Sau khi Sở Vi Diệp rời khỏi, Di Ninh đứng thừ một chỗ, ánh mắt nàng hướng về phía hoa viên nhìn thật lâu vào thứ gì đó. Dáng người cao gầy, một tay chấp phía sau càng gợi lên vẻ cô độc của nàng. Có phải nàng đang nghĩ về Sở Vi Diệp. Nàng phải không cũng thấy mình quá đáng. Nàng nhớ lại gương mặt giận dữ lúc nãy của Sở Vi Diệp, nàng ấy có lẽ sắp phát khóc. Ánh mắt trời cũng dần lặn xuống nhường chỗ cho hoàng hôn. Mâm cơm trên bàn cũng dần nguội lạnh, không khí lạnh lẽo như dần bóp ngạt lấy nơi này. Di Ninh nhìn bàn ăn mà thở dài, nàng cũng không có tâm trạng để dùng bữa.
Dù sao thì Di Ninh cũng là đang ở Sở quốc, nàng cũng nên nhường nhịn Sở Vi Diệp một chút. Nếu không có Sở Vi Diệp, nàng muốn tiến cung cũng là một điều khó khăn. Nghĩ vậy Di Ninh đành hạ mình tìm Sở Vi Diệp xin lỗi.
Trời cũng đã tối, nàng lẻn vào cửa sổ của Khôn Vi cung mà leo vào. Giờ này chắc Sở Vi Diệp cũng đã ngủ. Bước đi của Di Ninh rất nhẹ nhàng, người kia không thể nào phát giác có người xâm nhập. Di Ninh tiến lại gần giường của nàng, nói lẩm bẩm vài chữ: "Chuyện lúc chiều ta xin lỗi". Sở Vi Diệp thực ra vẫn chưa vào giấc nghe thấy giọng nói của người đó liền mở mắt, bật người dậy lớn tiếng với Di Ninh.
"Người đến đây làm gì, còn không mau đi khỏi.". Sở Vi Diệp trừng mắt với nàng.
"Ta đến để xin lỗi". Di Ninh gục mặt xuống hối lỗi.
Nàng thấy Di Ninh thành tâm như vậy, có chút hả hê. Nhưng Sở Vi Diệp vẫn cứ muốn trêu nàng.
"Nhưng bây giờ bổn công chúa vẫn chưa tha thứ cho ngươi. Ngươi mau cút cho ta". Sở Vi Diệp ương ngạnh trả lời.
Di Ninh vẫn chưa đi, nàng vẫn đứng thẩn người nhìn Sở Vi Diệp. Công chúa thấy vậy bèn hét to lên: "Người đâu, có thích…". Nàng chưa kịp nói hết câu đã bị Di Ninh lấy tay bịt miệng nàng lại. Sở Vi Diệp bèn cắn thật mạnh vào lòng bàn tay của Di Ninh khiến nàng buông ra. Công chúa lại tiếp tục la to hơn nữa: "Người đâu…". Di Ninh lại không muốn gây phiền toái, nhưng người kia lại um sùm như vậy sợ là sẽ kích động đến mọi người xung quanh. Nàng đường đường là phò mã, lại sợ gì chứ? Di Ninh bèn nắm lấy hai tay của Sở Vi Diệp rồi hôn lấy nàng. Chỉ có như này mới bịt miệng được Sở Vi Diệp. Cánh môi mềm mại của hai người chạm vào nhau rất nhanh rồi rời đi, Di Ninh lúc này buông nàng ra. Sở Vi Diệp đứng lặng người tròn mắt nhìn Di Ninh.
"Công chúa cứ la như vậy, ta chỉ còn cách này. Mạo phạm rồi.". Di Ninh xoay mặt sang một bên tránh ánh mắt của Sở Vi Diệp.
Người kia lại một lần nữa chiếm tiện nghi nàng. Nhưng giờ phút này Sở Vi Diệp không có khả năng để chửi mắng người kia nữa. Chỉ là nụ hôn lúc nãy vẫn còn lượn lờ trong tâm trí nàng. Di Ninh nghĩ đáng lẽ công chúa phải mắng nàng một trận nữa nhưng tình hình bây giờ nàng chẳng nói câu nào. Di Ninh đành hỏi: “Công chúa không giận ta nữa chứ?”.
“Vẫn chưa.”. Sở Vi Diệp lạnh giọng đáp
“Thế ta không làm phiền công chúa nữa. Ta hồi phủ.”. Di Ninh gật đầu cáo từ rồi xoay đi.
“Muộn thế rồi ngươi cứ ở lại đây.”. Sở Vi Diệp gọi người kia ở lại.
“Ta không muốn ngủ ở trường kỷ.”. Di Ninh xoay lại nhìn trường kỷ mà lắc đầu
“Ngủ ở kia!”. Sở Vi Diệp chỉ vào chiếc giường rồi nàng tiến lại nằm phía trong. Nàng không quên đập đập tay xuống chỗ còn lại: “Lại đây”.
