Thiên Hạ Vô Song

Chương 109: Vấn Đề Tay Nghề (2)




- Kế tiếp mục tiêu là cái gì, đại khái cần bao nhiêu thời gian đạt tới mục tiêu này, vì đạt được mục tiêu này cần phải huấn luyện như thế nào.

Mạnh Hàn không có nói thêm cái gì, chỉ là đưa ra yêu cầu với Kiều cùng Chu. Hắn giống như đối với kế hoạch này cũng không phải quá mức chú ý vậy, nhưng mà Kiều lại mơ hồ nhìn ra lãnh chúa đại nhân còn có rất nhiều thứ còn chưa nói ra.

- Vâng, đại nhân.

Kiều cùng Chu lần này không có dị nghị, Mạnh Hàn nói có đạo lý, bọn họ cũng hoàn toàn đồng ý.

- Mặt khác ta sẽ thông báo cho Grace, đem thức ăn của vệ đội tăng thêm một ít.

Mạnh Hàn nhìn qua những thành viên vệ đội đang huấn luyện đằng kia, quay người lại hỏi Kiều cùng Chu:

- Các ngươi ý định cho vệ đội sử dụng loại vũ khí gì, sớm nói cho ta biết, ta nghĩ biện pháp giải quyết.

Dựa vào người khác cuối cùng cũng không đáng tin cậy, cũng giống như hứa hẹn của Tinh linh tộc lần này. Mạnh Hàn thậm chí có chút ít hoài nghi vừa bắt đầu nữ tinh linh kia đáp ứng bảo hộ an toàn Hoàng Sa Trấn này, không biết tiểu ma nữ có động tay gì hay không, nhưng mà nói thế nào cũng không thể dựa vào người ngoài được.

- Grace, gọi huynh đệ Edward cùng Edwin tới đây.

Mạnh Hàn thói quen phân phó Grace. Người biết rõ thói quen của Mạnh Hàn chắc chắn sẽ biết lãnh chúa đại nhân lại nghĩ ra ý kiến gì đó hay ho đây.

Grace một chút cũng không chậm, rất nhanh gọi huynh đệ Ải nhân tới trước mặt Mạnh Hàn.

- Edward, Edwin, ta cần các ngươi chế tạo chút gì đó.

Mạnh Hàn cũng không có khách khí gì với hai huynh đệ này cả, trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình. Nói xong Mạnh Hàn đem bản vẽ một vỏ kiếm đưa cho Edward.

Đây là Mạnh Hàn căn cứ vào nguyên hình đống tác phẩm nghệ thuật của Tinh linh tộc mà thiết kế ra vỏ kiếm. Vốn Mạnh Hàn cũng không có kỹ năng thiết kế tác phẩm nghệ thuật gì, nhưng mà thế kỷ hai mươi mốt chơi game online nhiều quá, đối với một ít đồ vật hoa lệ cũng hơi có chút tâm đắc. Xếp đặt thiết kế không ra gì, theo coppy thiết kế của game thì không sao.

Huynh đệ Ải nhân cầm lấy bản vẻ, cũng có chút làm khó, hai huynh đệ nhìn qua bản vẽ thương lượng hồi lâu, mới có hơi lắp bắp nói cho Mạnh Hàn biết bọn họ không cách nào dựa theo bản vẽ của Mạnh Hàn thiết kế ra được.

- Vì cái gì?

Mạnh Hàn hết sức kỳ quái:

- Không phải Ải nhân các ngươi là thợ rèn lợi hại nhất hay sao?

Chẳng lẽ bản thiết kế của mình quá mức phức tạp? Hay là tay nghề huynh đệ Ải nhân có vấn đề?

- Đại nhân!

Edward có chút xấu hổ nhìn qua Mạnh Hàn giải thích:

- Chúng ta là Ải nhân không giả, nhưng mà tay nghề Ải nhân tộc chúng ta chưa bao giờ tiếp xúc qua, cho nên...

Hắn nói những lời này Mạnh Hàn lập tức hiểu được. Nguyên nhân là do bản thân là song bào thai, huynh đệ Edward cùng Edwin từ nhỏ lớn lên ở Hoàng Sa Trấn. Mặc dù mọi người không có lãng phí thiên phú của bọn họ, đồng dạng cho bọn họ làm thợ rèn, nhưng mà bọn họ chưa từng học tập tai nghề truyền thống của Ải nhân tộc, không cách nào chế tạo ra món đồ phức tạp, căn nguyên là ở đây.

Cũng giống như huynh đệ tinh linh cùng với ám dạ tinh linh. Bọn họ cùng là tinh linh nhưng mà không biết tiễn kỹ chính thức của tinh linh, lại càng đừng nói tới ma pháp cao thâm gì đó. Thậm chí huynh đệ ám dạ tinh linh còn không biết sử dụng thiên phú chủng tộc của mình, cần Tinh Linh tộc dạy dỗ.

