Sáng sớm tỉnh dậy, Sở Vi Diệp thấy nàng và Di Ninh nằm trong tư thế rất ái muội, cả thân người nàng nằm rất sát Di Ninh, tay nàng còn ôm lấy thắt lưng người kia. Nàng bàng hoàng ngước nhìn lên liền bắt gặp đôi đồng tử hổ phách đang nhìn nàng, hốt hoảng đẩy người kia ra. Sở Vi Diệp bật người dậy, đưa tay sửa lại y phục rồi chỉ chỉ tay vào người kia trừng:
"Ngươi...ngươi".
"Ta thì sao?". Di Ninh lúc này cũng bật người dậy, thản nhiên đáp.
"Ngươi đã làm gì ta?". Đôi mắt vẫn còn trừng người kia
"Tối hôm qua ngươi ôm ta. Sáng tỉnh dậy, ngươi vẫn còn ôm ta, ta gỡ tay ngươi ra ngươi lại tiếp tục ôm ta". Di Ninh làm ra vẻ vô tội đáp lời nàng.
Nghe vậy Sở Vi Diệp liền cứng họng, nàng không tin có thể làm chuyện mất mặt như vậy. Nàng lại nhìn người kia nghi ngờ hỏi lại: "Thật chứ?".
"Ta lừa công chúa làm gì". Di Ninh nhướng mày hỏi
Ánh mắt Di Ninh không giống nói dối chứng tỏ tối hôm qua Sở Vi Diệp đã ôm Di Ninh. Sở Vi Diệp nghĩ thế nào cũng không muốn tin đây là sự thật. Trong tâm lại phập phồng lo sợ Di Ninh sẽ chướng mắt nàng vì nàng càng quấy. Sở Vi Diệp thăm dò hỏi: "Ngươi không ghét bỏ ta chứ?".
"Vì sao?". Di Ninh nghiêng mặt
"Thôi bỏ đi". Sở Vi Diệp thở dài. Nàng sợ hơn nữa là người kia biết được tình cảm hoang đường nàng dành cho họ, họ sẽ xa lánh nàng.
Gác bỏ qua chuyện đó, hai nàng cùng nhau dùng điểm tâm. Di Ninh vẫn dịu dàng ôn nhu gắp thức ăn vào trong chén của Sở Vi Diệp, có lẽ đây là thói quen khi dùng cơm của Di Ninh. Cũng vài lần ăn cùng nên Sở Vi Diệp thấy đó là điều bình thường, dần trở nên quen thuộc với nàng.
Dùng cơm xong thì Sở Vi Diệp cũng quay về Khôn Vi cung. Tâm trạng hôm nay của nàng thật tốt. Nàng được thả lồng đèn với người trong lòng mặc dù có hơi muộn một chút, lại được người đó bế trong lòng. Những chuyện sau đó Sở Vi Diệp đã không còn nhớ rõ.
Sở Vi Diệp bước đến cạnh bàn, lấy ra một tờ giấy khổ to đặt ngay ngắn trên đó. Nàng bắt đầu công việc mài mực rồi nhấc bút vẽ tỉ mỉ những hình ảnh còn đọng trong tâm trí nàng. Đó chính là gương mặt của Di Ninh lúc thả đèn lồng cùng nàng. Tuy lúc đó đã có men rượu nhưng hình ảnh ấy vẫn cứ lập lờ ẩn hiện trong đầu nàng không sao quên được. Sau một hồi miệt mài vẽ tranh, cuối cùng cũng hoàn thành. Sở Vi Diệp không quên đề lên hai câu thơ thể hiện ý nghĩa:
"Vừa gặp cứ ngỡ còn trong mộng
Hoa đăng đỏ rực chuyện trong lòng"
Nàng mỉm cười đợi cho tranh kịp khô rồi cất đi.
