Trong căn phòng đã sụp tắt ánh nến, Di Ninh nằm trên giường, cả thân người khẽ dao động. Gương mặt nàng trở nên biến sắc, đôi mày theo đó mà chau lại. Có vẻ như nàng đang mơ thấy ác mộng. Di Ninh luôn miệng lẩm bẩm: "Đừng hận ta…". Nói rồi một mảng sáng hiện trong đầu nàng bỗng vụt tắt, Di Ninh giật mình tỉnh dậy sau giấc mộng kia. Một tầng mồ hôi cứ thế lăn dài trên gương mặt nàng, ướt đẫm. Cả thân người như không còn một tia sắc nhưng nàng cố vươn người ngồi dậy, tựa lưng vào thanh giường. Nàng cố đưa tay lau lấy những giọt mồ hôi mặn chát, không ngừng tự trấn an bản thân.
Nàng ngồi thẩn người nghĩ về giấc mơ đó. Trong mơ nàng nhìn thấy khói lửa loạn lạc, binh sĩ nằm la liệt khắp nơi, cả chiến trường hiện lên toàn một màu đỏ thẫm. Phía xa xa là một Sở Vi Diệp luôn miệng nói hận nàng. Chưa kịp chạm tới người, một thanh kiếm đâm từ phía sau Sở Vi Diệp, màu máu đỏ tươi theo đó mà phun ra. Di Ninh bàng hoàng người, đưa tay với lấy, bỗng nhiên viễn cảnh trước mắt chợt biến mất, tất cả chỉ còn mảng đen kịt.
Thoát khỏi giấc mơ, nàng nhắm lại đôi mắt an tĩnh. Trong lòng đầy cảm xúc rối ren, nàng không dám đối mặt với sự thật trước mắt. Sớm hay muộn thì chuyện này cũng sẽ xảy ra, sứ mệnh của nàng đến Sở quốc cũng chỉ là như thế. Nàng không thể cãi số để đáp lại tình cảm của Sở Vi Diệp. Chỉ sợ một ngày hai nàng sẽ làm đối phương đau khổ, sẽ lại càng làm chính bản thân đau đớn hơn. Một khi rơi vào vòng xoáy tình, càng yêu đối phương bao nhiêu sẽ càng hận họ bấy nhiêu. Nghĩ đến đây, Di Ninh lại cứ dâng lên những cảm xúc khó chịu, tâm can như bị nỗi sợ hãi bám lấy. Nàng sợ Sở Vi Diệp hận nàng, nàng càng sợ Sở Vi Diệp sẽ đau khổ.
Mấy hôm nay, Di Ninh đợi hoàng cung lắng xuống mới bắt đầu hành động. Nhưng lần này nàng không để A Lạc đột nhập như lần trước nữa, rất nguy hiểm đối với nàng ấy. Hoàng cung bây giờ cũng đã đề phòng hơn trước, muốn vào e là phải cải trang. Nàng vẽ một bản đồ sơ lược về đường đi trong cung cho A Lạc. Lần này nàng muốn để A Lạc cải trang thành cung nữ bên cạnh hoàng thượng để tiện hành động.
Di Ninh lại tìm đến nhà bọn họ để bàn bạc kĩ lưỡng cho kế hoạch lần này. Trước cửa nhà, một dáng nữ tử ngồi cô độc bên phía hiên, gương mặt lúc nào cũng lạnh băng như thế. Di Ninh bước đến làm tan đi sự không khí lạnh lẽo xung quanh. Nhận thấy có người bước đến, A Lạc liền cúi đầu: "Chủ nhân"
"Sao thế. Những lúc làm việc cho phụ vương ta đều như thế sao?". Di Ninh hướng người kia hỏi. Song nàng cũng tìm cho mình một chỗ ngồi thuận tiện.
"Vâng". A Lạc nhìn Di Ninh, trong đáy mắt nàng như tan chảy hết những băng lãnh
A Lạc mở miệng lắp bắp nói gì đó nhưng lại ngại ngùng tránh mặt sang một bên. Di Ninh nhìn thấy người kia kì lạ bèn hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Ta...ta chỉ muốn trả lời câu hỏi lần trước của người". A Lạc mới từ từ xoay mặt lại trả lời
" n?". Di Ninh nghiêng mặt đầy nghi vấn. Do gần đây nàng bận suy nghĩ về chuyện cuốn binh thư nên không để tâm nhiều đến những chuyện khác.
Nhận thấy Di Ninh còn đang bận suy nghĩ, A Lạc liền giúp nàng nhớ ra.
"Năm ta 12 tuổi, quốc vương một lần xuất cung qua Tân Châu đã cứu ta thoát khỏi bọn buôn nô lệ. Từ đó ta đi theo làm thuộc hạ của ngài". A Lạc tựa lưng vào tường, hài lòng nói
"Ta chưa bao giờ thấy ngươi. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?". Di Ninh lúc này lại cố nhớ ra khoảng thời gian trước kia. Nàng chưa từng nhìn thấy người này bao giờ.
