Thiên Hạ Vô Song

Chương 506: Đáng Giá?




Những gia hỏa thu thập tình báo này vừa nghe nói là làm việc cho thành chủ đại nhân Hoàng Sa Thành, mỗi người đều anh dũng giành trước. Không có ai quan tâm mình sẽ gặp phải nguy hiểm tính mạng tới gần quan sát tình hình của quân đội xâm lược kia là chuyện nguy hiểm tới mức nào.

Bởi vì chuyện kia có ý nghĩa là chỉ cần bọn họ đúng lúc đưa đến tin tức tình báo chính xác, sẽ có một khoản thu nhập khả quan còn nhiều kim tệ hơn so thu nhập trong một năm qua chảy vào miệng túi của mình. Dưới trọng thưởng, nhất định sẽ có dũng phu. Câu nói này cũng được áp dụng tương tự ở thế giới này.

Đối lập với sự nhanh nhạy tin tức của Mạnh Hàn, phía bên Đại điện hạ lại có vẻ sứt đầu mẻ trán. Cho dù Đại điện hạ xem như có chút thiên phú về quân sự, tuy nhiên cũng chỉ là xem như, là có chút mà thôi. So với một thống soái thực sự, hắn vẫn còn kém xa lắm. Nhưng người thích hợp làm thống soái quân đội trước đây rất lâu đã qua lại thân cận với hầu tước đại nhân. Điều này khiến lão Đại Công không thể không cân nhắc đưa đứa con trai vô dụng của chính mình lên vị trí này.

Đương nhiên, lão Đại Công cũng đoán chắc, hầu tước đại nhân sẽ không hi vọng công quốc Transco gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, cho nên mới yên tâm lớn mật cho con trai của mình lên làm thống soái, cho hầu tước đại nhân một danh hiệu phó thống soái. Hành động này, vừa xem có vẻ như gián tiếp kiềm chế hầu tước đại nhân một chút, thứ hai là cho con trai của mình kiếm được thêm chút quân công. Thứ ba là có thể chính là muốn tỏ ra chán ghét đối với hầu tước đại nhân một chút.

Tự nhiên, không có ai sẽ để ý tới hành động của Đại điện hạ. Phía bên hầu tước đại nhân lại có thể cùng Mạnh Hàn nhận được một phần tin tức tình báo của hắn. Chỉ một phần tin tức tình báo này, đã đủ khiến hầu tước đại nhân và các cố vấn của hắn xác định được, những thành viên quân nhân xâm lược, sự kết hợp binh lực của những kẻ xâm lược. Qua đó bọn họ có thể suy đoán được thực lực, thậm chí mơ hồ có thể suy đoán được bước đi tiếp theo của quân địch.

Tuy nhiên mọi người rất nhanh liền phát hiện được. Sau khi Đại điện hạ trở thành thống soái còn có một tác dụng quan trọng. Đó chính là danh chính ngôn thuận dùng quân lệnh ra lệnh cho người của hầu tước đại nhân đi chấp hành một vài nhiệm vụ nguy hiểm. Đại điện hạ vừa loại bỏ được vài người chướng mắt, đồng thời còn có thể làm suy yếu lực lượng của hầu tước đại nhân tới cực điểm. Đối với hành động này, hầu tước đại nhân lại không cách nào nói được điều gì. Đây chính là âm mưu quang minh chính đại. Thật ra như vậy mới khó đối phó nhất.

Chỉ trong khoảng chưa tới hai ngày đi đường nữa, một nhân số sáu ngàn kỵ binh cũng là bộ đội tiên phong của quân xâm lược đã tiếp cận tới thành bảo quân sự. Hầu tước đại nhân cũng cảm thấy không thể tiếp tục rùa rụt cổ ở trong thành bảo được nữa. Công quốc cần một người giành thắng lợi để khiến lòng quân phấn chấn. Cho nên, hầu tước đại nhân đã đưa tin tức tình báo này ra trước cuộc họp thống soái.

- Chỉ có mấy ngàn kỵ binh mà thôi. Bọn chúng không có ma pháp sư, rất dễ dàng bị đánh tan, không phải sao?

Đại điện hạ cười híp mắt nói ra những lời này. Sau đó hắn lập tức hạ lệnh:

- Đơn giản, ta lấy thân phận thống soái ra lệnh, Tử tước Antonio dẫn theo quân đội của hắn đi đánh tan đám kỵ binh này.

- Ta chỉ có hai trăm người, đi đối mặt với sáu ngàn kỵ binh sao?