Đối mặt vấn đề khó như vậy, tâm tình Mạnh Hàn vốn tràn đầy kích động và hy vọng lập tức trở nên như đưa đám. Cuối cùng mới hỏi hai huynh đệ Ải nhân thợ rèn:

- Có biện pháp nào quay lại chỗ tộc các ngươi, hảo hảo học một ít tay nghề Ải nhân hay không?

Huynh đệ Edward Edwin không hẹn mà cùng vỗ ót của mình, dường như cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Trên thực tế từ khi bọn họ đến Hoàng Sa Trấn thì chưa từng tiếp xúc với người trong tộc. Muốn trả lời vấn đề này còn không biết bắt tay vào đâu..

Các ải nhân cũng không có che dấu cảm tình của mình, bọn họ cảm thấy khó thì Mạnh Hàn cũng hiểu rất nhiều chuyện. Hắn cũng không có trách cứ huynh đệ Ải nhân, đó cũng không phải là bọn họ sai, không nên nói sai, bởi vì song bào thai bị nguyền rủa a.

- Grace, đi nói Elyse gần đây hỏi thăm một chút, có biện pháp nào tiếp xúc với các ải nhân được không, hỏi bọn họ chỉ dạy tay nghề rèn sắt cho huynh đệ Edward cần điều kiện gì?

Chẳng những đống vỏ kiếm trước mắt, về sau vũ khí của vệ đội đều cần thợ rèn tay nghề cao hoàn thành, cho nên Mạnh Hàn nhất định phải cần có nhân tài. Dùng những người khác thì không có yên tầm bằng dùng huynh đệ Edward.

Trong bất tri bất giác Mạnh Hàn đã thập phần tín nhiệm các cư dân của Hoàng Sa Trấn này, cũng không quản khỉ gió bọn họ là song bào thai hay không, trong suy nghĩ của Mạnh Hàn thì bọn họ còn đáng giá tín nhiệm hơn đám người tới từ bên ngoài kia nhiều. Đây là do bản thân ở chung trong thời gian dài sinh ra tín nhiệm với nhau.

Chuyện này ngoài ý muốn, làm cho kế hoạch nhỏ của Mạnh Hàn chết non, nhưng mà Mạnh Hàn cũng không phải quá gấp làm gì, hắn còn trẻ, có là thời gian. Hàng mỹ nghệ của Tinh linh tộc cũng không dễ dàng bị hủy hoại như vậy. Duy nhất phải chú ý chính là vấn đề an toàn.

Vừa nghĩ tới vấn đề về an toàn, Mạnh Hàn lập tức nhớ tới, Grace các nàng còn muốn tu kiến một hầm ngầm chứa kim tệ, không biết hiện tại đã tu kiến thế nào.

- Grace, tầng hầm ngầm tu kiến ra sao rồi?

Nghĩ đến là hỏi, Mạnh Hàn cũng không lãng phí thời gian.

- Đại nhân, đã kiến thành.

Grace cười cười, vốn định cho Mạnh Hàn kinh hỉ, kết quả Mạnh Hàn lại hỏi tới, lúc này nàng không muốn có bất cứ lừa gạt gì với Mạnh Hàn, chỉ cần Mạnh Hàn hỏi thì nàng sẽ trả lời.

- Không tệ.

Mạnh Hàn không sốt ruột đi xem làm cái gì, ngược lại hỏi ý định tiếp theo của Grace:

- Kế tiếp chuẩn bị tạo cái gì?

- Dựa theo y của đại nhân, chúng ta sẽ kiến tạo nơi ở cho mọi người.

Grace nhau chóng trả lời:

- Đợi tới khi nhà ở của mọi người chắc chắn, chúng ta sẽ kiến tạo tòa thành thuộc về đại nhân.

- Tòa thành?

Mạnh Hàn nhíu mày:

- Không cần thiết a.

Nói thật Mạnh Hàn cho tới bây giờ còn chưa có ý định như vậy.

- Nếu như đại nhân không tiếp thu, như vậy mọi người cũng không an tâm sống trong nhà đâu.

Grace dường như đã sớm biết Mạnh Hàn có thái độ này, cho nên trực tiếp dùng ý của mọi người bắt buộc Mạnh Hàn.

Nghe Grace nói còn mang theo ủy khuất, Mạnh Hàn quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy vành mắt Grace hơi có chút đỏ lên. Mạnh Hàn hiện tại sợ nhất nhìn thấy người bên cạnh như vậy, lập tức nhấc tay đầu hàng:

- Được rồi, được rồi!

Grace vừa mới nín khóc mỉm cười, Mạnh Hàn lại nói một câu:

- Nhưng mà ta cảm thấy hiện giờ tu kiến tòa thành thật sự là không cần thiết.

Lần này Mạnh Hàn suy tư rồi nói ra, Grace cũng trợn to đôi mắt đẹp nhìn qua lãnh chúa đại nhân, chờ hắn nói tiếp.

Trong đầu Mạnh Hàn hiện ra bộ dáng những tòa nhà to lớn trong trí nhớ của Antonio.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.