Thiên Hạ Nợ Ta

Chương 7:




20.
Thực ra, ta không có chút ấn tượng gì về cha mẹ của mình.
Ta tuy sinh ra ở Bắc Xuyên, nhưng từ năm bốn tuổi đã được gửi về kinh thành, được nuôi dưỡng trong hoàng thất. Cho đến nay, không một lần được gặp lại họ nữa.
Ký ức trước năm bốn tuổi sớm đã mờ nhạt.
Ta đã quên mất họ trông như thế nào. Bức chân dung nhìn không chân thật, ta cũng chẳng biết mình giống ai hơn.
Ta chỉ biết bọn họ rất anh dũng, được người đời tán dương là bậc anh hùng lòng son dạ sắt, vì việc nước quên việc nhà.
Ta vẫn còn nhớ vô số công danh và chiến tích đầy vinh dự của họ, cũng nhớ những lời thì thầm lên án của những người đã quay lưng lại với ta:
“ Đứa con gái duy nhất của Quý gia sao có thể ngu ngốc, nghịch ngợm, kiêu ngạo, dụng quyền, dốt nát kém cỏi, không thể dạy dỗ như vậy? Thật là một sự sỉ nhục đối với nền nếp gia phong của Quý gia.”
Nhưng ta cũng không muốn như vậy!
Khi đó, dưới sự chèn ép của Vĩnh An, ta rất sợ phải đi học, mỗi ngày đều tìm lý do giả vờ ốm để trốn học. Nhưng hành vi giả ốm của ta, theo miêu tả của ma ma mà hoàng hậu ban cho ta, lại biến thành bướng bỉnh ngoan cố, không dành tâm trí cho việc học.
Hoàng hậu cũng làm bộ làm tịch quan tâm ta, ta khóc và kể cho bà ấy nghe mọi chuyện ở Thái Học Viện, nói cho bà ấy nghe Vĩnh An bắt nạt ta như thế nào, nhưng bà ấy luôn nói là Vĩnh An chỉ đang cùng ta chơi đùa thôi. Còn nói với ta, ta là Trấn quốc Công chúa, chỉ cần ta nói ra danh hiệu của mình thì sẽ không có ai dám bắt nạt ta cả. Nhưng khi ta thật sự làm như vậy rồi, hóa ra lại biến thành một người kiêu ngạo hống hách, không nói đạo lý, cậy thế chèn ép người khác.
Đến lúc ch.ết, ta vẫn sẽ mang theo tiếng xấu này, vẫn bị người đời nói làm Quý gia mất mặt.
Nghĩ về chuyện quá khứ, tâm trí ta bỗng chốc rối loạn.
Tất cả đều là chuyện đã qua, ta tự nhủ với bản thân. Vì ông trời đã cho ta một cơ hội để làm lại từ đầu, ta càng không thể lần nữa đi vào vết xe đổ.
21.
Ngày hôm đó bình yên đến lạ lùng.
Nói cách khác là cực kỳ thuận lợi.
Trong cung từ trên xuống dưới đều ân cần chu đáo với ta.
Lúc đồ hàng tháng được phân phát, không đợi ma ma của ta tới lấy, Lý tổng quản của Nội vụ phủ đã đích thân đem tới. Còn cười cười nói nói hỏi ta có hài lòng về thức ăn cùng y phục không. Nếu có gì không ổn, chỉ cần nhờ người đến nói với hắn.
Tất cả các phi tần trong cung đều thích gọi ta đến cung điện của họ chơi, một vài vị nương nương có phẩm vị cao quý còn vài lần thăm dò hỏi ta có nguyện ý nhận họ làm mẫu thân nuôi dưỡng không.
Thục phi cũng không ngoại lệ, lần đầu tiên nói với bà ấy việc mang một tiểu nha đầu từ bên ngoài vào, vô số lần ta đã ngoan ngoãn làm nũng, nhưng bà ấy vẫn kiên định việc này là trái với quy định trong cung. Nhưng bây giờ bà ấy còn chủ động đề cập chuyện này với ta, hỏi ta có còn muốn đưa người vào không.
