Đối với Lý Tuấn Hy mà nói, sự trở lại của cá sấu lưng đao khổng lồ là một niềm vui bất ngờ, sự hỗn loạn mà nó gây ra càng có lợi cho hắn.
Lúc này, nhất định là cá sấu lưng đao khổng lồ đang coi Liễu Thiên Dương là kẻ cắp nên muốn giết chết Liễu Thiên Dương và báo tia chớp.
Còn Lý Tuấn Hy đang ở trong hồ thì lại không bị ai phát hiện.
Cá sấu lưng đao khổng lồ cũng là một phần trong thử thách của phủ Lôi Tôn, nên Lý Viêm Phong không tiện ra tay, vì vậy, chắc chắn Liễu Thiên Dương phải chịu đòn.
“Đáng đời!”
Bên ngoài đã đánh nhau ầm ầm, Lý Tuấn Hy cũng tranh thủ thời gian, không quan tâm đến chuyện bên ngoài nữa mà tiến thẳng vào sâu dưới đáy hồ.
Hắn lặn sâu một mạch xuống đáy hồ.
Lý Tuấn Hy nhớ kỹ vị trí của cái giếng đó nên lần này lặn xuống thì có thể tìm được mục tiêu ngay.
Bên ngoài đánh nhau ác liệt, Lý Tuấn Hy lại như không nghe không biết, đến trước cái giếng đó rồi lấy viên đá thần nguyên dài mảnh cất trong người ra, nhét vào trong chỗ lõm đó.
Răng rắc!
Âm thanh vang lên giòn tan, chỗ lõm được lấp đầy.
Điều này chứng tỏ thần nguyên kia đúng là chìa khóa của cái giếng này.
“Tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra?”, con gà vàng hơi tò mò.
Lý Tuấn Hy cũng tò mò, nhưng cũng thấy hơi sợ.
Dù gì thì cái giếng này cũng sâu hoắm, ai biết bên trong đó là báu vật hay là quái vật gì.
Ngay lập tức, tấm đá xanh ở giữa dịch chuyển, nứt làm hai và mở ra.
Lý Tuấn Hy nhìn thấy dưới giếng có một xoáy nước màu đen với lực hút cực kỳ mạnh. Hắn vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị cuốn vào trong.
Sau đó, hai mảnh đá nứt ra lúc nãy liền hợp lại, miệng giếng cũng đóng lại.
Mọi thứ đều biến mất cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Có điều Lý Tuấn Hy đã không còn ở trong hồ nước, dù cho họ có lật tung hồ nước này lên thì cũng tìm không ra được hắn.
Chỉ cần hắn không ra ngoài thì sẽ có cả khối thời gian để luyện hóa thần nguyên.
…
“Tỷ, cứu đệ”. Liễu Thiên Dương khóc không ra nước mắt.
Cá sấu lưng đao khổng lồ cứ nhằm vào báo tia chớp như thể có thù với nó, đánh cho hắn ta và báo tia chớp tơi bời hoa lá.
Đặc biệt là báo tia chớp, khắp người nó đều là vết đao cắt do cá sấu lưng đao khổng lồ gây ra, máu me đầm đìa.
“Hết cách rồi, phải ra tay thôi”. Liễu Khanh thấy em trai bị đánh tơi tả nên đau lòng.
Thật ra, theo quy định của phủ Lôi Tôn, lúc họ lộ mặt ra tay thì đồng nghĩa với việc đệ tử đó sẽ bị loại, nếu không phải dạng bất đắc dĩ thì họ sẽ không ra tay.
“Ừ”. Lý Viêm Phong gật đầu.
Ông ta trấn thủ thành Ly Hỏa, là cao thủ vô cùng nổi tiếng ở biên giới phía nam nước Chu Tước - một nhân vật cấp Tông Sư, có tu vi thông thiên, con cá sấu lưng đao khổng hồ này chẳng qua chỉ là một con gà con đối với ông ta thôi.
