Thiên Hạ Vô Song

Chương 427: Tập Kích Bất Ngờ (2)




Điều quỷ dị chính là, âm thanh vô cùng gấp gáp, nhưng trong mắt mọi người lại không nhìn thấy bất kỳ cái gì.

- Cẩn thận, là ma pháp!

Khải Văn tiên sinh đang ở bên cạnh Mạnh Hàn. Với kinh nghiệm phong phú, hắn lập tức hô lên. Mạnh Hàn không chút nào thất lễ, nhanh chóng gọi ra mười mấy âm thanh:

- Thuẫn, thuẫn, thuẫn...

Tuy rằng Mạnh Hàn phát ma pháp thuẫn nhanh, nhưng ma pháp công kích của đối phương dường như cũng không chậm. Mười mấy ma pháp thuẫn vừa mở ra, Mạnh Hàn chợt nghe được có tiếng lưỡi dao sắc bén cắt chém lên trên áo giáp.

Phụt phụt phụt.

Áo giáp mặc bên ngoài của các thân vệ đều vỡ tan. Trong nháy mắt máu từ phía sau những áo giáp bị vỡ tan nhuộm đỏ cả một vùng. Mấy chục người gần như không kịp kêu lên một tiếng, đã ngã trên mặt đất. Rất nhiều thân vệ, thậm chí tay còn không kịp nắm lấy binh khí, chỉ duỗi lưng đã bị đánh trúng. Máu tươi chảy đầy đất. Trên mặt đất là một mảnh huyết sắc.

Ầm ầm ầm.

Còn có liên tục mười mấy âm thanh đánh trúng vào ma pháp thuẫn do Mạnh Hàn mở ra. Sau khi phát ra những tiếng động kịch liệt, nó liền biến mất vô hình. Trong mơ hồ, Mạnh Hàn dường như nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc.

Chuyện xảy ra trong chớp mắt. Joey và Juli nhanh chóng bỏ lại cái rương, chắn ở trước mặt Mạnh Hàn. Tốc độ của hai nàng cực nhanh. Các nàng đã sẵn sàng hành động, kiếm rút ra cầm trong tay. Demi và Diana càng không cần phân phó. Các nàng nhanh chóng mở ra hai ma pháp thuẫn phía trước Mạnh Hàn. Mấy nàng như hổ đói rình mồi nhìn rừng rậm Tinh Linh tối đen phía trước.

- Là lưỡi dao gió xoáy!

Khải Văn tiên sinh đứng ở chính giữa, bị Mạnh Hàn kéo về phía sau. Trên người hắn không có bất kỳ tổn thương nào. Hắn nhìn tình hình phía trước, tuy rằng trong ánh mắt lo lắng, nhưng giọng nói vẫn rất dõng dạc. Hắn nhẹ giọng báo cáo với Mạnh Hàn:

- Đồng thời khống chế nhiều đao gió với cường lực như vậy, nếu như không phải là mấy ma pháp sư, thì chính là một cao thủ, ít nhất là ma đạo sư.

Mười mấy thân vệ đứng phía sau ma pháp thuẫn của Mạnh Hàn không bị bắn trúng đã nhanh chóng tụ tập lại. Mạnh Hàn càng không nghĩ được tới chuyện nói gì thêm. Trước tiên hắn ném cho mỗi người một ma pháp thuẫn.

- Ha ha ha ha!

Một trận cười điên cuồng từ trong rừng rậm Tinh Linh truyền ra. Ngay sau đó, mấy chục nhân ảnh xuất hiện trong mắt mọi người. Trên mặt bọn họ đều mang một cái khẩu trang không biết được bện bằng loại sợi mây hay sợi thực vật gì, che kín tất cả khuôn mặt. Sau khi phối hợp với mũ giáp trên đầu, chỉ lộ ra hai con mắt. Một kẻ đứng phía trước, cười với vẻ vô cùng hung hăng càn quấy:

- Nghe nói đại nhân Antonio bỏ ra đại tinh lực mua vô số quả Ma Trản Hoa cho hộ vệ của mình. Lẽ nào chính là đám phế vật này sao?

Tiếng cười của người dẫn đầu vừa vang lên, mấy chục người theo phía sau cũng bắt đầu cười ha hả. Sắc mặt tất cả mọi người phía bên Mạnh Hàn đều trở nên tái nhợt.

Không ngờ đối phương mai phục ở biên giới rừng rậm Tinh Linh, lẳng lặng chờ Mạnh Hàn đâm đầu vào. Đội tuần tra của thành vệ quân chẳng qua chỉ tuần tra ở trên đường từ biên giới rừng rậm tới phủ thành chủ, căn bản không thể nào tiến vào rừng rậm để kiểm tra. Bởi vậy mới khiến những người này lợi dụng thời cơ. Hơn nữa mọi người nhìn thấy rừng rậm Tinh Linh ở ngay trước mắt, tâm thần thả lỏng. Không có ai ngờ được mình sẽ bị tập kích ở nơi này.

- Nói nhiều như vậy làm gì. Giết sạch tất cả, lấy đồ rời khỏi.

