần thú quả nhiên không thể so sánh với người thường.
Mà Khanh Ngũ chỉ có thể thở dài, thôi thôi, hắn lười so đo với Tiểu Thất.
Tiểu Thất biết hắn ở trên giường nằm cũng không nói chuyện nữa, dứt khoát kê gối đầu cho hắn, để hắn ngồi xuống một lát, cũng cầm quyển sách Khanh Ngũ thích đọc cầm lên đọc cho hắn nghe, kết quả đọc xong hai câu Tiểu Thất liền đổi sắc mặt —— quyển sách Khanh Ngũ mà hắn đang đọc này căn bản là chuyện kinh dị, toàn mấy thứ khiến người ta dựng hết tóc gáy, hắn vừa đọc đã có cảm giác phát lạnh.
“Sao đọc mấy thể loại này!” Tiểu Thất bất mãn nói, nhưng hắn vẫn là cắn răng đọc tiếp, vì nhóc rồng con thôi, hừ.
“Đây không phải là chuyện kinh dị đâu, là sách hổ con đem tới, cũng chính là mấy chuyện thường ngày của giới tinh quái.” Khanh Ngũ nói, “Tiểu Thất, ngươi xem đi, chương một có phải đề cập tới quái vật gây hạn hán cùng?”
Tiểu Thất lật lại trang sách như lời hắn nói, quả nhiên bên trong xuất hiện một con quái vật, rất giống con quái vật gây hạn hán ngày ấy chứng kiến, bên cạnh còn ghi chú rõ, đây gọi là quái vật gây hạn hán vốn dĩ là người chết đã được chôn cất, có điều oán niệm rất nặng cho nên lúc đi qua cửu âm bị ánh trăng chiếu rọi, biến thành quái vật gây hạn hán. Nếu muốn hoàn toàn loại trừ quái vật gây hạn hán, chỉ có tìm được chỗ nó chôn cốt.
“Theo như quyển sách này, chúng ta phải tìm cho được nơi quái vật gây hạn hán chôn cất sao?” Tiểu Thất nói, “Ai nha, Ngũ thiếu ngươi đừng nghĩ tới mấy chuyện này nữa, nên lo dưỡng thương cho tốt đi đã, dù sao cũng có bọn Đại Ngư công tử xử lý không phải sao!”
Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa đã có người trèo tường vào trong viện, không chút khách khí đẩy cửa vào nhà.
Thế nhưng thật là Đại Ngư, còn có mặc Đại Bảo y phục dạ hành. Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
“Ta nghĩ ta đã tìm thấy chút manh mối về quái vật gây hạn hán.” Đại Bảo nói, chỉ thấy hắn từ trong lòng lấy ra một bộ quyển trục, mở ra cho Khanh Ngũ nhìn.
Tiểu Thất đi lên xem thử vừa thấy vội kinh hô ra tiếng, trên cuộn tranh kia chính là một vị công tử mỹ mạo mỹ nhẹ nhàng, có điều tướng mạo của vị công tử tử thế nhưng y xì quái vật gây hạn ngày ấy!
“Tranh này từ đâu mà có?!” Khanh Ngũ cũng cực kỳ khiếp sợ.
Đại Bảo nói: ‘Tranh này ở trong phòng phụ hoàng ta, là ‘bảo bối’ hắn trân quý hơn mười năm, mấy ngày nay ta phải mất chút công phu mới có thể vẽ xong bức tranh này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.