"Ta năm nay 17 tuổi. Có lẽ chủ nhân không nhớ, ta và người đã từng gặp nhau". A Lạc quay mặt sang người ngồi cạnh, đôi mắt đen láy trở nên ấm áp lạ thường, khóe môi theo đó bất giác cong lên.
Đây là lần đầu tiên nàng cười khi đặt chân đến Sở quốc, hiếm khi A Lạc cao hứng như vậy. Chưa đợi người kia kịp nhớ ra, nàng đã nói tiếp: "Năm người 15 tuổi, khi trời lập đông, người theo quốc vương cùng các hoàng tử đi săn chẳng may bị gấu tấn công. Chủ nhân đã bị thương phía trên ngực trái. Lúc đó chỉ có nam nhân nên quốc vương đã gọi ta đến chăm sóc cho người"
Di Ninh nghe đến đây ngạc nhiên, quả thật nàng có vết sẹo phía trên ngực trái gần phần vai. Di Ninh nhớ lại đêm hôm ấy, nàng mơ mơ màng màng chỉ thấy lờ mờ được một bóng người đang cố băng bó vết thương cho mình. Nhưng do mệt mỏi và cơn lạnh bao trùm lấy cơ thể, Di Ninh cũng không thể mở nổi đôi mắt để nhìn rõ người kia. Đến khi tỉnh dậy người đó cũng đã biến mất. Quốc vương cũng chỉ nói là thuộc hạ của ông, Di Ninh lúc đó cũng không chú tâm đến, cứ tin là người của phụ vương. Đến nay nàng mới rõ hóa ra người đó là A Lạc.
"Ta từ lâu đã rất ngưỡng mộ người. Quốc vương không cho ta lộ diện trước bất kì ai nên chỉ có thể đứng từ xa nhìn người luyện kiếm, nhìn người điều binh". Đôi mắt đen láy của A Lạc như giãn nở cực độ khi nhớ lại hình ảnh thu được khi trộm nhìn cửu công chúa. Nàng rất mãn nguyện khi hôm đó được cùng công chúa so kiếm.
"Đa tạ hôm đó đã chăm sóc cho ta. Ngươi đừng gọi ta là chủ nhân nữa, cứ gọi ta là gia chủ. Khi chỉ có ta và ngươi cứ việc gọi tên ta". Di Ninh cũng khẽ cười đáp lại A Lạc. Nụ cười nhe nhàng như tầng sương khẽ rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.
"Thuộc hạ không dám". Nghe chủ nhân nói vậy nàng liền hốt hoảng lắc đầu.
"Tùy ngươi thôi". Di Ninh nhìn còn người này, dường như nàng ấy đã bị thuần hóa thành "một công cụ" tùy ý nghe theo lệnh chủ nhân. Nàng thương cảm cho A Lạc nhưng có vẻ như A Lạc cũng không có cảm xúc về chuyện này. Chẳng biết mấy năm qua quốc vương đã làm gì đã biến A Lạc thành con người như vậy. Sau khi xong nhiệm vụ, về Ả Lạp nhất định nàng sẽ xin phụ vương trả lại tự do cho A Lạc.
Đối với A Lạc, tình cảm nàng dành cho Di Ninh hoàn toàn là sự ngưỡng mộ. Đôi mắt nàng khi nhìn Di Ninh cũng chứa đựng những tín ngưỡng đối với cửu công chúa, không hề có tình cảm đặc biệt nào khác. Được cùng cửu công chúa trò chuyện, được phục tùng nàng, A Lạc đã rất mãn nguyện. Dù cho có hi sinh tính mạng, A Lạc cũng nhất định sẽ bảo vệ chủ nhân của mình.
Hai nàng bỗng nhiên có một chút hứng nói chuyện phiếm. Di Ninh nhận ra cũng đến lúc dừng lại và tập hợp mọi người vào vấn đề chính. Cả đám người tập hợp dưới ánh đèn dầu, Di Ninh lấy ra tấm bản đồ đưa cho A Lạc rồi căn dặn kĩ càng. Nàng hướng dẫn sơ lược cho A Lạc những nét vẽ trong đó. A Lạc cầm bản đồ ngẫm một hồi để nhớ rõ từng ngõ ngách trong cung. Nhiệm vụ khác nàng giao cho bọn thuộc hạ còn lại. Tiếng côn trùng lại vang inh ỏi hòa loãng vào tiếng của nàng càng thêm thần bí. Mọi người chăm chú lắng nghe nàng, gật đầu dường như đã hiểu.