Những hoàng tử, công chúa, con cháu thế gia, các quý nữ ở Thái Học Viện cũng lịch sự hơn rất nhiều, chủ động hành lễ khi nhìn thấy ta, xung quanh đều hô lên một tiếng " Trấn quốc công chúa điện hạ ".
Ta biết, những chuyện này đều từ Thẩm Kỳ mà ra.
Hắn kêu ta cùng học, chuyện này truyền ra ngoài, trong mắt người khác chính là hắn rất coi trọng ta, tất nhiên những người khác cũng sẽ kiêng nể ta vài phần.
Vậy nên có thể nói, suy nghĩ của ta ở kiếp trước quả thực là không sai. Dựa vào thân phận của Thẩm Kỳ, chỉ cần hắn chịu bỏ ra chút công sức, tình thế của ta sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng đối với ta bây giờ, việc những người không liên quan khác có sẵn sàng thân thiết với ta nữa không đã chẳng còn quan trọng nữa.
Ta chỉ để tâm duy nhất Tô Hoài Cẩm.
22.
May mắn thay, ta và Tô Hoài Cẩm ngày ngày gặp gỡ nên cũng dần trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Bây giờ ta không gọi huynh ấy là Hoài Cẩm ca ca một cách cẩn trọng, huynh ấy cũng không đỏ mặt nữa, còn biết mỉm cười đáp lại ta, gọi ta một tiếng Tiểu Thanh Yến.
Phải rồi! Cứ phải tiếp tục phát triển như vậy!
Cứ theo chiều hướng này, hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành. Lại thêm việc Tô Thái phó rất cưng chiều ta nên việc gả vào phủ Thái phó là chuyện sớm muộn thôi.
Đương nhiên, không thể tránh khỏi, quan hệ giữa ta và Thẩm Kỳ ít nhiều cũng trở nên thân thiết hơn.
Có lẽ, ngày ngày ở dưới tầm mắt của hắn nhưng cũng không bị hắn phát hiện ra có gì đó không ổn thoả. Thế nên những ngày tháng cùng nhau học tập, hắn cũng không hề làm khó ta.
Thỉnh thoảng cũng đùa giỡn với ta, chọc cho ta cười.
Điều hắn làm nhiều nhất, như hắn từng nói " ngắm nhìn ta".
Khi ta và Tô Hoài Cẩm chơi đùa, hắn sẽ im lặng nhìn ta, khi Thái phó giảng bài cho ta, hắn sẽ giả vờ vô ý liếc qua ta một cái, ngay cả khi ta luyện chữ một mình, hắn cũng sẽ giả vờ không có gì làm xem qua một chút.
Thực ra, nói như vậy cũng không chính xác. Nói chính xác hơn thì hắn đang quan sát ta.
Cũng không biết hắn đang muốn nhìn ra điều gì ở ta.
Nhưng suy cho cùng, ta cũng không thể xông đến hỏi hắn: Nhìn gì mà nhìn? Còn nhìn nữa ta sẽ đánh huynh đấy!
Ta chỉ có thể giả vờ như không để ý.
Hắn thích quan sát thì cứ quan sát, dù sao hắn cũng đã mang lại cho ta rất nhiều lợi ích. Không phải chỉ là bị quan sát thôi sao? Ta cũng đâu có chịu thiệt.
Nhưng những ngày gần đây, Thẩm Kỳ lại như bắt đầu lên cơn.
Hắn nhất quyết lôi kéo ta đến võ đài để cùng hắn học cưỡi ngựa, bắn cung.
Đoạn thời gian này, ta rất thích đến Tàng Thư Các để đọc sách. Vì để không bị lộ trình độ nhận biết chữ thực sự của mình, ta chỉ có thể thầm lặng một mình đi tới đó.
Lúc bọn họ đến võ đài chính là thời điểm tốt nhất để ta đến Tàng Thư Các.
Nhưng bây giờ Thẩm Kỳ lại muốn ta cùng bọn họ học võ, vậy thì làm sao ta có thể có thời gian thoải mái đi đọc sách được đây.
Nhưng ta lại không cách nào từ chối được hắn nên cũng chỉ có thể đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.