Kể từ ngày Di Ninh đặt chân đến Sở quốc đến nay cũng đã được nửa năm. Nhưng hiện tại tung tích của quyển binh thư vẫn biệt vô âm tính. Nàng cùng đoàn tùy tùng tìm kiếm khắp nơi ngoài thành nhưng vẫn không có, chỉ hi vọng nó ở hoàng cung. Nhưng dạo gần đây Di Ninh gặp phải một số phiền phức nên có lơ là việc tìm kiếm.
Di Ninh đang ngồi trong phủ xem một số văn thư thì bỗng nghe có tiếng chim ưng vọng vang trên bầu trời. Nàng giật mình bước ra cửa nhìn lên bầu trời, một con chim ưng đang sải cánh hướng về phía Khôn Vi cung. Là chim ưng đưa thư của Sở quốc, nó đang định hướng của Mạch Ngạc mà đến mà hiện tại Mạch Ngạc đang ở chỗ của Sở Vi Diệp. Di Ninh tức tốc chạy đến Khôn Vi cung. Nàng không thể để Sở Vi Diệp phát hiện ra chuyện này.
"Tiểu Hoa ngươi xem bên ngoài sao lại có tiếng chim ồn ào như vậy". Sở Vi Diệp cảm thấy trên nóc mái cứ ồn ào có chút khó chịu
Tiểu Hoa nghe vậy bèn ra xem, nàng phát hiện trên bầu trời có một con chim ưng bay vòng quanh nóc cung của công chúa. Nàng liền chạy vào trong bẩm báo.
"Kì lạ, sao nó lại ở đây". Sở Vi Diệp chau mày khó hiểu.
Nhưng nó chỉ kêu lên ba tiếng rồi bay lượn vòng, dứt ba tiếng nó không kêu lên nữa. Sở Vi Diệp thở vào, cảm thấy nhẹ cả tai. Nàng lại bảo: "Nó im lặng rồi. Ngươi mau ra xem nó đã đi chưa, nếu chưa cứ bảo người đuổi nó là được".
Trên nóc mái Di Ninh đã kịp đến, nàng huýt sáo rồi đưa tay cho nó đáp xuống. Di Ninh gỡ tờ giấy nhỏ từ trên chân nó xuống rồi phóng thích nó đi.
"Là phò mã gia". Tiểu Hoa nheo mắt hướng lên nói
Di Ninh nghe thấy tiếng gọi nhanh chóng cất tờ giấy vào trong vạt áo rồi đáp nhẹ nhàng xuống đất.
Sở Vi Diệp nghe thấy Tiểu Hoa kêu ba tiếng "phò mã gia" liền chạy ra xem. Đứng trước mặt nàng là Di Ninh, công chúa không khỏi vui mừng, nàng nói: "Có chuyện gì thế?"
"Không có gì, con ưng điểu lúc nãy là của ta nuôi bị lạc mất, hôm nay nó lại tìm đến ta". Di Ninh vội giải thích để tránh phiền phức
"Thế sao nó lại bay lại chỗ ta". Sở Vi Diệp thắc mắc
Di Ninh chỉ tay lên trán của Sở Vi Diệp, điểm ngay Mạch Ngạc mà nói: "Là cái này".
Sở Vi Diệp gật gật đầu, hướng người kia hỏi tiếp: "Ngươi sao không bắt nó lại?"
Di Ninh bèn lắc đầu: "Cứ để nó đi rồi nó sẽ lại tìm ta".
Di Ninh không tiện ở lại đây lâu, nàng bèn tìm cách cắt chuyện để mình hồi phủ. Về tới phủ Di Ninh liền mở tờ giấy nhỏ ra xem, nàng tròn mắt nhìn, là bút tích của phụ vương.
"Trẫm đã nghe thuộc hạ con báo lại tình hình. Chúng ta vẫn không nên làm lỡ tiến độ. Trẫm cử một sát thủ dò thám qua giúp con. Hai ngày nữa y sẽ đến Sở quốc. Mọi chuyện sau này trẫm tin con sẽ tự có an bài".