Di Ninh cảm thấy thật khó hiểu, tự dưng hôm nay công chúa lại đồng ý cho mình ngủ chung. Chuyện hôm nay còn không mắng mình. Nàng quả thật là con người khó hiểu. Thế rồi D Ninh cũng đi lại, nằm phía ngoài. Sở Vi Diệp thi thoảng liếc nhìn người kia nhưng lại sợ người kia phát hiện. Thoáng chốc nàng nằm đưa lưng về phía Di Ninh.
Di Ninh luôn là người thức dậy sớm trừ khi tối hôm qua nàng say. Nàng lại đứng một mình ngắm bầu trời, có lẽ nàng nhớ quê hương Ả Lạp của mình. Sở Vi Diệp lúc này mới tỉnh giấc, nàng ưỡng người vươn hai tay. Sở Vi Diệp nhớ ra tối hôm qua mình và Di Ninh đồng khâm cộng chẩm, lại nhớ ra Di Ninh đã hôn mình. Nàng sẽ không bao giờ quên được cánh môi mềm mại ấy nhẹ lướt qua, tưa như những cánh hoa anh đào nhẹ đáp xuống môi nàng.
“Ngươi dậy sớm thế?”. Sở Vi Diệp từ phía sau bước đến hỏi.
“Bình thường ta vẫn dậy sớm chỉ trừ đêm tân hôn.”. Di Ninh xoay người lại nói chuyện với Sở Vi Diệp.
Sở Vi Diệp nàng quên mất, mình đã ngủ ở phủ phò mã ba ngày, Di Ninh đều dậy sớm hơn mình. Nàng hỏi tiếp: “Thế hôm nay ngươi định làm gì?”
“Có lẽ ta cần gặp thương đoàn của ta, lâu rồi chưa gặp lại bọn họ.”. Nàng nhìn công chúa, sao lại quan tâm chuyện của nàng như vậy.
“Để ta đi cùng ngươi, ta cũng muốn gặp lại họ.”. Sở Vi Diệp hào hứng nói
“Công chúa hết giận ta rồi sao?”. Di Ninh nhướn mày cười hỏi
Sở Vi Diệp quên là mình vẫn còn đang dỗi Di Ninh, nghe Di Ninh nói vậy nàng cụt hứng: “Ta bỗng nhiên không muốn đi nữa. Ngươi mau đi đi”.
Sao công chúa cứ thích dối lòng mình đến vậy, rõ ràng nàng muốn ở cạnh người ta nhưng lại cũng thích đuổi người ta.
Di Ninh trên đường trở lại ngôi nhà đang thuê của đoàn tuỳ tùng theo mình. Phố xá tấp nập người qua lại nhưng Di Ninh vẫn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Là hắn, tên nam nhân tỉ võ với nàng hôm trước. Di Ninh rất nhanh nhận ra. Hắn theo dõi nàng để làm gì? Di Ninh cũng không làm chuyện gì mờ ám, nàng cứ thế mặc cho hắn theo dõi. Nàng cũng muốn biết rốt cuộc hắn muốn gì. Di Ninh dừng trước một ngôi nhà gỗ nhìn đơn sơ. Người trong nhà thấy liền ra tiếp đón nàng. Di Ninh ra hiệu cho bọn họ rằng có người đang theo dõi. Đây là những ám hiệu bí mật của nàng, bọn họ nhìn liền hiểu.
“Dạo gần đây thế nào?”. Di Ninh hỏi
“Bẩm gia chủ, mọi chuyện giao thương đều thuận lợi. Một tháng nay đã bán được 1000 tấm lụa Ba Tư, 1 tấn dược phẩm…”. Một tên trong số chúng bẩm báo.
“Tốt”. Di Ninh cười nhạt.
Tên nam nhân ở bên ngoài nghe lén, nghe mãi vẫn không ra bọn họ có mưu đồ gì. Không lẽ chỉ là một thương nhân làm ăn trong sạch? Hắn không tra được gì bèn bỏ đi.
Hoàng thượng dạo gần đây có tâm trạng tốt nên đã đề nghị các hoàng tử cùng phò mã đi săn. Luận về võ hay cung tiễn Di Ninh đều tỏ ra rất xuất sắc. Hoàng thượng ngày càng thích ngũ phò mã. Nàng cưỡi ngựa giương cung mỗi động tác đều nhuần nhuyễn.
“Chẳng hay từ nhỏ phò mã đã được rèn luyện?”. Hoàng thượng hỏi
“Vâng, nhi thần từ nhỏ đã được phụ thân cho luyện kiếm bắn cung, chỉ tiếc là người…”. Di Ninh nói
Hoàng thượng nhận ra mình đang khơi gợi lại nỗi buồn mất người thân của phò mã nên ông không hỏi nữa.
