Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 29:




Kỳ Kiêu đi thẳng vào tẩm điện, nhìn thoáng qua, không thấy Bách Nhận, nha hoàn nhìn đến vội nói: “Thế tử đi hậu viện ngắm tuyết, sợ Thế tử bị lạnh, bọn nô tỳ đã khoác hồ cừu của điện hạ cho Thế tử, còn chuẩn bị tốt lò sưởi tay và ô mới để Thế tử đi.”
Kỳ Kiêu bật cười: “Phải rồi, hắn lớn lên ở Lĩnh Nam, sợ là chưa từng thấy tuyết….”
Kỳ Kiêu không thay y phục, cũng không để người đi theo, tự mình cầm dù ra ngoài tìm Bách Nhận.
Phủ Thái tử của Kỳ Kiêu vô cùng xinh đẹp, đình thai lầu các, hậu viện không có gì không có, các loại kỳ hoa dị thảo cũng vô số, năm đó lúc xây phủ còn dẫn nước từ ngoài tiến vào, sau khi đi vòng ba tầng mái hiên liền có thể nhìn đến hành lang nước chảy, uyển chuyển đổ vào hồ Bích Ba, giữa hồ có một đình nhỏ, Kỳ Kiêu nhìn từ xa, chỉ thấy ngoài đình có hai nha hoàn đứng hầu, bên cạnh hành lang có người đang ngồi, có lẽ là Bách Nhận.
Kỳ Kiêu kéo áo khoác, bung dù đi qua, lúc gần đến đình giữa hồ thì hai thị nữ trông thấy, vội vàng muốn hành lễ. Kỳ Kiêu khoát tay ý bảo các nàng đừng lên tiếng, thị nữ hiểu ý, khom người lui ra xa. Kỳ Kiêu chậm rãi đi vào đình, tuyết trên sân đã dày đến ba tấc, tuyết trắng triệt để che dấu tiếng bước chân, thẳng đến khi Kỳ Kiêu đứng sau lưng Bách Nhận, người ta còn chưa biết.
Bách Nhận vẫn ở ngoài đình, trên người đã phủ một ít hoa tuyết, Kỳ Kiêu nâng dù che cho Bách Nhận, thầm buồn cười, ngồi ngây ngốc ở đây, không lẽ định viết chữ trên tuyết sao?
Kỳ Kiêu hiếu kỳ, bước về phía trước một bước, không muốn làm Bách Nhận giật mình, Bách Nhận lại theo bản năng quay đầu, thấy Kỳ Kiêu liền giật thót: “Thái… Thái tử? Trở về khi nào?”
“Về từ lâu rồi, nghe hạ nhân nói ngươi đến đây ngắm tuyết liền đến tìm ngươi. Đang làm gì?” Kỳ Kiêu nghiêng người nhìn thoáng qua liền bật cười, thảo nào Bách Nhận vẫn ngồi xổm ở đây, hóa ra là đang làm người tuyết a.
Không biết là do bị lạnh hay ngượng ngùng, mặt Bách Nhận đỏ bừng, cười gượng một tiếng: “Lúc trước… có nghe người ta tả qua mùa đông ở phương bắc đổ tuyết sẽ như thế nào, nhưng chưa từng thấy….”
Hồ cừu của Kỳ Kiêu lớn hơn Bách Nhận rất nhiều, khiến hắn thoạt nhìn càng thêm vẻ trẻ con, lại ngồi xổm đắp người tuyết, lại càng đáng yêu đến không được. Mặc dù Bách Nhận còn nhỏ, nhưng rất ít khi gặp hắn trẻ con như vậy, Kỳ Kiêu càng nhìn càng thích, mỉm cười: “Xong chưa?”
Bách Nhận lắc đầu: “Còn thiếu đôi mắt….”
Bách Nhận muốn đứng dậy tìm vài viên đá, nhưng vì ngồi lâu, hai chân đã tê rần, lúc đứng dậy không khỏi lảo đảo, Kỳ Kiêu vội vàng đỡ lấy người, bật cười: “Đều bị tuyết phủ, ngươi đi đâu tìm đá?”
Kỳ Kiêu cúi đầu nhìn bàn tay lạnh đến đỏ bừng của Bách Nhận, nhíu mày: “Ngươi liền tay không nghịch tuyết như vậy? Nếu nứt da thì sao?!”
Bách Nhận có chút ngượng ngùng, thấp giọng: “Cũng không rất lạnh… một lát ta ngâm nước ấm là được.”
Kỳ Kiêu cười lạnh: “Đông lạnh thành như vậy còn đi ngâm nước nóng? Ngươi có thù với cơ thể mình sao? Được rồi… đi về.”
Bách Nhận quay đầu nhìn người tuyết nho nhỏ, bộ dạng vô cùng tiếc nuối, Kỳ Kiêu dở khóc dở cười, cúi người đào người tuyết kia cầm lên, cười: “Đi về, đem đặt ở ngoài cửa sổ cho ngươi.”
Bách Nhận cười cười, ngoan ngoãn theo Kỳ Kiêu về tẩm điện.
