“Đúng là hết nói nổi, tâm lý của Lý Tuấn Hy ổn đấy, hôm nay có lẽ hän đến để làm trò cười đúng không, dựa vào thiên phú hài hước của hắn đến mua vui cho đại hôn của Thành chủ”.
“Chúng ta hiểu lầm hắn rồi, có vẻ hắn muốn cải tà quy chánh, dựa vào thiên phú hài hước để kiếm sống?”
Ngay cả Lý Tử Phong cũng ngây người, hẳn ta trợn to. mắt nhìn con gà vàng cố ra vẻ hung hăng trước mặt, sau đó
suýt cười đến mức tắt thở.
Ngay cả chim Tử Đồng Trọng Minh của hẳn ta cũng ngơ người mất một lúc, sau đó cũng cười to như con người.
“Tuấn Hy huynh, con gà này của huynh còn không đủ nấu một mâm cơm, huynh lại để nó làm Bạn Sinh Thú?”, Lý Tử Phong cười suýt chết.
Nhưng Lý Tuấn Hy lại rất nghiêm túc.
Con gà vàng cũng nghiêm túc không kém
Đôi mắt của gà vàng bắt đầu biến thành màu đỏ như máu với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
“Dám coi thường ta, lão tử muốn đánh đến tay chân ngươi rút gân, miệng sùi bọt mép!”, trong khoảng thời gian ngắn, con gà vàng biến thành ánh sáng màu vàng, nhanh chóng xông về phía Lý Tử Phong.
Ánh sáng này di chuyển quá nhanh, Lý Tử Phong vẫn còn đang cười to, khi hẳn ta phát hiện nguy hiểm thì đã không kịp nữa rồi.
Bốp!
Lý Tử Phong như bị một con thú khổng lồ đụng bay ra xa, đập mạnh xuống đất, thê thảm nhất là trước ngực có một vết cháy đen, vị trí giữa vết cháy có máu thịt lẫn lộn!
“Thịt của ngươi không ngon, chua quái”
Ngay sau đó, mọi người thấy con gà vàng kia xuất hiện trên đầu Lý Tuấn Hy, trong miệng ngậm một miếng thịt nhỏ.
Không cần nói cũng biết đây là xé xuống từ trên người Lý Tử Phong.
“Tự tìm đường chết!”, Lý Tử Phong đau đến mức nhe răng nhếch miệng.
Hình ảnh bạo lực của con gà vàng cũng khiến xung quanh trở nên yên tĩnh, trên mặt rất nhiều người vẫn còn vương nụ cười, nhưng nụ cười đã trở nên cứng đờ.
“Tử Phong, đệ đã không biết phép tắc còn kiêu căng làm bậy, máu lạnh vô tình, người nào đó không dạy dõ đệ thì để ta”, Lý Tuấn Hy cất lời.