Một gia hỏa vừa nhìn đã biết là ma pháp sư thiếu kiên nhẫn thúc giục. Tuy rằng trên người hắn mặc cũng giống với những người khá, nhưng ma pháp trượng trong tay hắn đã bán đứng thân phận của hắn:

- Đây là bên cạnh rừng rậm Tinh Linh. Mau chóng động thủ, tránh cho đêm dài lắm mộng.

- Không! Không! Không!

Thủ lĩnh che mặt lắc đầu liên tục, trực tiếp cự tuyệt đề nghị của ma pháp sư:

- Đại sư, người khác có thể giết chết, nhưng đại nhân Antonio thì không thể động vào. Nếu như hắn chết, ai giúp chúng ta làm quyển sách mặt phẳng chiếu? Ngài sẽ không chỉ lấy một trăm cái quyển sách mặt phẳng chiếu cấp bốn thì đã thỏa mãn chứ?

Hai người ở chỗ này tùy ý trò chuyện với nhau, trực tiếp xem đám người Mạnh Hàn đứng đối diện là không khí, không thèm quan tâm.

- Ít nói lời vô nghĩa đi. Giết ai thả ai, thì nhanh chóng động thủ đi!

Ma pháp sư giơ ma pháp trượng lên, nhìn nhóm người Mạnh Hàn đối diện, cười lạnh một tiếng:

- Phóng ra ma pháp thuẫn không tồi. Tuy nhiên, chẳng lẽ ngươi còn vọng tưởng mấy ma pháp thuẫn đáng thương như thế có thể ngăn cản được sự công kích của chúng ta sao?

Vừa nói dứt lời, hắn giơ ma pháp trượng lên, chuẩn bị động thủ.

- Chờ một chút!

Mạnh Hàn vội vàng đưa tay ra ngăn cản. Thân phận của đối phương vẫn chưa làm rõ, cứ động thủ một cách mơ hồ như vậy không phải là phong cách của hắn. Nếu như kẻ địch đứng dậy, vậy biểu lộ rõ ràng bọn họ có lòng tin tuyệt đối sẽ hoàn thành lần tập kích này. Hơn nữa nhìn biểu hiện của bọn họ, giống như đã xem Mạnh Hàn và những người còn lại là trái cây có thể hái bất cứ lúc nào. Điều này đã cho Mạnh Hàn cơ hội nói lời khách sáo:

- Các ngươi là người nào? Lại dám động thủ giết người tại rừng rậm Tinh Linh. Chẳng lẽ không sợ Tinh Linh Tộc trả thù sao?

- Ha ha ha ha!

Câu hỏi của Mạnh Hàn lại khơi dậy một trận cười điên cuồng nữa. Nhưng có điều không giống chính là, lần này kẻ cười một cách điên cuồng không phải chỉ là thủ lĩnh mà còn cả những thuộc hạ cầm vũ khí và tên ma pháp sư kia.

- Nếu như chúng ta sợ Tinh Linh trả thù, chúng ta đã không bắt giữ nô lệ Tinh Linh trong rừng rậm Tinh Linh rồi!

Sau khi cười điên cuồng một hồi lâu, thủ lĩnh đối phương mới trở lại bình tĩnh. Hắn nhìn Mạnh Hàn lắc đầu nói:

- Hơn nữa nếu như Tinh Linh Tộc thật sự trả thù thành công, vậy chúng ta sớm đã chết không biết bao nhiêu lần.

Nói xong, hai tay hắn mở ra, ra hiệu với xung quanh một phen. Tiếp đó hắn nhìn về phía Mạnh Hàn cười đắc ý nói:

- Nhưng hình như chúng ta đều vẫn đứng ở chỗ này, còn người của ngươi đã chết hơn một nửa.

- Các ngươi là người cướp nô lệ sao?

Mạnh Hàn ngẩn ngơ. Hắn đã hiểu rõ lai lịch của những người này. Người cướp lấy nô tên cũng như nghĩa, chính là gia hỏa đánh cướp người của các chủng tộc về làm nô lệ. Thông thường bọn họ vô cùng bí ẩn, thường xuyên thông qua sàn đấu giá của nghiệp đoàn ngầm bán đấu giá nô lệ của các chủng tộc. Những người này xuất hiện ở trong rừng rậm Tinh Linh, hiển nhiên là người cướp lấy nô lệ Tinh Linh.

- Chúng ta là người cướp nô lệ!

Thủ lĩnh gật đầu một cái, không hề che giấu thân phận của bọn họ:

- Tuy nhiên, bắt được một nô lệ Tinh Linh, không trải qua huấn luyện, chẳng qua chỉ có thể bán ra một hai ngàn kim tệ. Nhưng quyển sách mặt phẳng chiếu cấp bốn của đại nhân Antonio ngươi, có người nói một quyển là hơn vạn. Hơn nữa lần này hình như đại nhân ngươi mang theo một trăm cái!

Nói xong, hắn thở ra một hơi thật dài, cười mà như không cười nhìn Mạnh Hàn nói:

- Lần này chúng ta có thể kiếm được số lượng kim tệ mà mười mấy năm cũng không kiếm nổi. Đúng là phải đa tạ đại nhân rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.