Thiên Hạ Vô Song

Chương 504: Lấy Đại Cục Làm Trọng




Mạnh Hàn đứng ở trước mặt Đại điện hạ uy hiếp trắng trợn. Sau khi Mạnh Hàn nói xong, Đại điện hạ nhìn thấy được mấy hộ vệ bên cạnh mình đã bị ma pháp của Demi và Diana vừa nãy thu hút. Mãi đến tận lúc Mạnh Hàn nói chuyện, bọn họ mới chuyển lực chú ý qua bên này.

Trong lúc đó vẻ mặt mấy hộ vệ sát bên cạnh Mạnh Hàn hoàn toàn bình thường, vẫn duy trì tư thế cũ, cảnh giác nhìn xung quanh. Người nào hơn người nào kém, vừa xem đã hiểu ngay. Quan trọng hơn là, trong đội thân vệ phía sau Mạnh Hàn có ít nhất năm mươi chiến binh. Tất cả đều làm một động tác kéo cung tên. Mục tiêu nhắm tới lại chính là bản thân Đại điện hạ.

Nói cách khác, nếu như vừa này Mạnh Hàn nguyện ý, Đại điện hạ đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Nghĩ đến điểm này, toàn thân Đại điện hạ từ đỉnh đầu đến tận bàn chân đều cảm thấy buốt lạnh.

Nói xong những điều này, Mạnh Hàn xoay người nhìn hướng về phía hầu tước đại nhân mỉm cười nói:

- Đại nhân, vẫn nhờ ngài tới giúp ta sắp xếp, xem người của ta nên làm thế nào đi!

Biểu hiện của Mạnh Hàn nằm ngoài dự đoán của hầu tước đại nhân. Cho dù hắn biết thị nữ của Tử tước Francis con mình cũng là một ma pháp sư xinh đẹp, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, hai tiểu mỹ nữ sinh đôi luôn ở sát bên cạnh Mạnh Hàn lại là hai ma pháp sư.

Hơn nữa xem vừa nãy hai người ra tay xem, cấp bậc của hai người còn không thấp. Đồng minh hợp tác với mình càng mạnh, cũng mang ý nghĩa thế lực của mình càng lớn. Đặc biệt vừa nãy Mạnh Hàn đã quét sạch mặt mũi của Đại điện hạ đến cực hạn.

Tâm tình hầu tước đại nhân vô cùng tốt. Hắn làm sao có thể còn tính toán tới chút vô lễ vừa rồi của Mạnh Hàn. Hầu tước đại nhân cười ha ha nói:

- Điều này là tất nhiên. Đi, chúng ta đến phía sau. Ta sẽ tự mình thu xếp cho ngươi một chỗ tốt nhất trong quân doanh.

Hầu tước đại nhân dương dương đắc ý rời khỏi. Đại điện hạ lại cắn răng đứng ở tại chỗ vô cùng tức giận. Lúc này, bụi mù do công kích ma pháp của Demi và Diana kích thích đã tan biến. Tình hình bên kia liền lộ ra. Bảy ma pháp sư, ngoại trừ có một người tuy rằng mặt mày xám xịt, nhưng còn đứng ra, sáu người khác kể cả nữ ma pháp sư kia toàn thân đều cháy đen nằm trên mặt đất, sinh tử không rõ.

Ma pháp sư là bảo bối trong chiến tranh. Vừa nhìn thấy tình hình như vậy, một nhóm người vội vàng ba chân bốn cẳng vây lại, quan tâm kiểm tra. Đại điện hạ lại không hề có chút muốn tiến lên ý tứ. Lời Mạnh Hàn nói vừa nãy khiến hắn thực sự không có cách nào có ý niệm liếc nhìn đối với những ma pháp sư này thêm một giây phút nào. Ma pháp sư mà ngay cả hai tiểu thị nữ của người ta không có mặc ma pháp bào không cầm ma pháp trượng còn đánh không lại, vậy có gì đáng để hắn tốn tâm tư lo lắng chứ?

Vừa nghĩ tới câu nói cực kỳ hung hăng càn quấy của Mạnh Hàn "Mười điện hạ cũng chết không đủ", khiến Đại điện hạ không nhịn được có ý niệm muốn ra tay đối với những hộ vệ đang ở sát bên cạnh mình. Mạnh Hàn nói không sai. Cho dù là ở trong quân doanh, bọn họ cũng nên đề cao cảnh giác, chứ không phải lờ đờ như vậy.

Nếu không phải hôm nay đã hạ lệnh xử quyết hai quan truyền lệnh, Đại điện hạ sợ còn giết thêm người của mình sẽ khiến những người đi theo mình cảm thấy thất vọng, Đại điện hạ đã đem tất cả những gia hoả không làm tròn trách nhiệm khiến mình mất mặt xấu hổ này ra băm thây ngàn đao.