Xem ra phụ vương nàng vẫn không từ bỏ ý định, Di Ninh cũng không còn đường lui. Quốc vương lại có tham vọng như vậy, dù tìm được cuốn binh thư hay không hắn cũng sẽ đem quân xâm lược Sở quốc, mà người thống lĩnh nhất định sẽ là Di Ninh, Ả Lạp Nhĩ Tháp Di Ninh, cửu công chúa.
Đúng hai ngày, Di Ninh ra đầu trạm thông hành đón tên sát thủ kia. Nàng đứng quan sát từng dòng người lướt qua. Bỗng có một kẻ mặc hắc y nhưng cũng có vài hoa văn in trên đó trông không đơn điệu nhìn chằm chằm vào nàng. Tên đó bỗng giơ hai ngón tay nhịp nhịp ba cái vào trán, đây là ám hiệu nhận đồng đội của quân sĩ Ả Lạp. Di Ninh nhìn thấy liền gật đầu rồi xoay lưng đi trước dẫn đường. Hai người giữ khoảng cách như không quen biết nhau.
Là một nữ nhân, đôi mắt lại lạnh băng đằng đằng sát khí. Gương mặt lúc nào cũng chỉ một cảm xúc băng lãnh. Di Ninh đã thuộc tuýp người mặt lạnh nhưng người này còn hơn một bậc. Sở dĩ nàng nhận ra cửu công chúa chính là nhờ màu mắt hổ phách của công chúa lại thêm việc người kia nhận ra tín hiệu của nàng.
Di Ninh dẫn nàng đến ngôi nhà gỗ của bọn thuộc hạ để tụ họp. Đến trước cửa Di Ninh dừng lại, quay đầu ra sau nói: “Đến rồi”
Nữ nhân hắc y gật đầu rồi theo Di Ninh vào. Di Ninh vỗ tay vài cái để gây chú ý đến mọi người rồi nhìn sang nữ nhân kia bảo: “Ngươi mau giới thiệu”
“Gọi ta là A Lạc”. Nữ nhân hắc y nhẹ giọng bảo.
Đám tuỳ tùng của Di Ninh nhìn A Lạc đáng sợ. Nàng tuy có xinh đẹp nhưng độ sát khí trên gương mặt có thể làm người ta tránh xa.
“Tốt. Y là người phụ vương đã cử đến. Sau này mọi việc ở đây các ngươi cứ nghe theo A Lạc”. Di Ninh hướng A Lạc rồi nhìn đám tùy tùng nói
Nếu A Lạc là sát thủ dò thám vậy lần này Di Ninh sẽ cho hoàng cung náo loạn một phen. Nàng giao nhiệm vụ đột nhập hoàng cung cho A Lạc. Nhất định phải kinh động đến hoàng đế Sở quốc. Di Ninh thân là phò mã hành sự lỗ mãng như vậy e là không hợp nên nàng đành tạm thời bất động. Di Ninh bàn kế hoạch kĩ lưỡng với bọn họ rồi chọn ngày thích hợp để hành động.
Bầu trời cũng bắt đầu chập tối, người trong nhà cũng đến lúc dùng cơm. A Lạc và Di Ninh từ đầu đến cuối đều im lặng ăn phần của mình. Thỉnh thoảng hai ánh mắt lạnh lẽo chạm nhau như nhìn thấu đối phương. A Lạc ăn xong liền rời bàn ra ngoài phía hiên nhà ngồi tịnh tâm một mình. Di Ninh thấy vậy bèn đi theo nàng. Di Ninh lựa cho mình một chỗ ngồi rồi buông chuyện.
