Thiên Hạ Vô Song

Chương 507: Xuất Hành Sa Hoa




Nói trắng ra vẫn là mấy chữ kia, vì đại cục, có thể hi sinh một phần lợi ích nào đó. Hiện tại sắp hi sinh chính là binh lính riêng của mười mấy lãnh chúa, kể cả Mạnh Hàn ở bên trong. Còn bản thân lãnh chúa quý tộc lại hoàn toàn có thể không cần để ý tới.

Nếu như Đại điện hạ thật sự dám khư khư cố chấp, buộc những quý tộc này ra chiến trường chịu chết, như vậy không cần chờ hầu tước đại nhân phát động, tin tưởng quý tộc giai tầng cùng với những lãnh chúa bên phía lão Đại Công sẽ nhảy ra ngăn lại.

Quý tộc chính là quý tộc. Cho dù là quý tộc có mối quan hệ đối địch, cũng không thể bị dễ dàng hi sinh như vậy. Nếu như ngày hôm nay kẻ chết chính là những lãnh chúa này, như vậy hôm nào đó hầu tước đại nhân ra lệnh, có phải những quý tộc khác cũng phải đi chịu chết? hay không

Nếu như tiếp sau hầu tước đại nhân cũng muốn phản kích, nếu như những thân binh này bị tiêu diệt hoàn toàn, như vậy những lãnh chúa đại nhân này liều mạng chiến đấu đến người cuối cùng, mặc kệ có giành thắng lợi hay thất bại, quân công đều không thiếu được.

Thậm chí hầu tước đại nhân còn có thể táp ngược lại. Trung quân cố ý lùi lại, khiến tính mạng của quân tiên phong bị tổn thất. Trên lưng những người của Đại điện hạ sẽ phải gánh lấy tội danh này. Bọn họ không những không có công, trái lại còn có tội.

Chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, đã khiến khuôn mặt đắc ý của Đại điện hạ biến sắc. Hắn hoàn toàn không ngờ được, trong tử cục này còn có phương thức giải quyết như vậy. Điều này cũng không trách được Đại điện hạ. Cho dù hắn là con trai của lão Đại Công, cho dù hắn đã từng gặp qua một vài kẻ quỷ quyệt trên phương diện chính trị, nhưng với đấu tranh thật sự ngươi chết ta sống, hắn vẫn chưa từng trải qua. Bàn về kinh nghiệm đấu tranh, Đại điện hạ vẫn còn ở trong giai đoạn ngây thơ.

Hắn thậm chí thật sự cho rằng, trong quân doanh này, cho dù mình không hoàn toàn khống chế được, nhưng quân lệnh như sơn. Mình lấy thân phận thống soái ra lệnh, những quý tộc lãnh chúa kia phải an bài đội quân của mình chủ động đi chết.

Gần như tất cả các lãnh chúa đều nghĩ như vậy, ngoại trừ Mạnh Hàn. Bảo các thân vệ của mình đi chịu chết? Có thể như vậy sao? Không nói đến thân phận sinh đôi của bọn họ bây giờ là người khiến Mạnh Hàn yên tâm nhất, chỉ riêng số lượng kim tệ Mạnh Hàn đã đầu tư ở trên người bọn họ đã vượt qua mấy chục vạn. Nếu như dùng để chế tạo một quân đội bình thường, đủ để vũ trang cho mười vạn người. Mạnh Hàn sao có thể để tâm huyết của mình đi chịu chết được?

- Cái gì? Ngươi muốn cùng lên với các thân vệ của mình sao?

Sau khi hầu tước đại nhân nghe thấy yêu cầu của Mạnh Hàn, không nhịn được há hốc miệng. Biết rõ bốn ngàn quân không chính quy đối đầu với sáu ngàn kỵ binh chính quy tinh nhuệ là kết quả thế nào, hắn vẫn còn đòi xông lên chiến trường? Lẽ nào Mạnh Hàn choáng váng rồi sao?

- Đúng, ta muốn cùng đi với các thân vệ của ta.

Mạnh Hàn lập lại yêu cầu của mình.

- Tin tưởng ta, Tony. Phía bên ta phái một tướng lĩnh dẫn đầu đội ngũ. Cho dù tất cả các thân binh đều chết hết, cũng tuyệt đối có thể kiếm được trên một phần quân công dày. Ngươi không cần thiết phải mạo hiểm.

Hầu tước đại nhân vẫn lấy điểm xuất phát của mình để cân nhắc tới cảm nhận của Mạnh Hàn. Đương nhiên, có nhiều thời điểm hầu tước đại nhân cũng quan tâm Mạnh Hàn. Lấy lập trường của hắn, thực sự không có cách nào hiểu rõ Mạnh Hàn làm như vậy là vì cái gì. Chỉ có thể đơn giản quy kết lại một điểm, Mạnh Hàn không nỡ từ bỏ:

- Tony, ta biết ngươi đã bỏ ra cái giá rất lớn trên người các thân binh của ngươi. Nhưng hiện tại sự tình không phải đơn giản như vậy. Đây là chịu chết!