Kỳ Kiêu quả thật đem người tuyết đặt trên tấm đệm ngoài bệ cửa sổ noãn các, lại tùy ý lấy hai mảnh phỉ thúy vụn trong bồn san hô ở hành lang đặt lên đầu người tuyết, phỉ thúy xanh biếc đặt trên tuyết trắng cũng có một loại xin đẹp, Kỳ Kiêu ngẩng đầu nhìn Bách Nhận đang tựa người bên cửa sổ, cười: “Thế nào?”
Bách Nhận cười cười gật đầu, Kỳ Kiêu đi vào phòng, cười: “Ta nghe nói đôi khi Lĩnh Nam cũng sẽ có tuyết, ngươi chưa thấy bao giờ?”
“Lúc trước có một lần, nhưng không nhớ rõ.” Bách Nhận nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Chỉ biết là không nhiều tuyết như vậy.”
Đây là lần đầu tiên Kỳ Kiêu thấy Bách Nhận như thế, cười khẽ: “Như thế này đã gọi là lớn? Chờ đến giữa đông ngươi liền biết, đưa tay đây….”
Kỳ Kiêu từ trong ngăn tủ mạ vàng cạnh giường lấy ra một bình nhỏ, nhìn mười ngón tay Bách Nhận đỏ bừng chậc lưỡi: “Khó chịu không?”
Bách Nhận dừng một lát, thành thật gật đầu, cười khổ một tiếng: “Lúc nãy không cảm thấy gì, nhưng bây giờ… cảm giác cả bàn tay đều đau, trong xương lại ngứa, rất khó chịu.”
“Tay ngươi bây giờ mới bắt đầu kháng nghị….” Kỳ Kiêu mở lọ, đổ một chút rượu thuốc vào lòng bàn tay, cầm lấy tay Bách Nhận nhẹ nhàng xoa nắn, mùi rượu thuốc phiêu đãng trong không khí, không bao lâu sau, Bách Nhận cười: “Đã không còn khó chịu….”
“Không khó chịu cũng phải xoa thêm một lát, bằng không sẽ nứt da….”
Trong lòng Bách Nhận nóng lên, im lặng cúi đầu, một lúc lâu sau, Kỳ Kiêu nhìn bên ngoài, cười cười: “Thời tiết tốt như vậy, phải ăn đồ nướng. Giang Đức Thanh….”
Giang Đức Thanh đứng hầu bên ngoài vội lên tiếng: “Vâng, vài thứ kia từ lúc mới vào đông đã dọn ra kho, đều chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ khi nào điện hạ muốn dùng, nô tài lập tức sai người chuẩn bị.”
“Nếu chỉ ở trong phòng dùng bữa, quả thật là cô phụ trận tuyết này.” Kỳ Kiêu quay đầu khẽ liếc Bách Nhận, cười, “Đặc biệt là Thế tử điện hạ của chúng ta, phải chờ mong bao lâu mới thấy được tuyết đâu.”
Bách Nhận nghe Kỳ Kiêu nói, có chút xấu hổ, lại không khỏi chờ mong. Trước kia lúc hắn còn ở Lĩnh Nam, thời thời khắc khắc đều bị người nhìn, vì sợ bị người bắt thóp, vẫn luôn thở một hơi đều phải cẩn thận, mọi chuyện theo đúng khuôn phép lễ giáo, cho nên mới tạo thành tình trạng người còn trẻ mà tính đã già này. Ở trước mặt Kỳ Kiêu hoàn toàn không cần để ý này đó, tuy trước mặt người khác ai cũng đều mang mặt nạ, nhưng cả hai đều hiểu rõ đối phương là loại người nào, cho nên không cần lại giả trang, hoàn toàn theo bản tính chân thật mà chung sống.
Kỳ Kiêu nghĩ một chút, cười: “Đi Thính Phong đình đi, đóng hết cửa sổ lưu ly lại, chỉ chừa phía nam, đốt thêm vài lò sưởi nhỏ là được.”
Giang Đức Thanh gật đầu cười: “Quả thật như vậy, hôm nay gió thổi hướng bắc, như vậy không chỉ chắn gió còn có thể ngắm cảnh, nô tài lập tức đi chuẩn bị.”
Kỳ Kiêu nhìn thoáng qua vệt máu trên cổ Bách Nhận: “Ngoài ra… miệng vết thương của Thế tử còn chưa lành, dặn phòng bếp chú ý.”
Bách Nhận nghe thế khẽ mím môi, lại không nói gì. Giang Đức Thanh giỏi nhất là sát ngôn quan sắc, thấy vậy liền cười: “Vết thương của Thế tử đã đóng vảy, rất nhanh liền khỏi, không phải hôm qua thái y cũng đã nói không cần tiếp tục kiêng ăn sao? Thế tử điện hạ bị hạn chế nhiều ngày như vậy, hôm nay lão nô liền cả gan xin cho Thế tử không cần ăn kiêng một bữa thôi.”
Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận, quả thật thấy hắn một bộ tham ăn, bật cười: “Được rồi, vậy phá giới một ngày….”