"Ngươi vì sao lại làm việc cho phụ vương ta". Nàng hỏi
"Không vì gì cả". A Lạc lạnh nhạt đáp, trên gương mặt nàng lúc nào cũng chỉ một cảm xúc
"Ngươi nghĩ sao về việc hai nước sẽ giao chiến". Di Ninh thở dài tựa lưng vào vách tường phía sau hỏi
“Không nghĩ sao cả tất cả đều làm theo ý chủ nhân”. Nàng vẫn giữ sắc thái trả lời
Di Ninh nhìn sang nàng, con người này thật không có chủ ý, mọi việc đều làm theo ý của người khác. Nàng phải sống một cuộc đời lệ thuộc vào chủ nhân. Ngẫm lại Di Ninh lại thấy đồng cảm với nàng, chính bản thân cũng phải làm theo ý phụ vương, không có quyền lựa chọn cho riêng mình. Di Ninh nở nụ cười khổ thương cảm cho nàng cũng như cho bản thân mình.
Tối hôm đó, cả đoàn người mặc hắc y bịt kín mặt xông vào hoàng cung. Bọn chúng đánh ngất mấy tên lính canh cổng rồi từ từ lẻn vào. A Lạc và đoàn tuỳ tùng cố ý xuất hiện trong cung để bọn lính tuần tra phát hiện. Đoàn tuỳ tùng theo đó đánh lạc hướng lính tuần tra còn A Lạc chuyển hướng khác. A Lạc một thân hắc y hoà lẫn vào trong màn đêm thoăn thoắt di chuyển trên nóc mái. Theo như lời chỉ của Di Ninh nàng một mạch tiến đến tẩm cung của hoàng thượng. A Lạc gỡ nhẹ một tấm ngói từ từ quan sát tình hình bên dưới. Nến cũng đã tắt, hoàng thượng lúc này đã an giấc. Nàng đặt lại tấm ngói rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, từ cửa sổ lẻn vào. Từng bước chân rất nhẹ nhàng không ai có thể phát giác có người đang đến. A Lạc lúc này mới lục tung phòng của hoàng thượng để tìm kiếm cuốn binh thư. Giấy tờ, sổ sách cũng đã rơi rãi trên nền đất nhìn giống như vừa xảy ra một trận hỗn chiến. Trong bóng tối A Lạc mò mẫm sờ tay vào một hộp tủ, bỗng nàng chạm phải một nút cơ quan ẩn sau lớp giấy. Bất ngờ chiếc tủ bỗng nhiên dịch chuyển sang một bên để lộ một cánh cửa thông xuống mật thất. Nghe tiếng dịch chuyển ồn ào cả A Lạc và hoàng thượng đều giật mình. Nàng rất nhanh phi thân trốn thoát, còn hoàng thượng giật mình tỉnh dậy chỉ thấy một bóng đen vụt qua cửa sổ. Ông bàng hoàng bừng tỉnh thắp nến soi sáng căn phòng, bất ngờ khi thấy trước mắt như một mớ hỗn độn. Hoàng thượng lại trở nên hoang mang khi thấy cửa mật thất đã mở toang, ngàn vạn cảm xúc không thể nói thành lời. Lúc này không phải là lúc gọi người đến ứng phó. Hoàng thượng đành cầm một ngọn nến tiến xuống mật thất kiểm tra. Vật quan trọng vẫn còn đấy nên ông thở phào nhẹ nhõm bước lên, vội vàng khởi động cơ quan đóng cửa mật thất lại. Hoàng thượng chạy ra ngoài hét to: “Có thích khách”. Mặc dù ông biết tên thích khách có lẽ đã đi xa.
Đám tuần tra nghe thấy liền chạy lại. Bọn chúng vừa la vừa đuổi theo làm cả hoàng cung náo loạn. Mọi người xung quanh đều thức giấc, ai nấy đều lo sợ khi nghe tin có thích khách. Một số khác lại tiến Đại điện hộ giá cho hoàng thượng, giúp ông thu xếp lại giấy tờ sổ sách. Hoàng thượng cũng vì thế mà mất ngủ cả đêm. Với kinh công của một sát thủ dò thám, A Lạc lúc này đã cao chạy xa bay, rời cung an toàn