Các hoàng tử khác nhìn thấy phò mã vượt trội liền đưa ra thử thách với nàng. Di Ninh vui vẻ đồng ý. Mục tiêu chính là chiếc lá trơ trội treo mình phía đằng kia. Di Ninh vươn dây cung, rất nhanh mũi tên phóng ra ghim thẳng vào chiếc lá xé nó ra làm đôi. Bọn họ một phen thán phục không ngừng vỗ tay.
“Xem ra thái tử sau này phải học hỏi ngũ phò mã nhiều rồi.”. Hoàng thượng cười nói. Thái tử cũng chỉ gật đầu chấp thuận.
Di Ninh trở về phủ, gia nhân bèn đưa nàng một bức thư. Di Ninh đọc xong liền chau mày. Nàng tức tốc phi ngựa đến tìm đoàn tuỳ tùng của mình. Bọn họ đang rối rắm không biết làm thế nào thì Di Ninh xuất hiện như một phao cứu tinh.
“Thuộc hạ bất tài, kho của chúng ta bị cháy”. Bọn chúng quỳ xuống nhận tội.
Di Ninh cũng không chấp nhất bọn họ. Nàng đang nghĩ đang yên đang lành sao lại bị cháy, ắt hẳn có kẻ gây rối. Di Ninh nghĩ đến tên nam nhân hôm trước đi theo dõi mình, chẳng lẽ là hắn. Di Ninh dặn dò bọn thuộc hạ làm theo ý mình. Hồi phủ, Di Ninh sai bọn người hầu đi đến khu vực của nhi tử Lễ bộ thượng thư mà xì xầm, mục đích để cho hắn nghe thấy.
“Ngươi nghe gì không, kho của ngũ phò mã bị cháy, nghe nói còn có người chết.”. Bọn họ thấy hắn liền xì xầm qua lại với nhau.
Hắn nghe vậy liền giật mình, quả thật trong tâm có quỷ. Hắn chỉ muốn cho tên phò mã một bài học, ai ngờ lại hại chết người, nghĩ đến lại sợ. Hắn quay lại kho lúc trước để kiểm tra, trời thì bắt đầu mưa nên đường đi khá trơn trượt. Hắn nhìn vào trong thì thấy mọi người đều mặc đồ tang, xem ra là có người chết thật.
“Ngươi mau ra canh chừng, hắn đến chúng ta lại không hay đấy, tiếng mưa lớn như thế át cả tiếng chân người”. Một tên cằng nhằng
“Ngươi nóng vội gì chứ? Trời mưa lớn thế kia, lạnh chết lão tử.”. Một tên khác than vãn.
“Các ngươi mau chân lên, để lỡ kế hoạch của cửu công chúa sẽ không hay.”. Một tên khác lại đốc thúc.
“Ngươi nhỏ tiếng thôi.”. Tên cằng nhằng lúc nãy nhắc nhở.
“Cửu công chúa?”. Tên nam nhân ngoài kia nghe thấy bọn họ nhắc đến một nhân vật khác. Thương đoàn của bọn họ còn có một người khác hay sao. Tại sao không phải là phò mã mà là cửu công chúa. Sở quốc chỉ có cửu hoàng tử không có cửu công chúa. Tên nam nhân không ngừng nghĩ đến Di Ninh, vừa hay nàng là người ngoại quốc lại thêm một danh xưng cửu công chúa xuất hiện càng làm hắn nghi ngờ. Vậy chẳng phải phò mã chính là nữ nhân sao? Điều đáng nói hơn nữa lại tiến cung để làm gì? Hắn định xoay người bỏ chạy thì đám người trong nhà đã xông ra.
“Ai? Mau đuổi theo?”. Bọn người của Di Ninh hô. Bọn chúng vừa đuổi theo vừa trách nhau, tên nam nhân kia đã nghe được gì rồi, lỡ như để lộ thân phận của Di Ninh thì…
Một tên trong số bọn chúng chạy đi tìm Di Ninh, nàng cũng đang trên đường đến để vạch mặt tên phá hoại. Di Ninh gặp được tên tuỳ tùng hối hả báo lại với mình chuyện vừa xảy ra. Nàng liền nhanh chân đuổi theo tên nam nhân kia. Chuyện này để lộ ra nhất định sẽ không hay, trong lòng nàng hiện giờ như sóng trào, bất an vạn lần. Những giọt mưa cũng đã thấm ướt cả gương mặt lẫn y phục của nàng. Tên tuỳ tùng của nàng vội rẽ hướng đi: “Đi đường này sẽ nhanh hơn”. Di Ninh gật đầu đi theo hắn.
Một lúc sau, từ con đường Di Ninh rẽ ra đã bắt gặp được thân ảnh của hắn. Nàng đuổi theo hắn, dần dần khoảng cách giữa hai người cũng đã rút ngắn lại. Di Ninh bắt được vai của hắn, hắn hết cách đành xoay người lại đánh với Di Ninh một trận.