Ngày hôm sau, trên đại điện, Bạch Thiên Vũ cùng bách quan đến triều đường, lẳng lặng chờ Âu Dương Vô Cực đến, ánh mắt đối mặt rồi dừng lại trên người y thật thong dong, thật thản nhiên, mà cũng thật tao nhã. Y không chút do dự tiếp nhận hàm ý trong ánh mắt kia, vô lực quản ánh mắt như còn đang khuyên y thay đổi quyết định của người kia, y chỉ biết, hôm nay y phải ở nơi này kết thúc mọi chuyện, cũng coi như làm thêm một chút gì đó vì Vô Cực.
Nếu chỉ bởi vì y, Vô Cực phải thừa nhận sự trỉ trích của mọi người với sinh hoạt cá nhân của hắn, việc này y không thể thay đổi được, nhưng y muốn hắn phải trở thành một thánh quân trong mắt mọi người, thì cũng như y đã hoàn thành được tâm nguyện của mình, y không muốn có người nói Âu Dương Vô Cực công tư không phân, trọng dụng sủng thần.
Đợi khi Âu Dương Vô Cực ngồi xuống, Bạch Thiên Vũ tiến lên từng bước.
“Thần thỉnh từ chức Binh mã đại nguyên soái, cũng tự vấn bản thân không xứng với danh Hiệu hộ quốc công, thỉnh Hoàng Thượng tước đi phong hào của thần, chuẩn tấu cho thần.” Bạch Thiên Vũ bình tĩnh nói xong, nhu hòa mà nhìn Âu Dương Vô Cực, tựa như đang cỗ vũ hắn, lại tựa như đang thúc giục.
Bách quan sau khi nghe Bạch Thiên Vũ nói xong, kinh ngạc đến cực điểm, dù sao tự cổ chí kim ai có được sự sủng ái của Hoàng đế mà không yêu cầu phong quan thêm thước, thế mà y lại chọn cách từ quan, mọi người lại như nhận thức được một Bạch Thiên Vũ khác.
Âu Dương Vô Cực nhìn Bạch Thiên Vũ, mâu thuẫn không nói nên lời, đau lòng khôn xiết, người nọ, chỉ đứng ở nơi đó như vậy, chỉ như vậy mà đoạt đi tâm trạng, toàn bộ suy nghĩ, toàn bộ hô hấp của hắn. Mà hiện tại hắn không thể không ra quyết định như thế, nhưng Âu Dương Vô Cực mở miệng như thế nào đây, đáp ứng y như thế nào đây, để mình y gánh vác hết những thứ không nên có này. Âu Dương Vô Cực thất thần, không nói gì được.
“Thần khải tấu ngô hoàng, ngàn lần không thể đáp ứng yêu cầu của Bạch tướng quân, Bạch tướng quân là rường cột của nước nhà, tuyệt không thể ẩn lui như thế.” Một vị đại thần trước khi Âu Dương Vô Cực mở miệng, giành trước một bước, nói.
Bạch Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn đại thần đang nói chuyện, chỉ cảm thấy trước mắt nổi lên một tầng hơi nước mông lung. Truyện Quân Sự
“Lưu đại nhân nói rất đúng, Hộ quốc công là cột trụ của triều đình ta, tuyệt không thể như thế làm vậy, khiến triều đình ta phải hối hận.” Lại một vị đại thần khác nói tiếp.
“Việc làm của Bạch tướng quân vài năm nay tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, thỉnh Bạch tướng quân ngàn lần không nên vì một việc nhỏ, mà có ý niệm như vậy.” Vị đại thần ấy không trực tiếp khuyên nhủ hoàng đế, mà là trực tiếp đối Bạch Thiên Vũ nói.
“Bạch tướng quân theo lý nên ở lại triều đình tận lực vì nước.”
“Ngô hoàng ngàn lần không thể đáp ứng thỉnh cầu của Bạch tướng quân.”
“Thỉnh Bạch tướng quân suy nghĩ lại.”