Mạnh Hàn nghe thấy mệnh lệnh hoang đường như vậy, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy buồn nôn tới cực độ. Công quốc như vậy, thống soái quân đội như vậy còn có ý nghĩa gì sao?

- Đương nhiên không phải một mình ngươi!

Đại điện hạ cười hì hì tiếp tục nói. Sau đó hắn liên tiếp điểm tên của mười mấy người. Không hề ngoại lệ, những người này đều là người của hầu tước đại nhân. Binh sĩ của tất cả mọi người gộp lại, chỉ có khoảng bốn ngàn.

- Các ngươi là quân tiên phong.

Sau khi Đại điện hạ cười chỉ rõ những người này, lúc này hắn mới bổ sung thêm một câu, chính là mệnh lệnh tiếp theo.

Tiếp theo tất nhiên chính là người của hắn. Tuy nhiên, người của hắn không phải là quân tiên phong, mà là trung quân kháng địch, nhân số sáu ngàn người, hơn nữa dẫn dắt toàn bộ quân chính quy.

Nghiêm khắc mà nói, đội quân một vạn người đi đối phó với sáu ngàn người, dường như đang không có gì đáng nói. Nhưng mọi người đều hiểu rõ, đây chính là cạm bẫy của Đại điện hạ bố trí nhằm vào người bên phía hầu tước đại nhân. Binh lính của mười mấy lãnh chúa chỉ có khoảng bốn ngàn người, hoàn toàn chưa từng hợp tác với nhau.

Cho dù có sự chỉ huy thống nhất, cũng giống như một đám cát rời rạc. Bọn họ làm quân tiên phong đi đối mặt với sáu ngàn quân binh chính quy đã được lấy được của cải, sĩ khí được kích thích lên cao đến mức có thể quan sát chúng sinh. Kết quả thế nào, mọi người đều có thể tưởng tượng ra được.

Hung tàn nhất chính là, nghiêm khắc mà nói, binh lính riêng của các lãnh chúa đều là một nhóm người có lực chiến đấu cường hãn, cũng là một nhóm lực lượng lớn nhất do lãnh chúa tập trung tới. Những người này cho dù chết cũng có thể lôi kéo theo không ít kẻ địch tiến vào địa ngục. Còn lại tàn quân của kẻ địch sẽ phải đối mặt với sáu ngàn quân chính quy tinh nhuệ. Người của hầu tước đại nhân làm bia đỡ đạn. Người của Đại điện hạ người lại ung dung hái quả đào hưởng thụ thành quả thắng lợi.

Muốn phản kháng, trừ phi hiện tại hầu tước đại nhân trở mặt với lão Đại Công. Nếu không thì, trái lệnh không tuân cũng đủ khiến bọn họ bị đưa lên đoạn đầu đài. Vấn đề là hiện tại hầu tước đại nhân vẫn chưa chuẩn bị trở mặt với lão Đại Công. Hơn nữa với tình hình chiến tranh trước mắt, cũng không phải là lúc mọi người giở mặt với nhau.

- An bài như thế có vấn đề!

Hầu tước đại nhân lập tức phản đối.

- Ta là Thống soái. Nếu như có vấn đề, ta tự nhận lỗi từ chức. Nhưng có phải có vấn đề hay không, vẫn cần sự thực chứng minh.

Đại điện hạ dương dương đắc ý cười nói. Dù sao đi nữa hắn chỉ cần có thể khiến tất cả những người này chịu chết, đã đạt được mục đích của mình. Cho dù phải nhường lại vị trí thống soái, hắn cũng thỏa mãn. Vấn đề này trừ phi có sự thực chứng minh hắn an bài có vấn đề, chính là những người này đều chết, mới tính là có vấn đề.

Nói ngược lại, nếu như an bài như thế vẫn thắng lợi, vậy nói rõ hắn sắp xếp không thành vấn đề, còn có thể tiếp tục ngồi ở vị trí thống soái. Nhưng hầu tước đại nhân thật sự cam lòng hi sinh nhiều người của mình như vậy, để chứng minh Đại điện hạ sắp xếp có vấn đề sao?

- Rất tốt!

Lúc này, trong mắt hầu tước đại nhân giống như đã bốc lên đốm lửa. Trong miệng hầu tước đại nhân nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này. Ngay lập tức trên mặt hắn lại hiện ra nụ cười:

- Không phải là mấy ngàn binh lính riêng thôi sao? Có thể đổi lấy sáu ngàn bộ đội tiên phong của kẻ địch, đáng giá!

Trong nháy mắt hầu tước


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.