Người của phủ Thái tử rất nhanh nhẹn, không bao lâu sau Thính Phong các đã được chuẩn bị xong, chờ lúc Kỳ Kiêu cùng Bách Nhận đi vào, mấy đại nha hoàn mới nhúng thịt nai, thịt dê thái mỏng vào gia vị, đặt ngay ngắn bên vỉ nướng bạc đặt trên bếp than Ngân Sương, gia vị rơi vào lửa không ngừng phát ra thanh âm lách tách. Bách Nhận ăn kiêng nhiều ngày, lúc này nghe mùi liền không ngừng xoay quanh, Kỳ Kiêu im lặng nhìn hắn, càng nhìn càng buồn cười, một lúc sau đến khi nha hoàn dâng lò sưởi tay cho Bách Nhận ôm mới cho hắn động đũa, lại cho người hầu lui ra, hai người tự nướng tự ăn vô cùng vui vẻ.
Giang Đức Thanh thấy Kỳ Kiêu có hưng trí, còn đặc biệt đi vào hầm rượu đào ra một vò rượu mơ lâu năm, bọn nha hoàn nhìn thấy vội vàng tiếp nhận, rót đầy hai ly. Hương rượu mơ tỏa ra thơm lừng, ăn với thịt lại càng ngon miệng, Kỳ Kiêu thấy Bách Nhận uống liền hai chung rượu, cười: “Rượu này tuy ngọt, không nóng, nhưng rượu kình cũng không kém mấy thứ kia, ngươi uống ít một chút, không mai lại đau đầu.”
Đã lâu Bách Nhận chưa vui vẻ như vậy, nghe thế lắc đầu cười: “Điện hạ xem thường Bách Nhận rồi, cho dù rượu nặng hơn nữa, ta cũng không dễ say như vậy.”
Trước kia Kỳ Kiêu đã từng nghe qua lão Lĩnh Nam vương là uống đổ thế gian, nghĩ rằng huyết mạch Đông Lăng đều có tửu lượng lớn như vậy. Kỳ Kiêu nhìn thân thể gầy yếu của Bách Nhận, thầm tán thưởng, quả là tôn tử của lão Lĩnh Nam vương, cho dù nhỏ tuổi, cũng là anh hùng hảo hán ngàn chén không say.
Nửa canh giờ sau, nhìn Bách Nhận gục xuống bàn say đến bất tỉnh nhân sự, Kỳ Kiêu không khỏi nhắm chặt mắt, vừa rồi chính mình não rút hay sao mà lại cảm thán như vậy?
Không gọi tỉnh được Bách Nhận, ngủ trong đình sẽ bị cảm, Kỳ Kiêu nhận áo khoác nha hoàn đưa đến, bọc kín người lại, nha hoàn nhỏ giọng hỏi ý: “Điện hạ… không bằng gọi các ma ma nâng kiệu đến?”
Kỳ Kiêu lắc đầu, vươn tay ôm lấy người, trực tiếp đi về tẩm điện. Nha hoàn hầu hạ Kỳ Kiêu đều là người thông minh, tất cả đều vây quanh Kỳ Kiêu, lại không một người dám hầu hạ Bách Nhận, sau khi hầu Kỳ Kiêu đổi tẩm y xong liền lập tức lui xuống.
Kỳ Kiêu sửa lại tay áo, cầm khăn ướt lau mặt cho Bách Nhận, mặt Bách Nhận đỏ hồng, lúc ngủ vô cùng nghe lời, thuận theo động tác của Kỳ Kiêu. Ánh mắt Kỳ Kiêu đột nhiên trầm xuống, nhỏ giọng hỏi khẽ: “TThay quần áo được không? Ngươi như vậy ngủ sẽ khó chịu.”
Bách Nhận gật gật đầu, tùy ý Kỳ Kiêu cho hắn đổi xiêm y. Kỳ Kiêu làm sao có thể là chính nhân quân tử, không chỉ thay quần áo, còn nhân dịp mà đem Bách Nhận từ trên xuống dưới nhìn sạch một lần, đáng thương Bách Nhận đang ngủ kia không biết, rất ngoan ngoãn mặc cho Kỳ Kiêu muốn làm gì thì làm, nói nâng tay liền nâng tay, nói xoay người liền xoay người. Kỳ Kiêu sợ chính mình đùa một hồi đùa ra lửa, đành phải sờ soạng một hồi liền thôi, còn sợ hắn tỉnh rượu sẽ khó chịu, Kỳ Kiêu lại dùng miệng đút cho hắn một chén canh giải rượu. Kỳ Kiêu cúi đầu hôn mạnh lên môi Bách Nhận, cười tự giễu: “Cơ hội tốt như vậy ta còn bỏ qua…. Ngươi phải cảm tạ ta thế nào đây, a?”
Bách Nhận mơ mơ màng màng, cũng không biết có nghe được Kỳ Kiêu nói gì hay không, chỉ thấy rúc sâu vào lòng Kỳ Kiêu, tiếp tục ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.