“Ngô hoàng thận trọng” càng ngày càng nhiều người mở miệng thỉnh cầu.
Kỳ thật hôm qua sau khi mọi người bình tĩnh lại, nhiều đại thần cũng đã định một ngày hẹn, để đàm luận về việc này, đối mặt với tình cảm của hoàng đế cùng Bạch Thiên Vũ, từ lúc đó mọi người đã tự tận đáy lòng có một chút tán thành, dù sao khi đối mặt với một sự thâm tình như vậy, nói không hề có chút cảm động là gạt người. Nên trong lòng mọi người đã muốn tiếp nhận, hôm nay tại triều đường khi đối mặt với hai người bọn họ cũng tự nhiên không còn mâu thuẫn, hơn nữa lúc nhìn thấy Bạch Thiên Vũ thanh nhã thong dong lỗi lạc mà đứng ở nơi đó, mọi người trong lòng lại càng rung động hơn, một loại tán thưởng không thể nói nên lời.
Chính là cho dù là ai cũng không nghĩ đến Bạch Thiên Vũ sẽ từ chức, mọi người sửng sốt trong chốc lát, tự nhiên cũng liền hiểu được là vì sao, không khỏi càng thêm bội phục, lại nhớ đến những việc Bạch Thiên Vũ làm trong mấy năm nay, phảng phất tư thế oai hùng của một thiên thần hạ phàm, một thần thoại bách chiến bách thắng, tự nhiên lại phải suy nghĩ lại. Còn có hoàng đế, vốn tính tình âm lãnh, bá đạo tà tứ cuồng vọng, nếu mọi việc thật như Bạch Thiên Vũ sở tấu, về sau chỉ sợ bọn họ không trải qua được một ngày yên ổn.
“Bạch tướng quân vì sao hành động như vậy, tin tưởng mọi người trong chúng ta đều hiểu được.” Nguyên lão trong triều, hữu Thừa tướng Triệu Khởi Tư vẻ mặt nghiêm nghị nói, “Chính là thỉnh Bạch tướng quân suy nghĩ lại, quốc sự không giống trò đùa, năng lực của Bạch tướng quân ra sao các vị đại thần trong triều đều hữu mục cộng đỗ(*), công lao của Bạch tướng quân dân chúng ghi tạc trong lòng. Hiện giờ nếu chỉ vì Bạch tướng quân cùng Thánh Thượng yêu nhau, mà khiến triều đình ta mất đi một vị lương đống, tin tưởng không ai mong muốn nhìn thấy đều này, mà những việc công tư không phân như thế này chỉ sợ cũng không phải là mong muốn của Bạch tướng quân, đi trái lại ước nguyện ban đầu của Bạch tướng quân, Bạch tướng quân ngàn lần không cần dựa vào suy nghĩ của riêng mình mà có một quyết định không thích hợp như vậy.” Lão Thừa tướng đơn giản đem mọi việc nói thẳng ra, nhìn kẻ hậu bối mà đến bản thân mình cũng phải tán thưởng.
Bạch Thiên Vũ động dung, nhìn cả triều văn võ, thấy mọi người đều hướng ánh mắt thiện ý về mình, nghe mọi người nói những lời thật lòng, có nghĩ như thế nào cũng không bao giờ nghĩ đến tình huống này. Y nhìn Âu Dương Vô Cực, từ đôi mắt của hắn cảm nhận được thần thái giống mình, một cảm giác cảm động hoàn toàn thoải mái, một cảm giác thoải mái chưa từng có.
“Thứ thần ngu muội, sau này thần nhất định sẽ đem toàn bộ năng lực, để báo đáp hoàng triều ta.” Bạch Thiên Vũ quỳ xuống, dùng thanh âm vô cùng chân thành nói, cảm thụ, lĩnh hội được.
Chú giải:
(*)Hữu mục cộng đỗ: rõ như ban ngày, bỉ dụ một sự thật mỗi người đều rất rõ ràng
Hết chính văn đệ nhị thập tam chương