Rất kỳ quái, lúc này không biết tại sao Đại điện hạ đối với Mạnh Hàn lại, không còn hận như lúc trước nữa. Có thể do đã hận đến cực hạn, ngoại trừ ngươi chết ta sống không còn biện pháp giải quyết nào khác. Điều này ngược lại đã khiến Đại điện hạ đang suy ngẫm vấn đề Mạnh Hàn chợt trở nên bình tĩnh. Nếu hiện tại Mạnh Hàn vẫn ở trong quân, trên danh nghĩa, hắn vẫn thuộc về quyên điều khiển của thống soái mình. Như vậy mình muốn hắn chết, thực sự có rất nhiều cơ hội.

Hơn nữa còn là cơ hội đường hoàng quang minh chính đại. Chỉ cần một mệnh lệnh thích hợp là có thể đẩy Mạnh Hàn đến vị trí chết nhanh nhất.

Mặc dù hắn mạng lớn còn sống, không đạt tới mục tiêu chiến lược, cũng có thể phán một mình hắn tội chết.

Nếu Mạnh Hàn đã hoàn toàn là kẻ địch, vậy đã không có nhiều oan ức và phẫn nộ như vậy. Dù sao đi nữa hắn chĩa mũi nhọn vào mình là chuyện bình thường. Không thể nghi ngờ mình lập kế hãm hại hắn cũng là chuyện tất nhiên. Chỉ có điều, mình lại không thể không để những người bên cạnh mình sẵn sàng nghênh đón trận địa của bọn họ.

Những lời Mạnh Hàn vừa nói ngoại trừ châm biếm những người không đắc lực bên cạnh Đại điện hạ ra, còn có một điểm nữa chính là uy hiếp. Hiện tại mọi người đều biết Hoàng Sa Thành có một loại tên nỏ cường lực. Nếu như bọn họ vận dụng tên nỏ, có thể tưởng tượng được cường nỏ có thể trực tiếp bắn thủng ba người vẫn còn có dư lực. Hắn còn có nhiều thứ khác có thể bắn chết nhiều hộ vệ không đắc lực bên cạnh Đại điện hạ. Bản thân Đại điện hạ biết rõ điểm này, cho nên khắp toàn thân hắn mới phát lạnh như vậy.

Về phần nói truy cứu chuyện Mạnh Hàn đã dẫn theo nữ nhân tiến quân doanh là sai lầm, hiện tại Mạnh Hàn đã chứng minh hai tiểu thị nữ của hắn còn lợi hại hơn cả sáu ma pháp sư chính quy. Trước mặt mọi người, ngoại trừ mình bị quét sạch không còn chút mặt mũi nào, Đại điện hạ không nghĩ ra được còn có lý do gì có thể truy cứu trách nhiệm của Mạnh Hàn. Chẳng lẽ lại nói hắn đã phạm thượng sao?

Người đau đầu, không chỉ có một mình Đại điện hạ. Ngay cả hầu tước đại nhân ban đầu còn cảm thấy vui sướng. Sau đó, hầu tước đại nhân cũng không khỏi bắt đầu cảm thấy đau đầu. Đối mặt với đồng minh hợp tác của mình, Tử tước Antonio tuổi trẻ khiến hầu tước đại nhân cũng không biết mình nên nói cái gì cho phải.

- Tony, vừa nãy ngươi làm vậy có chút quá đáng. Ngươi không nên công kích những ma pháp sư kia.

Hầu tước đại nhân kiên nhẫn khuyên bảo Mạnh Hàn:

- Ngươi làm như vậy không chỉ vô duyên vô cớ nhận lấy mấy kẻ địch cường đại hơn ngươi. Hơn nữa, hiện tại còn chưa chiến đấu với kẻ địch, đã đả thương mấy người của mình trước. Làm như vậy không khỏi có điểm bị trách là không để ý tới đại cục.

- Đại nhân, ngài không nên cảm thấy như vậy. Đại điện hạ là người lập kế hãm hại ta trước, muốn đổ cho ta tội danh làm hỏng quân cơ. Đây chính là hành vi lấy đại cục làm trọng sao?

Mạnh Hàn rất không vui không phải vì điều gì khác, chỉ vì hầu tước đại nhân đã lấy câu đại cục làm trọng ra nói hắn.

- Ta biết. Nhưng bây giờ kẻ địch lớn nhất mà chúng ta đang đối mặt không phải là Đại Công, mà là những người xâm lược bên ngoài.

Hầu tước đại nhân vẫn muốn tận tình khuyên bảo.

- Nếu như không phải gần đây lão Đại Công có biểu hiện nhu nhược, những gia hoả kia làm sao dám khởi xướng chiến tranh xâm lược đối với chúng ta!

Mạnh Hàn khinh thường cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn hầu tước đại nhân, rất chăm chú hỏi:

- Đại nhân, lẽ nào đại nhân không cảm thấy, công quốc Transco cần một người thống trị cường đại hơn, mới có thể phát triển tốt hơn sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.