Cũng đã đến giờ giới nghiêm, Di Ninh không thể ở lâu hơn nữa, nàng đành phải hồi phủ. Cả đường phố giờ đây đã vắng tanh, chỉ còn ánh sáng từ ánh trăng rọi xuống. Bóng lưng nàng in hằn xuống mặt đất, cao gầy, tịch mịch. Đi được một lúc, ánh đèn sáng từ một thanh lâu liền đập vào mắt nàng. Hôm nay thanh lâu lại hoạt động quá giờ như vậy. Di Ninh dù không có hứng thú nhưng nàng có chút tò mò. Nhìn vào bên trong bước ra một tên ăn mặc sang trọng, bộ dạng say khướt không ngừng bám víu các kỹ nữ. Nàng nhìn đến đây cũng ngầm hiểu, hóa ra một tên công tử lắm tiền nào đó đang trêu hoa ghẹo nguyệt đến giờ này. Đáp ứng được sự tò mò của mình, Di Ninh cũng không còn lí do nào để ở lại. Một lát nữa có lẽ bọn lính tuần tra sẽ dẹp gọn chỗ này. Nghĩ vậy, nàng xoay người bước đi. Bỗng cánh tay bị một cỗ lực kéo lại, một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi. Một cô nương không ngừng áp sát vào người nàng mở lời kêu gọi: "Công tử đi đâu khuya thế này, chi bằng đêm nay ở lại với chúng ta".
Nhận thấy một công tử khôi ngôi tuấn tú như thế, các cô kỹ nữ khác cũng nhào đến ôm lấy Di Ninh mà ngã vào người nàng. Di Ninh có chút khó chịu đẩy bọn họ ra bảo: "Thật xin lỗi, ta không cố ý đến đây. Chỉ là đến giờ giới nghiêm mà Cửu U lầu vẫn còn mở cửa nên tại hạ có chút tò mò"
Các cô nương nghe vậy ai nấy đều che miệng cười. Đây quả là "miếng mồi" ngây ngô mà các nàng từng gặp. Đóng cửa tắt đèn chỉ là hình thức bên ngoài che mắt bọn lính tuần, bên trong bọn họ vẫn nhiệt tình tiếp khách. Bọn nam nhân có người ở đây cả đêm cũng không về, say mê hưởng thụ tửu sắc bên trong.
Bỗng tiếng gõ chuông từ phía xa làm mọi người giật mình, là của bọn lính tuần. Bọn họ đi rà soát xem có ai vẫn còn ngoài đường, liền đốc thúc mọi người trở về nhà. Di Ninh chuẩn bị thoát thân tìm đường trốn thì bị các cô kỹ nữ bao vây kéo nàng vào trong thanh lâu. Bọn họ nhanh chóng dập tắt các ánh đèn xung quanh, cả không gian tối đen như mực. Di Ninh chỉ còn thấy lờ mờ nhờ vào ánh trăng từ khe cửa sổ. Hai tay nàng bị các cô nương ôm lấy, muốn cử động cũng khó. Di Ninh cố vùng vẫy thoát khỏi đám người đang cố bám lấy nàng.
Di Ninh dùng lực mạnh vung tay bọn họ ra khỏi tay mình, đứng dậy nói: "Xin lỗi, ta phải đi"
"Nga...công tử chàng mạnh tay như thế. Các cô nương chúng tôi sao có thể chịu nổi đây". Một cô kỹ nữ thốt lên, giọng có chút oán trách
"Xin lỗi, ta không cố ý". Di Ninh nói lời cuối cùng rồi vụt đi
"Công tử tuấn tú kia, khi nào cảm thấy nhàm chán cứ đến chỗ này tìm chúng ta". Bọn họ hướng người kia hô to. Các kỷ nữ còn lại cũng bật cười lên trêu chọc người đã đi khỏi.
Di Ninh nghe thấy cũng không dám quay đầu nhìn lại. Bước ra đến cửa, nàng nhìn xem bọn lính tuần đã đi khỏi mới dám bước ra về. Mùi hương của bọn họ thật khó ngửi chẳng hài hòa dễ chịu như của Sở Vi Diệp. Di Ninh chạy như đạp gió không ngừng nhớ đến mùi hương của công chúa sau khi nghe mùi khó chịu kia. Tâm nàng lại rối loạn, đột nhiên bản thân lại nhớ đến Sở Vi Diệp, nàng lắc đầu thở dài.
Về đến phủ nàng chỉ muốn tắm để loại bỏ hết mùi hương bám lấy cơ thể nàng nhưng bọn người hầu có lẽ đã nghỉ ngơi. Di Ninh cũng không muốn phiền họ với cả nàng cũng đã thấm mệt, toàn thân cứ thế ngã nhào lên giường. Di Ninh gối tay lên trán nghĩ ngợi. Nàng nhớ mùi hương của Sở Vi Diệp sau những lần hai người rất gần nhau. Lần đầu tiên khi Sở Vi Diệp ngồi trên lưng ngựa cùng nàng, mùi hương của Sở Vi Diệp đã để lại ấn tượng trong tiềm thức. Một ít ánh sáng còn le lói cứ thế vụt tắt trong đáy mắt, nàng đã chìm vào giấc ngủ, rất say.