Người cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Mạnh Hàn chính là những lãnh chúa đã bị Đại điện hạ điểm danh kia. Dưới cái nhìn của bọn họ, hầu tước đại nhân đã sắp xếp xong xuôi tất cả. Dù sao đi nữa chỉ là chút quân mà thôi. Tuy nhiên, đau lòng thì đau lòng, nhưng mình không cần mạo hiểm như thế. Sau này cùng lắm thì tạo ra một đội quân mạnh hơn là được rồi.

Sao có thể có người nào ngốc như Mạnh Hàn, lại muốn cùng chết với đám tiện dân như vậy?

Mạnh Hàn đương nhiên thấy được ánh mắt các lãnh chúa khác nhìn mình giống như nhìn kẻ ngu si, nhưng hắn không để ý. Hắn đã phát hiện, mình dường như càng ngày càng xa cách các quý tộc của thế giới này. Bản thân hắn đã bị những người này xem là quái vật. Thậm chí có mấy quý tộc lãnh chúa cùng một phe cánh có chút cảm giác căm thù đối với Mạnh Hàn. Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy rất không vui.

Có thể tưởng tượng được, cất nhắc của hầu tước đại nhân đối với Mạnh Hàn, giống như đã uy hiếp đến vị trí của những người trong cùng trận doanh. Dựa theo lý giải của Mạnh Hàn, nếu không thể phòng ngừa, điều này sẽ trở thành sự tranh đấu phe phái nhỏ ngay trong trận doanh của hầu tước. Có thể Mạnh Hàn không hề ý thức được, thời điểm sau khi hắn quấn lợi ích của mình vào trên cùng chiến xa với các quý tộc, càng ngày càng nhiều quý tộc theo Mạnh Hàn kiếm tiền cũng như nói chuyện vì Mạnh Hàn. Hắn đã từ từ bị căm thù.

- Có lẽ ta thật sự có chút biểu hiện của chim đầu đàn.

Trong lòng Mạnh Hàn âm thầm nghĩ, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác. Mặc kệ ở thế giới nào, cây cao chịu gió lớn dường như đã là thiết luật thông dụng:

- Có lẽ lần này sau khi sống lại, làm một người trốn ở phía sau hậu trường sẽ khá hạnh phúc hơn một điểm.

Đây là suy nghĩ thực sự trong lòng Mạnh Hàn lúc này.

Cuối cùng, mặc dù hầu tước đại nhân không rõ, nhưng Mạnh Hàn vẫn dẫn theo đội ngũ của mình xuất phát. Cùng tiếp nhận nhiệm vụ với Mạnh Hàn còn có mười mấy quý tộc lãnh chúa. Có kẻ châm biếm Mạnh Hàn là một kẻ ngu si. Có người thầm khinh thường Mạnh Hàn. Có kẻ thì lại cười trên sự đau khổ của người khác. Rất nhiều người với những phản ứng khác hẳn nhau. Kết quả sau khi thương lượng, Mạnh Hàn dẫn theo đội thân vệ của mình, hầu tước đại nhân phái một tướng lĩnh khác dẫn theo những quý tộc khác tập hợp binh mã riêng, đồng thời đi đến tiền tuyến.

Đưa mắt nhìn theo đám người Mạnh Hàn rời khỏi, Đại điện hạ không nhịn được lộ vẻ vui mừng. Mạnh Hàn làm vậy chính là tự mình muốn chết, không trách được người khác. Ngay cả hầu tước đại nhân cũng không phản đối.

Chỉ có điều, hắn cảm thấy rất kỳ quái chính là tại sao Mạnh Hàn muốn ra chiến trường, còn không quên ngồi trên chiếc xe ngựa sa hoa của hắn, đồng thời còn mang theo hai tiểu thị nữ mỹ lệ theo hắn vào trong xe. Lẽ nào Mạnh Hàn còn muốn trước khi chết được phong lưu khoái hoạt hay sao?

Cũng không ít người đều hoang mang suy nghĩ giống như Đại điện hạ. Tuy nhiên không có bất kỳ người nào nói gì. Với một người sắp chết thì có gì để tính toán. Cứ để hắn phong lưu khoái hoạt, vậy thì thế nào?

Mặc dù nghiêm khắc mà nói đây là lần đầu tiên Mạnh Hàn được xem là ra chiến trường theo đúng nghĩa, nhưng ngồi ở trong xe ngựa thiết giáp, Mạnh Hàn cũng không hề cảm thấy khẩn trương gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.