Ông ta giơ ngón tay, một ngọn lửa trắng bỗng xuất hiện trên đầu ngón tay trỏ.
Ngọn lửa đó bay vút ra với tốc độ kinh người, xuyên thủng đầu của con cá sấu lưng đao khổng lồ đó.
Cá sấu lưng đao khổng lồ đang hung hãn đuổi giết báo tia chớp thì bỗng dưng ngã xuống, cơ thể khổng lồ của nó nhào về trước vì quán tính.
Lúc cơ thể nó nhào về trước, ngọn lửa trắng liên tục bốc lên từ đầu nó, sau đó bao trùm lấy cả cơ thể. Tầm mười giây sau, con thú dữ cấp ba khổng lồ đã bị ngọn lửa thiêu rụi đến cả xương cốt cũng không còn.
Nhưng kỳ lạ là hoa cỏ xung quanh đó lại không sao cả, hình như ngọn lửa trắng đó không đốt cháy chúng.
“Phong ca thật lợi hại”. Liễu Khanh ngượng ngùng nói.
“Chuyện nhỏ mà, ta đi tìm người của Thanh công chúa đã, nàng hãy điều trị cho Thiên Dương trước đi”. Lý Viêm Phong dặn dò xong thì quay đi.
Trước đó ông ta không dám dùng năng lực của mình để tìm kiếm Lý Tuấn Hy vì sợ phá vỡ quy tắc.
Nhưng giờ Lý Tuấn Hy đã mất tích, hơn nữa, ông ta còn ra tay giết chết cá sấu lưng đao khổng lồ, đã lỡ làm trái quy tắc rồi, vậy thì cho sai luôn.
“Phong ca, chàng ra tay đi, chắc không sao đâu, quy tắc chỉ dùng cho người trong nội bộ phủ Lôi Tôn, giờ người ngoài lấy thần nguyên đi mất rồi, chàng giành về lại rồi hẵng hay”. Liễu Khanh vội nói.
“Được”.
Đến lúc này, Lý Viêm Phong vẫn không ngờ người cướp thần nguyên đi lại là Lý Tuấn Hy.
“Tỷ, đừng để kẻ đó chạy mất, nếu không thì đệ sẽ mất hết cơ hội”. Liễu Thiên Dương đau lòng nhìn bạn sinh thú của mình và nói.
“Yên tâm đi, tỷ phu của đệ đi tìm hắn ta rồi”. Liễu Khanh xót xa nói.
…
Lý Viêm Phong đi gần nửa ngày mới quay lại, lúc về thì mặt mày tái mét.
“Phong ca, người đâu?”, Liễu Khanh thắc mắc hỏi.
“Không thấy đâu cả”. Lý Viêm Phong trả lời với giọng nặng nề.
“Sao có thể? Tỷ phu, huynh thông thuộc núi Hỏa Lăng đến vậy, sao có thể không tìm ra người chứ? Chẳng phải huynh rành chỗ này như lòng bàn tay sao?”, Liễu Thiên Dương kích động nói.
Hắn ta còn đang chờ thần nguyên, còn đang chờ báo thù mà.
“Đệ bình tĩnh chút đi!”. Liễu Khanh trừng mắt với Liễu Thiên Dương.
Vì thần nguyên, Liễu Thiên Dương có phần mất đi lý trí, nếu hắn ta biết người lấy đi thần nguyên là ai thì chắc lúc nãy đã tức ói máu rồi.
“Đã tìm khắp xung quanh rồi nhưng không thấy gì cả, chứng tỏ người này thật sự có chút bản lĩnh”.
“Hoặc có một khả năng khác, đó là người này là do Giang Đào bịa ra, vốn không có người này tồn tại. Giang Đào đã lừa chúng ta”. Lý Viêm Phong nheo mắt, nói.
“Không thể nào, Giang Đào nhát gan lắm, ông ta không thể làm thế, đó là vi phạm quy tắc”. Liễu Khanh lắc đầu nói.