Còn có thứ gì không thể bỏ xuống được sao, đối mặt với người nam nhân trước mắt này, người nam nhân vì y có thể làm mọi việc, người nam nhân tình thâm một mảnh với y, mãi không đổi dời.
Bạch Thiên Vũ thấy y chưa bao giờ thanh triệt(*) và thấu suốt như bây giờ.
Hắn vì y làm nhiều như vậy, mà y đã từng làm gì được cho hắn, trừ bỏ việc chấp nhận trả giá và tình yêu say đắm của hắn, y mãi vẫn chấp nhất với tâm niệm của mình, vẫn tự vây lấy bản thân, cho tới giờ phút này, có lẽ y không có năng lực làm bất cứ thứ gì cho hắn, nhưng ít ra y cũng sẽ đứng cùng một chỗ với hắn, cùng nhau đối mặt với tương lai, thứ hai ta phải đối mặt có lẽ là nhừng lời chỉ trích cùng chê trách, nhưng nếu hắn đã không sợ hãi, vẫn kiên quyết như thế, vậy y cũng chẳng cần phải lo lắng nhiều như vậy nữa, sẽ không bao giờ để hắn một mình chiến đấu, sẽ không bao giờ làm hắn chần chờ trước thái độ bất định của y, không ngừng vùng vẫy trong đau thương.
Bạch Thiên Vũ đối mặt với tâm ý của bản thân, ngẩng cao đầu bước vào đại điện, đứng ở chính giữa đại điện, thần sắc vô cùng bình tĩnh, lại chất chứa một phong thái không thể diễn tả bằng lời.
“Đây không phải là một mình Hoàng thượng kiên trì, cũng là sự chờ đợi của thần.” Bạch Thiên Vũ kiên định nói xong, vẫn tư thái thong dong, tao nhã như vậy.
Bạch Thiên Vũ nhìn thấy Âu Dương Vô Cực lộ ra cảm xúc vui mừng cực điểm kia, chỉ cảm nhận được tâm của y cũng tràn đầy sự thỏa mãn, đầy đến mức phát đau.
“Có thể được yêu thương hoàng thượng, có khả năng được Hoàng Thượng sở yêu, là kiêu ngạo của cả đời thần.” Bạch Thiên Vũ nói hết câu yêu ngữ, bình tĩnh nhìn về phía các đại thần vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên gương mặt Âu Dương Vô Cực, cứ như vậy si ngốc cuốn lấy hắn.
Gương mặt Âu Dương Vô Cực tràn đầy vui sướng, hắn nghe được Thiên Vũ của hắn đang nói yêu hắn, trước mặt toàn thể mọi người nói yêu hắn, hắn hơi ngẩn người, ngây ngốc không biết phản ứng thế nào, miệng ngày càng nhếch lên, đột nhiên hắn cảm thấy những gương mặt của các đại thần dưới điện kia sao mà đáng yêu đến vậy, hắn cảm thấy không khí hôm nay sao mát mẻ đến vậy, hắn cảm thấy tâm của mình đã bay lên tận chín tầng mây.
Các đại thần nhìn thấy cảm xúc họ chưa từng nhìn thấy trên gương mặt của Hoàng đế, mừng như điên như dại, lại hồn nhiên hệt như một hài tử, đôi mắt lạnh lùng kia cũng toát ra sự ấm áp, hơn nữa hơn nữa mãnh liệt như muốn thiêu đốt mọi thứ, không khỏi sửng sốt, nguyên lai hoàng đế cũng sẽ có hỉ nộ ái ố như một người bình thường, cũng sẽ có yêu hận triền miên.
Âu Dương Vô Cực đi xuống đại điện, đến bên cạnh Bạch Thiên Vũ, vẫn là vẻ mặt cười ngây ngốc, nhìn thẳng Bạch Thiên Vũ, cười đến khiến cho mọi người không thể tiếp nhận được. Cho đến khi Âu Dương Vô Cực ôm lấy Bạch Thiên Vũ, kích động không thôi mà mấp máy, ” Thiên Vũ, ta rốt cục đợi được rồi.”
Mọi người đều cảm nhận được ngọn lửa tình mãnh liệt phát ra từ người họ, sự ấm áp ấy đủ để gạt bỏ hết tất thảy mọi thứ. Đến khi Âu Dương Vô Cực kéo Bạch Thiên Vũ ly khai đại điện, mọi người vẫn còn bị rung động hết nữa ngày tỉnh lại cũng chỉ cảm thấy mềm lòng thêm mà thôi.
Quần thần yên lặng ly khai đại điện, đã không còn ồn ào như ban đầu, cũng không có cả những thanh âm căm giận phát ra, tâm trí mọi người đều trở về với hình ảnh trên đại điện lúc nãy.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự thâm tình đó, hoặc nên nói là bọn họ ít nhiều cũng hiểu được vì sao ngày đó Hoàng đế tuyên bố giải tán hậu cung, chính là vào lúc Bạch Thiên Vũ cũng đáp lại như vậy, bọn họ lại càng rung động nhiều hơn, bọn họ tin tưởng mình đã thấy được sự chấp nhất cùng tình yêu say đắm từ hai người nam nhân đó, tình cảm đó có lẽ cả đời bọn họ cũng không thể lí giải cùng cảm thụ được.
Âu Dương Vô Cực mang theo Bạch Thiên Vũ đi vào ngự hoa viên, hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, không nói một lời nào, tất cả mọi thứ đều chuyển giao qua đôi mắt, vào giao hội trong tâm tư.
Bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt với mọi chuyện trong tương lai, sẽ cùng nhau đi chung một con đường, còn có gì có thể ngọt ngào thân thiết hơn vậy.
Về phần người khác, chỉ có thể tùy họ mà thôi, chỉ cần chúng ta hai người yêu nhau không phải đủ rồi sao.
“Vô Cực, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Bạch Thiên Vũ nhìn Âu Dương Vô Cực, “Ngày mai thượng triều, ta sẽ từ chức Binh mã đại nguyên soái, từ bỏ danh hiệu Hộ quốc công, ngươi nhất định phải đáp ứng.”
“Cái gì, Thiên Vũ, tại sao, đây không phải là tâm nguyện từ nhỏ đến lớn của ngươi sao?” Âu Dương Vô Cực nhìn Bạch Thiên Vũ.
“Có tình yêu của ngươi là đủ rồi, chức vị Đại tướng quân ta này ta cũng đã làm năm năm, vậy đủ rồi, trong chớp mắt lúc ta bước vào đại điện ta đã quyết định, ta sẽ đi theo ngươi, nhưng nếu ta đã chọn như vậy, thì Binh mã đại nguyên soái như ta chỉ sợ sẽ không thể vì nước quên mình nữa, dù sao......” Bạch Thiên Vũ không nói được nữa.
Âu Dương Vô Cực hiểu rõ, hắn không thể nói lo lắng của Bạch Thiên Vũ là vô lý, nhưng tại sao cuối cùng người hy sinh vẫn là y, Âu Dương Vô Cực trầm mặc.
Chú giãi:
(*)Thanh triệt: trong xanh, trong vắt, trong suốt có thể thấy được cả đáy
Hết chính văn đệ nhị thập nhị chương